Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 92

Tiêu Dật muốn đến ma pháp thế giới, vấn đề bày ra trước mắt y là làm sao đi?

Thông đạo giữa tiên giới và ma pháp thế giới bị phong ấn, y chỉ có thể đi từ thông đạo biên giới của nhân giới và thú nhân thế giới. Bất kể đi từ đâu, không có bảng đồ hàng hải thì đều là nan đề lớn nhất. Tiêu Dật từng lạc đường một lần tại Vô Vọng chi hải, không hề hy vọng lặp lại kinh nghiệm đó.

Sau khi y và Sở Mặc thương lượng, hai người đều đặt mục tiêu tại thú nhân thế giới. So với giáo đình nhân giới hoàn toàn xa lạ, rõ ràng họ quen thuộc tình hình bên thú nhân thế giới hơn. Bất kể là Luigid hay những tù binh bị bắt, đều có thể giúp họ hiểu rõ hơn về ma pháp thế giới.

Luigid tuy không biết tại sao Tiêu Dật đột nhiên thay đổi ý định muốn tới ma pháp thế giới, nhưng ông biết tính quan trọng của cơ hội này. Sau một lúc ngạc nhiên, vẻ mặt cẩn trọng nói: “Tiêu Dật tôn kính, xin cho ta chút thời gian, để ta nghiêm túc suy nghĩ.”

Tiêu Dật và Sở Mặc nhìn nhau một cái, gật đầu.

Khi Luigid đi khỏi đó, Lạc Phi không còn vẻ thản nhiên vừa rồi, cẩn thận nói: “Các cậu thật sự dự định đến ma pháp thế giới?”

Tiêu Dật gật đầu, bản thân y thì không mấy gấp gáp với chuyện tìm kiếm mảnh vỡ thần cách, nên vẫn ôm thái độ ngoài rìa. Nhưng tiền đề là mảnh vỡ thần cách còn lại phải ngủ yên tại các giới, không bị người khác phát hiện. Nhưng hiện tại ma pháp thế giới khua chiêng gõ trống đi tìm mảnh vỡ thần cách, hoàn cảnh của Tiêu Dật trở nên bị động. Y không thể tiếp tục đợi ma pháp thế giới tìm tới cửa, chỉ có thể chủ động đi tìm. Huống hồ giống như Sở Mặc nói, Tịnh Lưu giới đã nhận chủ, quyền chủ động nằm trong tay y, so với ma pháp thế giới, rõ ràng y chiếm ưu thế hơn.

Lạc Phi hoàn toàn không hiểu thái độ của Tiêu Dật, “Tại sao?” Nguy hiểm tại ma pháp thế giới hoàn toàn không thể đoán trước, hắn không hiểu tại sao Tiêu Dật cố chấp muốn đi.

“Vì mảnh vỡ thần cách.” Tiêu Dật thẳng thắn.

“Mảnh vỡ thần cách.” Đối với Lạc Phi mà nói, mảnh vỡ thần cách rõ ràng là một từ ngữ xa lạ.

Tiêu Dật lại gật đầu. Chuyện về thần cách, y không định tiếp tục giấu Lạc Phi, hơn nữa cho tới hiện tại cũng không tất yếu phải che giấu. Nếu dị động của Tịnh Lưu giới ma pháp thế giới đã có thể cảm ứng được, thú nhân thế giới cũng sẽ không ngoại lệ. Tuy Tiêu Dật nhiều lần tới thú nhân thế giới, vẫn chưa từng nghe qua Lộ đề cập tới cao thủ đỉnh cao tại thú nhân thế giới, nơi này có thú nhân bậc mười hay không cũng không biết. Nhưng bất kể nói thế nào Tịnh Lưu giới vẫn là thượng giới của thú nhân thế giới, Lộ và Lạc Phi cũng có tư cách biết sự tồn tại của Tịnh Lưu giới.

Vẻ mặt Lạc Phi biến hóa mấy lần, sau khi nghe xong Tiêu Dật nói Tịnh Lưu giới tồn tại và thức tỉnh rồi, vẻ kinh ngạc của Lạc Phi hoàn toàn không thể che giấu.

“Thật sự có thần giới tồn tại?”

