Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Chương 97

Quán rượu Hắc Hồ Tử nằm ở giữa thành Cashin, là một quán rượu nhỏ nằm gần phủ chủ thành, cũng là quán rượu mà kẻ mạo hiểm tới rừng Ma Ảnh thích tới nhất.

Lúc này tuy đã là sáng sớm, nhưng trong quán rượu Hắc Hồ Tử trải qua một đêm cuồng hoang của kẻ mạo hiểm vẫn tràn đầy tiếng cười đùa náo nhiệt, nhấc ly cụng vang, lớn tiếng khoác lác với nhau, không biết kể bao nhiêu kinh nghiệm mạo hiểm. Giữa quán rượu, vũ nương thoát y mỹ lệ nhiệt tình uốn éo như bướm hoa, thỉnh thoảng có kẻ mạo hiểm ợ một hơi say nhanh chóng sờ lên đùi vũ nương, hoặc nhét vài đồng tiền vào giữa ngực vũ nương, nguyên quán rượu ồn ào, náo nhiệt khó tả.

Khi ba người Sở Mặc vào liền thấy cảnh tượng đó. Bất luận là Sở Mặc hay Du Trạch, đều không thích ứng nhíu mày. Luigid chú ý tới phản ứng của hai người, cười ha ha, thấp giọng nói, “Tin ta đi, nơi này là chỗ có tin tức linh thông nhất cả thành Cashin này.”

Trên thực tế, Luigid vô cùng quen thuộc với những thứ trước mắt. Tuy ông là Quang Minh tế ti, nhưng khi còn trẻ cũng từng theo tiểu đội mạo hiểm thám hiểm không ít nơi của ma pháp thế giới. Theo kinh nghiệm của ông, nơi kẻ mạo hiểm thích tụ tập nhất cũng luôn luôn là nơi có tin tức linh thông nhất.

Trong mắt Luigid hiện lên tia hoài niệm, ông dứt khoát ôm Trì Mu đi xuyên qua đám người hỗn loạn, đi thẳng vào quầy bar của quán. Sở Mặc và Du Trạch theo sát sau lưng ông. Phía bên kia quầy bar, ông chủ quán Hắc Hồ Tử chỉ mặc một chiếc áo vải đơn giản đang híp mắt, âm thầm đánh giá mấy kẻ lạ mặt này có bao nhiêu khả năng có thể đem ra làm dê béo.

Luigid thành thạo móc ra mấy miếng kim tệ đặt trước mặt Hắc Hồ Tử, rồi nhanh chóng lấy lại khi Hắc Hồ Tử thò tay ra định thu. Ông ngẩng đầu đối diện ánh mắt tham lam của Hắc Hồ Tử, trên gương mặt già nua hiện lên nụ cười gian xảo.

“Ta muốn biết tiểu thành Cashin hay là rừng Ma Ảnh gần đây có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không?”

Hắc Hồ Tử gian nan chuyển ánh mắt khỏi kim tệ trên tay Luigid, nhìn vào ông, lộ ra nụ cười nịnh nọt.

“Các vị khách đáng kính, các vị tìm đúng người rồi, tại thành Cashin không có chỗ nào tin tức nhanh như Hắc Hồ Tử ta.”

Sở Mặc không kiên nhẫn nghe Hắc Hồ Tử khoác lác, hắn lạnh mắt đảo nhìn đối phương một cái, nhắc nhở, “Nói trọng điểm.”

Hắc Hồ Tử nhạy bén cảm giác được lệ khí vụt qua trên người Sở Mặc, vẻ nịnh nọt hơi ngưng trệ, nhưng rất nhanh lại hồi phục như trước, giống như cái gì cũng không cảm thấy.

“Được rồi, đúng như ngài muốn. Nếu nói chuyện đặc biệt nhất gần đây, Quang Minh thần đại nhân Edel che giấu Chúng Thần Điện lén lút tới tiểu thành Cashin này tạm trú trong phủ chủ thành có tính hay không?”

“Cái gì?” Luigid kinh ngạc nhìn Hắc Hồ Tử, “Đại nhân Edel tới đây?”

