Chỉ có mất đi, mới hiểu được quý trọng .
Chỉ có mất đi, mới hiểu được cái gì là trân quý nhất .
Tiên Giới Vạn năm tuế nguyệt , Đường Tu nhớ thương nhất chính là mẫu thân, trên con đường tu luyện của hắn thì mẫu thân ở trái đất chính là tâm ma duy nhất
Hiện tại một lần nữa được gặp lại , Đường Tu vạn lần kích động trong lòng và đồng thời trong lòng hắn âm thầm thề nhất định phải bảo vệ sự an toàn của mẫu thân tốt nhất
Đường Tu nguyên bản đang tự trách sự thất thố của mình làm cho mẫu thân bị kinh hãi, nghe được Trương Mỹ Vân cùng Tô Tường Phi hai mẹ con châm chọc và chửi rủa ở phía sau, hắn tự nhiên lửa giận ngập trời, không chút do dự lên tiếng rầy .
Từ lúc luồng Hồn Phách của hắn từ tiên giới trở về thân thể hiện tại , Đường Tu mặt ngoài tuy không phát sinh bất kỳ biến hóa nào, thật sự trong thân thể Đường Tu xảy ra biến hóa long trời lở đất .
Biến hóa trên người Đường Tu không chỉ là Hồn Phách quay về hoàn chỉnh, khôi phục lại trí tuệ một năm trước đơn giản như vậy, cả người hắn từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đã xảy ra một loại biến đổi .
Đầu tiên,cảm giác cường hóa không chỉ gấp mười, đại não hắn giải toán tốc độ thì nhanh gấp trăm lần, trong nhà tất cả ngôn từ cử chỉ của mọi người cũng không chạy khỏi con mắt và lỗ tai của Đường Tu , sau đó toàn bộ tin tức đều bị đại não Đường Tu trong nháy mắt xử lý xong hết .
Thứ hai, Đường Tu đối với việc chưởng khống thân thể mình cũng đạt tới một trình độ kinh người, loại cảm giác này tựa như trước đây vẫn có một sợi dây ràng buột lấy, trong lúc bất chợt sợi dây bị chặt đứt, thoát khỏi ràng buộc, một mảnh Thiên Địa mới như hiện ra trước mặt hắn .
Sau cùng, Đường Tu ở Tiên Giới một vạn năm, vô luận bản thân là một hoàn khố tôn tử của chưởng môn Thánh Tông , hay là một đời Thông Thiên Bá Chủ, hắn đều ngồi ở vị trí cao, quen ra lệnh, dùng ngón tay sai khiến, nhiều năm thăng trầm tích lũy được khí thế căn bản không phải thường nhân có khả năng tưởng tượng nỗi, đương nhiên một luồng Hồn Phách từ tiên giới trở về vị trí cũ , trên địa cầu bản thân Đường Tu không thể tránh khỏi có những khí thế này .
Theo đó Đường Tu quát lên một tiếng chói tai, trong nhà nhiệt độ không khí phảng phất như hạ xuống một điểm lạnh, trong nhà mọi người không thể khống chế bản thân rùng mình một cái, Trương Mỹ Vân cùng Tô Tường Phi hai mẹ con càng giống như là bị người ta chợt bóp cổ , nói không ra lời .
Vài phút yên lặng sau đó, Tô Thượng Văn đứng dậy,bản thân ngoài mạnh trong yếu mà quát tháo lên ."Đường Tu, ai cho ngươi trước mặt chúng ta hô to gọi nhỏ, trong mắt của ngươi có còn không có một chút quan niện tôn ti trật tự ,đã trộm tiền rồi ngươi còn lý luận ?"
Tô Thượng Văn mơ hồ cảm giác được đứa cháu ngoại mình trên thân phát sinh ra một điểm biến hóa , biến hóa như thế làm cho vản thân hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí tạo ra cho hắn một loại cảm giác nguy hiểm, chỉ là hắn trong lúc nhất thời hắn cân nhắc không ra biến hóa đó là gì, chứng kiến được thê tử cùng con trai hoàn toàn bị khí thế cháu ngoại chế trụ, hắn kiềm không được đứng ra nói .
"Tô Thượng Văn, bản thân ngươi có tư cách gì mà theo ta đàm luận hai chữ tôn ti?"