Trong lịch sử của thú nhân thế giới, các truyền thuyết về thần giới không ít. Nhưng vì thời gian quá xa xôi, thần giới có thật hay không vẫn là tiêu điểm tranh luận của giới lịch sử. Đối với rất nhiều thú nhân học lịch sử hiện tại mà nói, quan điểm phổ cập của họ là, thần giới thật ra không tồn tại, chỉ là tưởng tượng hư ảo của thú nhân viễn cổ.

Về điểm này, thú nhân thế giới và nhân giới lại rất giống nhau. Vì thời gian đã rất lâu rồi, nhân giới phần lớn cũng đã xem thần giới viễn cổ là một loại tưởng tượng. May là có tu chân giới đột nhiên xuất hiện, bắt đầu làn sóng chứng minh tính chân thật của vu, yêu, viễn cổ tại nhân giới, chủng tộc viễn cổ bị hủy diệt trong lịch sử mới được xuất hiện trở lại trước mắt thế nhân.

Sau khi Lạc Phi hỏi xong, cũng cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc, lập tức không đợi Tiêu Dật trả lời liền tự cười lúng túng. Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy Tiêu Dật tới ma pháp thế giới là việc vô cùng nguy hiểm, nhưng hiện tại quả thật Tiêu Dật không còn chọn lựa nào tốt hơn.

Trong lúc mọi người nói chuyện, Lộ nhận được tin vội vàng chạy tới.

Hắn cũng kinh ngạc vì sự tồn tại của thần giới, nhưng càng kinh ngạc hơn là quan hệ của Tiêu Dật và thần giới.

Nhìn Tiêu Dật và Lạc Phi một người ôm báo con, một người nắn Vượng Tài. Lộ cười lắc đầu, cười nhạo Sở Mặc, “Ngươi không cảm thấy áp lực quá lớn sao?”

Sở Mặc dịu dàng nhìn Tiêu Dật một cái, thu hồi ánh mắt không để tâm nói: “Người vô dụng mới cảm thấy áp lực.” Biến hóa thân phận của Tiêu Dật chỉ khiến Sở Mặc càng thêm hứng thú, càng muốn vĩnh viễn trói Tiêu Dật bên mình.

Sự tự tin của Sở Mặc khiến Lộ lộ vẻ tán thưởng, hắn vỗ mạnh vai Sở Mặc, châm chọc, “Ta rất xem trọng ngươi.”

Sở Mặc cười nhẹ, “Đúng rồi, ngươi cảm thấy thú nhân thế giới có khả năng có thú nhân bậc mười không?” Đây là vấn đề Sở Mặc tương đối quan tâm.

Lộ nhíu mày, nếu thần giới thật sự tồn tại, vậy những thú nhân lực thực cường hãn, hoàn toàn không dựa vào khoa học đã có thể lên trời xuống đất trong ghi chép lịch sử cũng sẽ thật sự tồn tại. Khu trung ương vẫn luôn đồn đãi, bên kia mạch núi Corona có hậu duệ của thú nhân viễn cổ. Lúc đầu hắn còn từng hoài nghi Sở Mặc là cổ thú nhân. Tuy hắn không biết tin tức về cổ thú nhân có thật hay không, nhưng nếu thú nhân thế giới thật sự tồn tại thú nhân bậc mười, cũng chỉ có thể là hậu duệ của viễn cổ thú nhân, nằm ở bên kia mạch núi Corona.

“Mạch núi Corona?” Sở Mặc nghi hoặc, “Tại sao lại gọi bọn họ là cổ thú nhân?”

“Về điểm này phải nói tới một lần bất đồng rất nghiêm trọng trong lịch sử thú nhân.” Lộ giải thích.

Căn cứ theo khảo chứng của lịch sử học gia thú nhân thế giới, cộng thêm ghi chép lịch sử của thượng viễn cổ lưu lại, hoàn cảnh trước kia của thú nhân thế giới kỳ thật không khác gì tiên giới. Nhưng theo sự phát triển của kỹ thuật tại đây, hoàn cảnh bắt đầu trở nên ác liệt. Lúc này, thú nhân thế giới bắt đầu này sinh bất đồng về con đường phát triển tương lai. Một bộ phận thú nhân kiên quyết ngăn chặn sự phát triển của kỹ thuật, bọn họ hoàn toàn tuân theo phương thức sinh tồn của bộ lạc thú nhân viễn cổ, mà bộ phận còn lại thì cho rằng sự phát triển của kỹ thuật là con đường tất yếu, hơn nữa còn công khai cười nhạo bộ phận thú nhân muốn ngăn chặn kỹ thuật. Theo hoàn cảnh càng lúc càng ác liệt, đã tạo nên xung đột nghiêm trọng. Sau đó bộ phận thú nhân ngăn chặn kỹ thuật dần rời khỏi thành phố, sinh hoạt càng lúc càng dời ra ngoài, cho tới khi hoàn toàn mất hết tin tức.