​“Xuỵt!” Hắc Hồ Tử ra hiệu yên lặng, đồng thời khẩn trương nhìn quanh, xác định mọi người đều uống tưng bừng, không ai chú ý tới cuộc đối thoại bên này mới yên tâm.

“Vị khách đáng kính, ngài không nghe thấy hai chữ lén lút sao? Hành tung của đại nhân Edel che giấu Chúng Thần điện, bên cạnh ngài ấy cũng chỉ có một kỵ sĩ tín nhiệm nhất, ngoài ra không mang theo ai khác.

Luigid hoài nghi, “Đại nhân Edel tới đây làm gì?”

Hắc Hồ Tử cười hê hê, ánh mắt đặt lên kim tệ trên bàn. Luigid đẩy kim tệ tới trước mặt Hắc Hồ Tử, Hắc Hồ Tử nhanh chóng cất đi, nhưng vẫn cười cười nhìn họ, không có ý mở miệng. Luigid lại lấy ra một đồng kim tệ đặt trước mặt Hắc Hồ Tử, Hắc Hồ Tử lúc này mới thỏa mãn cầm lấy, cách quầy bar cố gắng lại sát cạnh Luigid, giọng nói càng nhỏ.

“Theo nguồn tin của ta ở phủ chủ thành nói, thân thể của đại nhân Edel hình như có vấn đề gì đó, ngài ấy tới đây để tìm Richard đại nhân. Có tin đồn nửa năm trước đại nhân Richard đột nhiên một mình rời khỏi Hắc Ám thần điện, dọn vào giữa rừng Ma Ảnh, hơn nữa còn xây dựng tháp ma pháp của mình tại đây. Đương nhiên nửa năm nay không có bất cứ ai thấy qua tháp ma pháp, ngài có thể không tin tin này, nhưng ta bảo đảm nó là thật.”

Luigid và Sở Mặc nhìn nhau, cùng đặt trọng điểm lên tháp ma pháp trong rừng Ma Ảnh. Tiêu Dật biến mất quá mức kỳ quái tại rừng Ma Ảnh, nếu có một tòa tháp ma pháp như thế, vậy thì tất cả đã có thể giải thích. Còn về tại sao bọn họ không tìm được tháp ma pháp, có lẽ đây chính là uy lực cấm chế riêng biệt của ma pháp thế giới, cũng như trận pháp của tiên giới.

Sở Mặc ra hiệu cho Luigid lại lấy một đồng kim tệ ra, thấp giọng hỏi: “Không có cách nào có thể tìm được tháp ma pháp của Richard sao?”

Cách gọi Richard này ở một vài nơi đã bị xem là hành động khinh thần, Hắc Hồ Tử thầm lầm bầm, nhưng vẫn cười tươi bất biến lắc đầu.

“Khách nhân đáng kính, điểm này ta không thể giúp ngài, nhưng ta nghe nói đại nhân Richard thích nhất là vật thí nghiệm đặc biệt, có lẽ ngài có thể bắt vài ma thú quý hiếm để dẫn dụ Richard đại nhân.”

Sở Mặc vốn đã hơi yên tâm lại bị ba chữ vật thí nghiệm làm lo ngại, thấy sắc mặt Sở Mặc trở nên khó xem, Luigid nhanh chóng gật đầu với Hắc Hồ Tử, đang định kéo Sở Mặc đi, Trì Mu vẫn luôn ngoan ngoãn giả làm sủng vật đột nhiên đứng lên, “Mau, ta cảm ứng được khí tức thần cách của Tiêu Dật, ở ngay bên ngoài.”

Trì Mu vừa nói xong, Sở Mặc đã giống như tên rời khỏi dây lao ra ngoài quán rượu. Gần như chỉ trong thoáng chốc, ba người đứng bên cạnh quầy bar đồng thời biến mất. Tốc độ của họ quá nhanh, người trong quán rượu chỉ cảm thấy một trận gió vụt qua, rồi không thấy bóng người đâu nữa, chỉ thấy cánh cửa dày nặng của quán rượu bắt đầu kịch liệt đong đưa không ngừng.