"Ỷ có mấy chục triệu tài sản, lại đem ông ngoại cùng bà ngoại vứt bỏ mặc kệ, làm cho bọn họ cùng cậu cả ở nông thôn có một cuộc sống khốn khổ, thậm chí ngay cả tiền chữa bệnh, tiền nuôi dưỡng đều muốn cùng cậu cả và các a di mấy người chia đều, như thế ngươi còn có thể gọi là hiểu được tôn ti ?"
"Trong lúc cả đại gia đình mọi người đoàn viên hội tụ , Tô Nhã Ninh và Tô Tường Phi hai huynh muội đối diện với các trưởng bối không đánh thì mắng, hai vợ chồng các ngươi thì cùng một dạng vênh váo tự đắc, dùng ngón tay sai khiến, diễu võ dương oai, cái này còn gọi là hiểu được tôn ti ?"
"Cả nhà các ngươi mỗi lần diễn ra tiệc rượu , ông bà ngoại, cậu cả cùng mẹ con ta tiền quà không bao giờ thiếu , các ngươi lại mượn việc nhiều khách khiến chúng ta ngay cả tư cách lên bàn ăn đều không được , cái này gọi là hiểu được tôn ti ?"
Đường Tu không thèm để ý trong mắt Tô Thượng Văn đang ngày càng đỏ kè và tỏ ra hung ác, hắn liếc mắt nhìn Tô Thượng Văn , đầu ngón tay thì chỉ thẳng mà quở trách .
Tô Thượng Văn trải qua hơn hai mươi năm tang hải thương chìm, bản thân cũng tích lũy được một ít quyền quy uy thế, bình thường lúc cả đại gia đình hội tụ đều quen việc ra lệnh, hắn căn bản cho rằng chỉ cần mình lớn tiếng quát mắng một phen, thì Đường Tu sẽ lập tức lúng túng không giám mở miệng.
Tô Thượng Văn làm sao cũng không nghĩ tới rằng, đối mặt với chính mình lớn tiếng quát mắng,bản thân Đường Tu không khiếp đảm lùi bước, ngược lại còn giám cùng chính mình đối chọi lại gay gắt, hơn nữa không những khí thế trên người đối phương không kém chút nào so với chính mình , ngược lại có vẽ còn vững vàng mà vượt qua .
Đối mặt với việc Đường Tu quở trách, Tô Thượng Văn căn bản trở tay không kịp, gương mặt hắn đỏ bừng còn hơn mông khỉ, trong lòng dâng lên một luồn lửa giận .
"Ngươi ... cái tên súc sinh không ai dạy này , mẹ ngươi đã không quản được ngươi thì để ta tới quản giáo ngươi!" Bị Đường Tu nói cho đuối lý , Tô Thượng Văn không khỏi thẹn quá thành giận, hắn dơ tay lên hướng về hướng khuôn mặt Đường Tu mà quạt tới .
Chứng kiến Tô Thượng Văn lại dám hướng về phía mình động thủ, Đường Tu không khỏi cười lạnh một tiếng, ở Tiên Giới Vạn năm tuế nguyệt trôi qua, phàm là ai dám động thủ với hắn toàn bộ đều bị hắn đánh thành bột mịn .
Đường Tu niệm tâm nhất động, theo bản năng hắn liền muốn thi triển Tiên Thuật nghiêm phạt con giun dế Phàm Nhân không biết trời cao đất rộng trước mắt này .
Sau một khắc, bỗng nhiên sắc mặt Đường Tu liền trở nên trắng bệch .
Đường Tu quen rằng thân phận của mình tại Tiên Giới , lại quên mất rằng là ở địa cầu mình cũng chỉ là một tên phàm phu tục tử , không chỉ trong cơ thể hắn không có một chút Nguyên Lực nào , thậm chí thân thể thì càng gầy yếu không gì sánh được, ngay cả người thường cũng không bằng .
Trong khoản khắc Đường Tu trở nên ngở ngàng , trên mặt Tô Thượng Văn lộ ra vẻ dữ tợn và cười đắc chí, bàn tay hắn cũng cách khuôn mặt Đường Tu không tới mười centimet .
Mắt thấy bàn tay Tô Thượng Văn liền muốn đánh vào mặt mình , thần sắc Đường Tu không khỏi lộ ra tức giận , chính mình tại Tiên Giới gần vạn năm qua chưa từng ăn lấy nửa điểm thua thiệt, ngày hôm nay lại muốn bị một người bình thường tát một bạt tai?