Lộ tiếc hận nói, “Khi những thú nhân này biến mất, rất nhiều tri thức mà bộ lạc viễn cổ lưu truyền lại đều biến mất. Thú nhân còn lại càng lúc càng ỷ lại vào kỹ thuật, hoàn toàn không để ý việc kế thừa viễn cổ. Vì phân biệt sự khác nhau của hai bên, thú nhân giống như chúng ta đều bị gọi là cơ giới thú nhân. Mà những thú nhân đã biến mất thì được gọi là cổ thú nhân. Mấy năm nay, lục tục có tin nói phát hiện tung tích của cổ thú nhân. Theo lời đồn thì đặc trưng cơ bản của cổ thú nhân chính là thực lực cường hãn, nhưng lại hoàn toàn không hiểu về khoa học kỹ thuật. Hiện tại ngươi đã hiểu tại sao ban đầu ta cho rằng ngươi là cổ thú nhân chưa?”

Câu cuối cùng của Lộ khiến Sở Mặc nhớ tới gì đó, nhẹ giọng cười.

Hai người bên này nói chuyện nhập tâm, trong nhà ăn của trụ sở khu D bên kia, Du Trạch nhíu mày lần mò máy liên lạc trong tay, đăng nhập mạng lưới để xem kế hoạch tuần tra chiều nay. Hắn không hiểu, có gì không thể trực tiếp thông báo chứ? Nhất định phải đăng nhập đăng nhiếc tải xuống gì đó, những thú nhân cơ giới này thật phiền phức.

Du Trạch vừa xem, vừa không quên nhanh chóng gắp toàn bộ rau trong khay vào chén của mình, nể tình mỗi ngày đều được ăn ngon, hắn nhịn. Du Trạch vừa ăn vừa nghĩ, đều tại thức ăn của khu D quá ngon, hắn căn bản không cách nào kháng cự lại dụ hoặc của thức ăn, kế hoạch muốn tới khu trung ương trước kia đã bị hắn tạm hoãn liên tục, hắn không thể cứ ở lại đây mãi. Nghĩ thế, Du Trạch hung tợn quyết tâm định ngày mai sẽ đi. Tối nay hắn phải đi xem thử dao động không gian hồi sáng nay rốt cuộc là chuyện gì? Rồi nhân cơ hội suốt đêm bắt vài ma pháp tế ti, lấy thêm điểm công trạng, rồi đem đổi toàn bộ thành thức ăn, cũng đủ cho hắn ăn trên đường tới khu trung ương.

Ăn xong miếng cuối cùng, Du Trạch luyến tiếc không nỡ buông đũa xuống, vỗ vỗ cái bụng ăn no cành, nếu không phải sự tồn tại của thần giới quá trọng yếu, hắn thật sự muốn từ nay về sau sống ở khu D, căn bản lười tới khu trung ương gì đó.

Vẻ mặt hưởng thụ của Du Trạch khiến Cao Lực ngồi ăn cạnh hắn cười lớn. Cao Lực là một con mãng xà, cũng là bạn cùng đội trong tiểu đội tuần tra của Du Trạch. Hắn lén đảo mắt nhìn xung quanh, thần thần bí bí lại gần Du Trạch.

“Đội trưởng, có phải ngươi cảm thấy những món ăn này đều là mỹ vị vô thượng.”

Du Trạch cho hắn một ánh mắt còn cần nói sao. Cao Lực hạ giọng, “Đội trưởng, ta nghe nói những món ăn này căn bản không tính là gì, trong trụ sở còn có thức ăn cao cấp hơn một bậc nữa. Những thức ăn này không chỉ ngon, mà còn rất tốt cho cơ thể. Ăn thường xuyên thì cơ thể sẽ trở nên cường tráng hơn.”

Vẻ không để tâm trên mặt Du Trạch biến thành nghiêm túc, hắn cũng học theo Cao Lực hạ giọng, “Thật sao?”