Bên ngoài quán rượu, trên bầu trời phủ chủ thành, Richard bọc mình trong áo bào đen đang vô vị ngồi trên lưng cốt long cự đại. Bên kia cốt long, là một đại điểu do xương trắng ghép thành, đó là tọa kỵ của Tiêu Dật. Sự xuất hiện của Richard thu hút ánh mắt của vô số dân cư trong tiểu thành, đúng như những gì Richard nói, uy danh của hắn lan truyền cả ma pháp thế giới. Cư dân tiểu thành kính sợ nhìn cốt long cự đại và người hắc bào ngồi trên cốt long, trong lòng suy đoán có phải thần Vong Linh tới đấy không.

Cảm ứng được khí tức của Richard, sắc mặt Edel trở nên khó xem. Chuyện hắn tới tiểu thành Cashin này là che giấu Chúng Thần điện, hắn không muốn những người khác biết ý đồ hắn tới đây. Nếu không phải hắn không tìm được tháp ma pháp của Richard, hắn đã không cần liên tục viết thư cho Richard, hy vọng hai người có thể gặp mặt bí mật một lần. Tên khốn kiếp đó không biết hai chữ bí mật sao?”

Edel thầm mắng Richard, nhưng cũng biết hắn không thể không lộ mặt. Nếu không dựa theo tính cách của Richard, hắn nhất định sẽ làm ầm ĩ cho cả tiểu thành Cashin này biết Edel viết thư cầu hai người gặp mặt. Hiện tại cần cẩn thận đừng để lộ thân phận của Richard, lại bồi thêm một thuật thôi miên cỡ lớn là xong. Ai sẽ quan tâm chuyện người của tiểu thành Cashin này ngủ suốt một ngày chứ?”

Edel đè nén tâm trạng bực dọc, cầm pháp trượng đi ra ngoài, mấy người Sở Mặc đúng lúc lao ra khỏi quán rượu. Gần như ngay lập tức, Sở Mặc đã nhìn thấy Tiêu Dật ngồi trên cốt điểu màu trắng, hắn lập tức động người, bay tới chỗ Tiêu Dật. Du Trạch do với Sở Mặc còn nhanh hơn, nhưng Du Trạch không lao về phía Tiêu Dật, mà là Richard. Trì Mu không chịu yếu thế, thoáng chốc biến hóa rồi cùng lao lên.

Động tĩnh của họ đương nhiên không thể che giấu Richard và Tiêu Dật bên này. Vẻ vui sướng vụt qua trên mặt Tiêu Dật, vội vỗ vỗ bảo cốt điểu bay lại đón Sở Mặc. Richard bất mãn thò tay nắm Tiêu Dật lại, “Nhóc con, ngươi muốn đi đâu?”

Trong lúc đó, Du Trạch đã lao tới trước mặt Richard, thấy Richard bắt Tiêu Dật, Du Trạch trực tiếp đánh một quyền vào Richard. Quyền mang theo gió thổi động hắc bào quanh người Richard, lộ ra bộ xương trắng hếu bên trong. Vẻ mặt Du Trạch lập tức ngây ra, Richard đã tức giận buông Tiêu Dật, chỉ về hướng Du Trạch.

“Ngươi dám phá hoại tạo hình yêu thích nhất của thần Vong Linh vĩ đại, đó là khinh thần!”

Xuất hiện ở đầu ngón tay Richard là một tia u quang màu lục, Du Trạch hồi thần lại hừ nhẹ một tiếng, không khách khí lại đánh một quyền vào Richard.

Thoáng chốc hai người tiếp xúc, năng lượng cuồng bạo bắt đầu lan tràn bốn phía, một kích toàn lực của cao thủ bậc mười, uy thế tàn dư khiến cốt điểu của Tiêu Dật kêu thảm một tiếng, rồi trực tiếp rã ra giữa không. Tiêu Dật không kịp phản ứng đang định giữ thăng bằng cơ thể, Sở Mặc đã đuổi tới kịp, ôm y vào lòng.