"Tô Thượng Văn, ngươi dám!" Đường Tu liền gào lên , trong mắt cũng toát ra vẻ quang mang kinh người .
"Ta ... Ta có gì mà không dám, ta là cậu ngươi là em trai của mẹ ngươi, không lẽ ta còn không có tư cách dạy dỗ ngươi ?" Tô Thượng Văn bị ánh mắt sắc bén của Đường Tu dọa muốn nhảy mạnh, động tác trên tay cũng bị kiềm hãm lại .
Nói xong một câu, Tô Thượng Văn bổng có điểm tức giận vì bị Đường Tu chống đối, hắn không thu tay lại, ngược lại càng thêm dùng sức hướng về phía khuôn mặt Đường Tu mà đánh tới .
Chẳng qua trong lúc Tô Thượng Văn lưỡng lự lại cho Đường Tu cơ hội tránh né , ở thời điểm Tô Thượng Văn nói với chính mình , thân thể Đường Tu đã sớm lắc nhẹ một cái tránh sang một bên .
Trong lúc Đường Tu nghì là mình đã tránh thoát một kiếp , "Ba" một âm thanh cùng lúc vang lên bên tai Đường Tu , làm tim Đường Tu chợt chậm lại nửa nhịp .
Đường Tu ngạc nhiên quay đầu, lúc này mới phát hiện cái tát của Tô Thượng Văn liền rơi vào trên khuôn mặt của mẫu thân.
Đường Tu lúc này mới sực nhớ , bản thân mình vừa nãy được mẫu thân ôm vào trong ngực, mẫu thân tự nhiên đứng ở phía sau mình, do đó khi mình vừa né tránh , bàn tay Tô Thượng Văn tự nhiên rơi xuống trên khuôn mặt của mẫu thân.
Hối hận, thống khổ, phẫn nộ, tự trách, trong nháy mắt, trong lòng Đường Tu bị nhiều loại tâm tình tiêu cực cắn nuốt .
"Không đúng, lấy vị trí Tô Thượng Văn vừa mới đứng , còn có độ dài cánh tay hắn , một cái tát kia căn bản là không đủ trúng lấy khuôn mặt của mẫu thân, hẳn là khi thấy ta né tránh sau đó hắn thẹn quá thành giận, cố ý nhân cơ hội đánh mẫu thân ta." Trong chớp mắt , Đường Tu đem hình ảnh vừa diễn ra xuy nghĩ qua một lần , sau tức thì hai mắt hắn trở nên lạnh lẽo nhìn về phía Tô Thượng Văn .
Trong lúc Đường Tu chứng kiến Tô Thượng Văn đang hơi nghiêng về phía trước còn chưa kịp thu mình trở lại, cùng với việc thấy khóe miệng Tô Thượng Văn đang tiếu dung tựa như thị uy và châm chọc, nỗi tức giận trong lòng Đường Tu cũng đạt tới cực điểm .
Cơ hồ là theo bản năng, Đường Tu liền muốn xông lên cùng với Tô Thượng Văn liều mạng .
Chỉ là hắn nhìn lại thấy thân thể Tô Thượng Văn khỏe mạnh giống như một con Gấu Chó , suy nghĩ lại một chút bản thân mình thể chất gầy yếu , Đường Tu mạnh mẽ kềm chế lại nội tâm xung động .
Chẳng qua Đường Tu cũng không có nghỉ phải nén lại cơn giận, nếu như nói trước đó người một nhà Tô Thượng Văn mở miệng châm chọc chỉ là làm cho Đường Tu tức giận, Tô Thượng Văn lại cố ý bạt tai mẫu thân việc này đã xúc phạm nghịch lân của Đường Tu , làm cho Đường Tu đối với gia đình Tô Thượng Văn cực kì chán ghét .
"Không có pháp bảo, không có tu vi, thậm chí thân thể cũng gầy yếu không gì sánh được, mình nên làm thế nào giải quyết trước trắc trở trước mắt ?" Đường Tu lạnh lùng trừng lấy Tô Thượng Văn, trong đầu cũng là đang nhanh chóng suy nghĩ biện pháp .
"Có!" Trong tức khắc , con mắt Đường Tu sáng lên .