Cao Lực khẳng định gật đầu, biểu thị sang bên kia nhà ăn, “Đội trưởng, ngươi thấy nam nhân mặc đội phục chấp pháp bên kia không, hắn tên Thần, là đội trưởng đội chấp pháp một. Thần trước kia tuy lợi hợi, nhưng cũng chỉ có thể cùng lúc đánh bại hai thú nhân, nhưng hiện tại bốn thú nhân cùng lên cũng chưa chắc là đối thủ của hắn, nghe nói là vì vẫn được ăn trong nhà ăn nội bộ, mới trở nên lợi hại như thế.”

Du Trạch đúng lúc lộ ra vẻ hiếu kỳ, “Sao ngươi biết?”

Cao Lực cười hê hê, “Trong số đội viên chấp pháp dưới tay Thần có bằng hữu của ta, ta dùng điểm cống hiến đổi bí mật từ hắn. Không chỉ như thế, ta còn nghe nói mấy hôm trước bọn họ lấy danh nghĩa ra ngoài điều tra để đến một thế giới khác, so với nơi chúng ta đang ở, nơi đó quả thật chính là thánh địa.

Cao Lực nói tới đây trong mắt hiện lên ngưỡng mộ, “Nếu ta có thực lực có thể vào đội chấp pháp thì tốt rồi. Nhưng ta không được, đội trưởng khẳng định được. Ngươi lợi hại như thế, Thần tuyệt đối không phải là đối thủ của đội trưởng.”

Thế giới khác? Thức ăn có thể tăng mạnh thực lực? Suy đoán trong lòng Du Trạch lờ mờ thiên về tiên giới, nói thế người ủng hộ sau lưng khu D là tiên giới rồi? Vậy dự định đến khu trung ương của hắn có phải nên dời lại thêm vài ngày không, phải thăm dò rõ tình trạng của khu D rồi nói sau. Du Trạch nghĩ thế, đồng thời không quên nhìn Cao Lực, “Yên tâm, nếu ta được chọn vào đội chấp pháp, tuyệt đối sẽ không quên ngươi.”

“Ha ha, ta biết đội trưởng rất có lòng mà.” Cao Lực cao hứng, hắn tuyệt đối tin tưởng thực lực của Du Trạch có thể áp đảo Thần, ôm chân Du Trạch dễ hơn ôm chân Thần nhiều.

Trong tiếng cười của Cao Lực, Du Trạch quay đầu nhìn sang hướng Thần. Từ nhãn quang của hắn có thể nhìn ra, Thần ẩn ẩn có xu thế đột phá bậc sáu, xem ra trong người đã sắp ngưng tụ thành nguyên đan rồi. Có thể ngưng tụ nguyên đan trong hoàn cảnh ác liệt thế này, thiên phú của Thần cũng không tồi đâu.

Ánh mắt của Du Trạch không chút nào che giấu, Thần rất nhanh liền chú ý thấy ánh mắt đánh giá của Du Trạch. Hắn ngẩng lên gật đầu với Du Trạch, Du Trạch cười nhìn Thần, Thần ngây người một chút, cũng cười lên.

Hoằng Ảnh ngồi bên cạnh Thần đụng hắn một cái, “Cười cái gì vậy?”

Thần quay đầu hạ giọng nói: “Du Trạch, thú nhân mà Lộ bảo chúng ta chú ý quan sát.”

Hoằng Ảnh không để ý “ừm” một tiếng, “Tuy thực lực của hắn rất mạnh, nhưng nếu đã có thể biến thân khẳng định không phải là thám tử của ma pháp thế giới. Còn về người của khu trung ương chúng ta không phải đã tra qua rồi sao, khu trung ương cũng không có người này. Nói không chừng đúng như hắn nói, là ra đời ở khu B, vẫn lang thang bên ngoài.”

Tuy Hoằng Ảnh nói thế, nhưng Thần vẫn không cách nào không chú ý Du Trạch. Không biết có phải do Du Trạch và hắn cùng là thú nhân tộc sói không, trên người Du Trạch hắn cảm giác được rõ ràng một cỗ uy lực khó nói. Nhưng Du Trạch rõ ràng không phải là vương tộc, chỉ là một con sói trắng bình thường, hơn nữa trừ hắn ra, cũng không có ai khác cảm thụ được cỗ uy lực đó, rốt cuộc là chuyện gì?