“Tiểu Dật.”

Rõ ràng hai người chỉ mới xa nhau không tới một ngày, nhưng bất kể là Sở Mặc hay Tiêu Dật đều cảm tháy giống như đã xa nhau rất lâu.

“Thì ra là dị đoan của tiên giới!” Giọng nói chán ghét vang lên bên cạnh hai người, Edel bay lên không, huơ pháp trượng chỉ vào bọn họ. Bạch quang chói mắt sáng lên ở chóp pháp trượng, Tiêu Dật phản ứng cực nhanh la lên, “Vượng Tài!”

Gần như ngay khi y kêu lên, Vượng Tài há rộng miệng túi, vạn mục ngư bay ra khỏi túi Vượng Tài đầu tiên. Nó đang muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, cường quang lóa mắt đột nhiên bùng lên trước mặt. Đáng thương vạn mục ngư ghét nhất là cường quang chiếu xạ, nó vô thức nhắm mắt lại, nhưng vẫn không quên hồi phục nguyên hình chặn trước mặt Tiêu Dật và Sở Mặc.

Những gì diễn ra trên không phủ thành chủ quá mức đột ngột. Từ khi Richard cưỡi cốt long xuất hiện ở đó, cho tới khi mấy người Tiêu Dật và Richard xung đột, rồi lại tới Edel hiện thân, chẳng qua chỉ mới một khắc.

Cư dân tiểu thành đang định kinh hô Quang Minh thần đại nhân tới đây hồi nào, thì lại thấy một con ma thú tướng mạo dọa người, thân hình khổng lồ xuất hiện trước mặt Quang Minh thần.

“Chư thần tại tượng, đó là cái gì?”

Tiếng kêu của cư dân tiểu thành còn chưa tan đi, thành giảo, văn dao… các yêu thú liên tục bay ra khỏi bụng Vượng Tài. Yêu thú hồi phục nguyên hình không con nào không thân hình cực đại, bọn chúng đứng giữa không trung giống như thượng cổ ma thần trong ghi chép của ma pháp thế giới, xếp hàng đông nghìn nghịt, che kín bầu trời.

Vô số cư dân tiểu thành bị dọa cho run rẩy không ngừng, bọn họ kinh sợ trừng mắt nhìn Vượng Tài. So với những yêu thú đáng sợ đó, Vượng Tài là kẻ thả những yêu thú này ra quả thật đã biến thành vực sâu ác ma trong lòng họ.

Một màn trên không toàn bộ được thủy tinh cầu của các kẻ mạo hiểm ghi lại, bóng dáng Vượng Tài rất nhanh được truyền bá trên khắp ma pháp thế giới nhờ hiệu quả ma pháp truyền tin giữa các thủy tinh cầu. Chính giữa Quang Minh thần và ma thú đối kháng, bóng dáng Vượng Tài không chút bắt mắt, nhưng lại khiến cho nó trở thành kẻ đáng sợ nhất. Từ đó Vượng Tài có một danh xưng đặc biệt tại ma pháp thế giới, vực thẳm màu xám. Trong truyền thuyết của ma pháp thế giới, vực thẳm màu xám có nghĩa là nơi sinh ra ác ma.

Cho tới giờ, Richard và Du Trạch sớm đã ngừng tay, hắn cảnh giác lui lại một bước đứng sóng vai với Edel.

“Các ngươi tới từ tiên giới?” Richard quái dị nói, tiên giới xâm nhập vào ma pháp thế giới từ lúc nào mà hắn lại không biết.

Một đám yêu thú đều không lên tiếng, ngược lại ánh mắt tập trung trên người Tiêu Dật. Vẻ quái dị trên mặt Richard càng thêm rõ ràng, Tiêu Dật lại không bận tâm chuyện trả lời Richard, mà nhìn chằm chằm Edel.

Vừa rồi khi bạch quang bùng lên, Tiêu Dật đã cảm ứng được khí tức của mảnh vỡ thần cách trên người Edel.

.
Bình Luận (0)
Comment