Ở Tiên Giới vạn năm qua ,về công pháp bí kỹ Đường Tu tu luyện nhiều vô số kể, về số lượng công pháp hắn cất giữ thì mênh mông như biển , hắn mơ hồ nhớ kỹ có một môn « Nhiên Nguyên Quyết » có thể giải quyết vấn đề trước mắt.
« Nhiên Nguyên Quyết » ở Tiên Giới là một phương pháp vận khí vô cùng bình thường , giống như là một loại khẩu quyết hô hấp , không cần bất luận tu vi trụ cột gì , cho dù là người bình thường cũng có thể thi triển, chỉ là bản thân sẽ bị tiêu hao một ít sinh mệnh của người thi triễn , về cơ bản sẽ không ảnh hưởng thương tổn đến thân thể .
Đương nhiên,tác dụng « Nhiên Nguyên Quyết »cũng cực kỳ ngắn hạn, nó chỉ có thể khiến con người trong thời gian ngắn tăng lên sức mạnh.
Tuy hiện tại thân thể Đường Tu rất gầy yếu, hoàn toàn không có biện pháp đối kháng Tô Thượng Văn, nhưng nếu như đem lực lượng tích góp và tập trung lại, ở thời điểm mấu chốt nhất, chỉ cần nắm lấy thời cơ bộc phát , hắn vẫn có lòng tin bằng vào kỹ năng cận chiến có thể nghiền ép Tô Thượng Văn .
Trải qua mấy nhịp kỹ năng hô hấp , lực lượng trong cơ thể Đường Tu tích súc tới một trình độ nhất định, hắn phát hiện Tô Thượng Văn cũng không có chút ý tứ xin lỗi mẫu thân ,còn mẫu thân lại lặng lẽ thừa nhận cái tát của Tô Thượng Văn, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, liền hướng Tô Thượng Văn xông tới ."Tô Thượng Văn, ngươi dựa gì mà đánh mẫu thân ta , ta liều mạng với ngươi!"
Đường Tu hống lớn lao vào Tô Thượng Văn có vẻ như là vì phẩn nộ mà mất đi lí trí ,giống như là phản ứng bình thường của một thanh niên mười sáu tuổi.
Trải qua một đoạn thời gian dung hợp, Đường Tu đã hoàn toàn thích ứng thân phận trên trái đất của mình , hơn nữa hành động hiện tại chính là phản ứng chính xác nhất .
"Hừm tên lỗ mãng, ta sợ ngươi sao ?" Chứng kiến một thân gầy gò của Đường Tu xông đến phía mình , khóe miệng Tô Thượng Văn nổi lên một tia khinh miệt cười lạnh, hắn lớn tiếng nói như chính đáng: "Ta vừa rồi chỉ muốn giáo huấn ngươi, là ngươi tuỳ tiện né tránh, mới để mẹ ngươi đã trúng bạt tai, ngươi muốn trách thì trách bản thân ngươi, không trách được lên đầu ta ."
Tô Thượng Văn đồng thời vừa nói chuyện vừa tùy ý đẩy tay , muốn đem thân hình Đường Tu thân gạt sang một bên .
Một tiếng "Răng rắc" nỗi lên , cánh tay Tô Thượng Văn liền bị trật khớp .
Tô Thượng Văn chưa kịp rên lên , hắn cảm giác được một sức mạnh to lớn đánh vào bụng mình, làm cho hắn xém chút đem bửa ăn uống yến hội lúc trưa phun ra toàn bộ, hết lần này tới lần khác hai tay Đường Tu thụi liên hồi vào khắp nơi trên người hắn , làm cho hắn muốn ói lại phun không ra, khiến cho cả người hoa mắt chóng ván, đau đớn thống khổ .
Trong đau đớn kịch liệt , Tô Thượng Văn đầu óc giống như người chết chìm yếu đuối, chỉ có thể vô ý thức vung vẫy hai tay , nỗ lực có thể bắt được một cọng rơm cứu mạng .
"Người đâu cứu mạng a, giết người!"
"Thật nhiều máu, nhanh lên báo động ."
"Thật tốt cho một bữa tiệc sinh nhật, làm sao biến thành cái dạng này , vì ba nghìn đồng , đáng giá hay sao?"
Trước khi mất đi ý thức, trong tai Tô Thượng Văn mơ hồ truyền đến một tràng tiếng quát tháo cùng tiếng khóc , chỉ là hắn làm sao cũng không nghĩ thông được sự tình này làm sao mà xảy ra .