Thần cảm thấy hắn vẫn nên tốn chút tâm tư chú ý Du Trạch, nếu không thì, tối nay hắn lén tới chỗ ở của Du Trạch xem thử?

Ý định của Thần bị Hoằng Ảnh cắt ngang, Hoằng Ảnh khổ não nhìn hắn, “Ngươi nói, ta nên tìm á thú hay là đi tìm phụ nữ?”

Thần, “…”

Hoằng Ảnh hoàn toàn không để ý tới phản ứng của Thần, tự lầm bầm, “Theo truyền thống của thú nhân, bầu bạn của thú nhân nên là tìm á thú. Nhưng ngươi cũng biết, số lượng á thú thật sự quá ít, căn bản không thể tranh nổi. Lần trước tới tiên giới, ta cảm thấy những nữ tiên đó cũng không tồi, kỳ thật không có gì khác biệt với á thú. Sở Mặc cũng đã đáp ứng có thể giúp ta giới thiệu vài nữ tiên, ngươi cảm thấy thế nào? Có muốn cùng ta không?”

Thần đen mặt trừng Hoằng Ảnh một cái, kiên định nói, “Ta chỉ tìm á thú.”

Hoằng Ảnh cười nhạo, “Với cái loại suy nghĩ cổ quái không chịu chia sẻ á thú với thú nhân khác của ngươi, ngươi cứ một mình tới già đi.”

Thần căn bản không để ý Hoằng Ảnh cười nhạo, Lộ có thể một mình chiếm hữu Lạc Phi, tại sao hắn không thể một mình chiếm hữu á thú sau này của hắn, hắn mới không thèm chia sẻ á thú với thú nhân khác. Thần vừa nghĩ vừa vô thức quan sát động tĩnh của Du Trạch, ý định tối nay tới dọ thám nơi ở của Du Trạch càng lúc càng cường liệt.

Trưa nay, Luigid sau khi trải qua suy nghĩ nghiêm túc và cẩn trọng, cẩn thận lấy một thủy tinh cầu màu đen to bằng nắm tay trong túi chứa đồ ra. Đây là bí mật nhỏ của ông, cũng là đường lui cuối cùng của ông. Thời gian này ông ở thú nhân thế giới sinh sống vô cùng vui vẻ, ông xém chút đã quên sự tồn tại của thủy tinh cầu này rồi.

Luigid cẩn thận đánh ma lực vào trong thủy tinh cầu, đây là phương thức liên lạc của ông và Jos. Để tránh người bên cạnh Jos phát hiện, liên lụy Jos, không tới lúc cấp thiết nhất ông không dự định dùng phương thức liên lạc này. Jos chính là học sinh của Luigid, hậu duệ có huyết thống thần vương, thần tử điện hạ của thần Chiến Tranh.

Sau khi Luigid đánh ma lực vào, vốn cho rằng tới tối mới có hồi đáp, không ngờ thủy tinh cầu lập tức sáng lên, một gương mặt anh tuấn hơi tái nhợt xuất hiện trên thủy tinh cầu.

“Thầy, là thầy sao?” Giọng nói kích động mang theo lo lắng từ trong thủy tinh cầu truyền ra.

“Jos!” Luigid cười hiền hòa với thủy tinh cầu, “Jos, là ta, đệ tử thân ái của ta, con vẫn khỏe chứ?”

Người trẻ tuổi bên kia hiển nhiên thông qua thủy tinh cầu đã thấy được bộ dáng của Luigid, trên mặt hắn lộ ra nụ cười vui vẻ, con mắt màu lam lấp lánh.

“Con khỏe lắm, thầy, thầy cần con đón thầy về sao?”

Đây là hẹn định trước đó của Luigid và Jos, Khi Luigid rời khỏi ma pháp thế giới tới thú nhân thế giới, ai cũng không biết ông sắp phải đối mặt những gì. Jos tuy đã làm theo yêu cầu của thầy lén lút đưa ông tới dị giới, nhưng vì lo lắng nên đã thương lượng với Luigid, nếu thú nhân thế giới không thể tiếp nhận Luigid, Luigid liền liên lạc với hắn, hắn sẽ nghĩ cách đón Luigid về ma pháp thế giới.

Khi thủy tinh cầu dùng để liên lạc của hai người đột nhiên sáng lên, Jos xém chút nhảy dựng lên. Đã lâu không nhận được tin của Luigid, hắn cho rằng thầy ở thú nhân thế giới sống không tệ, lẽ nào tình trạng thật sự không phải như thế?”

Đối với sự lo lắng của Jos, Luigid rõ ràng vô cùng dễ chịu. Ông lắc đầu, “Đứa con thân yêu, không cần lo lắng, ta rất tốt, quen biết rất nhiều bạn mới, mỗi ngày đều dạo chơi trong biển tri thức. Sỡ dĩ ta tìm con, là vì cần giúp đỡ.”

“Giúp đỡ?”

Vẻ mặt Luigid trở nên nghiêm túc, “Con ta, ta muốn trở lại thú nhân thế giới, đương nhiên không phải chỉ một mình ta, mà còn những người bạn ta vừa quen.”

Jos lộ vẻ kinh ngạc, “Thầy, rất nguy hiểm.”

“Ta biết!” Luigid hiền hòa nói, “Nhưng ta không thể bỏ mặc bọn Perkins, ta rất lo lắng cho sự an nguy của họ.”

Luigid cũng biết trở về ma pháp thế giới rất nguy hiểm, cho nên lúc đầu khi ông thỉnh cầu Tiêu Dật đến ma pháp thế giới cứu bạn bè của ông, bị y từ chối, ông không còn nhắc lại chuyện này nữa. Ông không thể cưỡng ép yêu cầu Tiêu Dật đi mạo hiểm, cũng không có đủ lợi nhuận đả động Tiêu Dật.

Nhưng hiện tại thì khác, hiện tại là Tiêu Dật chủ động muốn đi, Luigid không muốn bỏ qua cơ hội này.

“Thầy Perkins sao?” Jos trở nên do dự, “Thầy, tối nay thầy có thể ra không? Con muốn gặp mặt thầy. Đại tế ti Allah đến khu trung ương rồi, con có thể lén chuồn ra.”

Luigid nhìn con mắt màu xanh của Jos, gật đầu. Hai người hẹn xong thời gian và địa điểm gặp tối nay, Jos hưng phấn cất thủy tinh cầu. Không có đại tế ti Allah bên cạnh, hắn cuối cùng có thể đi thăm thầy rồi. Có lẽ hắn cũng có thể ở lại thú nhân thế giới, hắn thật sự không muốn làm thần tử điện hạ gì đó nữa.

Cuộc hẹn của Luigid và Jos tối nay không che giấu Tiêu Dật, Tiêu Dật dự định cùng Luigid đi gặp Jos. Sở Mặc không yên tâm để Tiêu Dật và Luigid đi một mình, nên cũng đi theo góp vui. Thấy người muốn đi càng lúc càng nhiều, Luigid hy vọng Tiêu Dật có thể hứa, đây chỉ là một cuộc gặp mặt đơn giản, sau lưng không có bất cứ âm mưu nào. Trong những người này, Luigid tin tưởng nhất là Tiêu Dật, Tiêu Dật mạnh mẽ gật đầu trong vẻ mặt nghiêm túc của Luigid.

Trời tối rất nhanh, Luigid và mấy người Tiêu Dật đã tới điểm hẹn với Jos từ sớm. Nơi này thuộc về khu giao chiến giữa khu trung ương và khu D, đương nhiên về mặt địa lý thì gần khu D hơn.

Khi bóng đêm càng lúc càng đậm, một bóng đen lén lút chuồn ra khỏi căn cứ khu trung ương. Dưới tầm nhìn mờ ảo, toàn thân bóng đem trùm trong một hắc bào to rộng, mấy sợi tóc màu vàng đất lộ ra ở mép hắc bào, chính là Jos.

Jos cẩn thận đi tới chỗ hẹn với Luigid. Tại hướng hắn đang đi, Du Trạch lặng lẽ xuất hiện. Khu D khích lệ thú nhân tối nay đến tập kích căn cứ khu trung ương, hành động này được gọi là săn mồi.

Du Trạch tuy đã quyết định dời lại thời gian đến khu trung ương, nhưng điểm cống hiến dùng để đổi thì càng nhiều càng tốt. Buổi chiều hắn có nhìn một cái, trong số trái cây được đổi không ngờ lại xuất hiện dưa hấu, lần trước hắn ăn dưa hấu là chuyện một ngàn năm trước hay hai ngàn năm trước? Khỏi nghĩ nữa, Du Trạch vì muốn ăn được dưa hấu, dứt khoát dời chuyện thăm dò dao động không gian tới ngày mai, dự định tối nay toàn lực săn mồi, để đổi thật nhiều điểm cống hiến. Tốt nhất là có thể đổi hết tất cả dưa hấu trong đó ra, lưu lại từ từ ăn mới tốt.

Du Trạch nghĩ tới dưa hấu nghĩ quá nhập thần, không chú ý thấy Thần đi theo sau lưng hắn. Lúc này Thần đã biến thành bộ dạng thú thể. Lớp lông màu xám hoàn toàn dung nhập vào sắc đêm. Thần vốn chỉ là muốn đi tới chỗ ở của Du Trạch xem thử, nhưng lại phát hiện Du Trạch đang ra ngoài săn mồi. Hắn đã nghe từ miệng rất nhiều người là Du Trạch rất mạnh, xuất phát từ tâm lý muốn so tài, Thần lén lút đi theo sau Du Trạch.

Thấy Du Trạch hoàn toàn không phát hiện được mình, Thần cảm thấy vô cùng tự hào, Du Trạch được thổi phồng lợi hại lắm, nhưng không phải không biết có hắn đi theo sao. Thần càng cẩn thận đi theo Du Trạch, chợt thấy Du Trạch đột nhiên dừng lại, tựa hồ phát hiện cái gì, lặng lẽ ẩn vào bóng đêm.

Giây tiếp theo, một bóng đen xuất hiện ở phía trước, vừa đi vừa nhìn bốn phía. Thần lập tức cảnh giác, lẽ nào Du Trạch không phải đi săn mồi, mà là lén lút liên lạc với ma pháp thế giới?

Thần vừa mới nghĩ vậy, Du Trạch đã đột nhiên nhào lên, trực tiếp đè ngã bóng đen đó. Bóng đen kinh hoảng luống cuống la lên, “Thầy Luigid?”

Mấy chữ Luigid lọt vào tai Thần, mắt thấy Du Trạch sắp cắn lên cổ bóng đen, Thần nhanh chóng lao ra, gầm lên, “Đừng giết hắn.”

Du Trạch ngừng lại, hai vuốt ấn lên Jos, nghiêng đầu nhìn Thần, trong mắt lấp láy tia sáng kỳ lạ.

“Thì ra đội chấp pháp cũng có người âm thầm qua lại với ma pháp thế giới?”

“Ngươi nói cái gì?” Phản ứng đầu tiên của Thần là giận dữ, nhưng hắn rất nhanh ý thức được Du Trạch hiểu lầm, lập tức đè nén cơn giận, hạ giọng nói, “Ngươi không nghe thấy vừa rồi hắn gọi Luigid sao? Ta quen Luigid, ta muốn biết hắn nửa đêm đi tìm Luigid làm gì?”

Du Trạch ngẫm nghĩ híp mắt lại, “Tại sao ta phải tin ngươi?”

Cơn giận vừa bị áp chế của Thần lại cháy lên, “Ta từ nhỏ sinh trưởng tại khu D, lẽ nào không đáng tin bằng kẻ lai lịch bất minh như ngươi?”

“Lai lịch bất minh?” Du Trạch cười nhẹ một tiếng, “Sói con, nói vậy là ngươi đang theo dõi ta?”

Thần không thể nhớ đã bao lâu không có ai dám gọi hắn là sói con nữa, quả thật là một bạt tai trắng trợn. Cơn giận của Thần không thể đè nén được nữa, hung tợn nhào lên người Du Trạch. Trong mắt Du Trạch xẹt qua ý cười thật nhanh, hắn đương nhiên không thật sự tin Thần câu kết với ma pháp thế giới. Hắn chỉ là muốn tìm cơ hội đánh nhau với Thần mà thôi, để hắn xem thử người trẻ tuổi thiên phú không tồi này rốt cuộc có bao nhiêu tiềm lực.

Hai con sói gầm rú nhào vào nhau, Joe khiếp đảm đứng lên, sợ hãi nhìn xung quanh.

“Jos!”

“Thần!”

“Du Trạch!”

Ba giọng nói khác nhau cùng lúc vang lên, chính là đám người Tiêu Dật do nghe thấy động tĩnh mà đi qua xem.
Bình Luận (0)
Comment