Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 16

Triệu Đại Ngưu choàng mở mắt, phát hiện mình cư nhiên chỉ mặc một kiện áo đơn nằm trên giường.

Tại sao lại như vậy?

Nhớ rồi! Hình như trước khi ngất xỉu y nghe được tiếng của Vân Mị!

Giãy dụa muốn đứng lên, Triệu Đại Ngưu đột nhiên cảm giác đang có một bàn tay vắt ngang trên lưng mình. Nghiêng mặt lại nhìn, y cư nhiên thấy được Vân Mị đang ngủ bên cạnh mình. Khuôn mặt khi ngủ của hắn có bớt đi vẻ ngạo mạn và yêu mị, lại nhiều hơn một loại tinh khiết của xích tử*.

*trẻ sơ sinh

Triệu Đại Ngưu ngây người ngắm nhìn khuôn mặt này. Y chưa từng nghĩ có thể nhìn thấy vẻ mặt này của Vân Mị, khuôn mặt hồn nhiên phảng phất vẻ ngây thơ của tiên tử hoàn toàn tương phản với khi hắn tỉnh. Y thấy mình bất tri bất giác lại ngây ngốc, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, một góc nào đó trong lòng tựa hồ có hơi thất lạc……

Vân Mị ngủ có chút mơ mơ màng màng. Hắn dùng yêu lực ôm Triệu Đại Ngưu chạy cả hai ngày đường. Hiện tại còn cách Lạc Dương khoảng vài trăm dặm nhưng hắn thật sự là mệt không chịu được. Tùy ý tìm một khách điếm, hắn chỉ tiêu độc qua loa một chút đã nằm lăn trên giường mà ngủ. Vốn nghĩ rằng với cái giường thối hoắc này hắn không thể ngủ ngon được, nhưng thật kỳ tích, mùi vị cỏ xanh trên người Triệu Đại Ngưu có thể lấn áp được cái mùi thối này, khiến hắn ngủ cực kỳ thoải mái, thật không hổ là lão bà của hắn!

“Lão bà…… Ngủ thêm một chút nữa đi……”

Hắn còn chưa ngủ đủ, việc dùng yêu lực quá độ làm thể lực của hắn chống giữ không được. Tuy rằng đã ngủ được một lúc, nhưng thể lực vẫn chưa được khôi phục lại, hắn phá lệ lộ ra tính tình trẻ con, ôm cổ Triệu Đại Ngưu rồi cùng y mặt đối mặt* đi ngủ.

*nguyên văn là ‘tị đối tị’ (mũi đối mũi)

Triệu Đại Ngưu bị động tác bất thình lình của Vân Mị dọa sợ không nhẹ. Y vốn định kháng cự lại cái từ “lão bà” của Vân Mị, còn muốn đẩy hắn ra, nhưng lúc nhìn đến khuôn mặt nhàn nhạt vẻ mệt mỏi khi ngủ của hắn, y lại không đành lòng. Khuôn mặt nhẵn nhụi nhìn thế nào cũng là kiệt tác hiếm có của thế gian này, làm người ta thật sự phải kính nể sự thần kỳ của tạo hóa, có thể chế tạo ra một khuôn mặt hoàn mỹ như vậy……

Triệu Đại Ngưu vẫn chăm chú nhìn Vân Mị thật lâu thật lâu, cho đến khi cái bụng không khách khí mà kêu ầm lên, y mới nhận ra được một hồi lâu rồi y vẫn chưa ăn cơm.

Thật sự là đói bụng đến khó chịu, y nhẹ nhàng lùi thân thể về phía sau, thoát khỏi cái ôm của Vân Mị mà đi tìm đồ ăn.

“Ngươi định làm gì?!”

Thật không ngờ ngay khi y vừa rời khỏi ôm ấp của Vân Mị, hắn lập tức tỉnh lại, vẻ mặt ghét bỏ từ trên giường ngồi dậy.

Nghĩ đến vẻ mặt ghét bỏ của hắn là nhằm vào mình, tâm tình của Triệu Đại Ngưu trở nên trầm muộn hơn. Nếu đã ghét bỏ y thì tại sao còn muốn y trở lại? Vừa nghĩ đến việc Vân Mị đã từng làm với mình, Triệu Đại Ngưu có hơi phẫn nộ nhìn về phía hắn.

“Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì?!”

Đối mặt với ngữ khí không tốt của Vân Mị, tâm tình của Triệu Đại Ngưu cũng chẳng tốt lên được.

Ánh mắt Vân Mị liếc về phía Triệu Đại Ngưu như thể nói y thật ngốc, hắn vẻ mặt đương nhiên nói:

“Đương nhiên là muốn ngươi sinh con cho ta.”

“Ngươi nói cái gì?!”

Triệu Đại Ngưu cho là tai mình có vấn đề, là Vân Mị nói nhầm hay lỗ tai mình nghe nhầm, sinh con cho hắn ư?

“Ta nói ta muốn ngươi sinh con cho ta.”

Thật là, con trâu ngốc này sắp sửa ngốc hơn cả Tứ đệ ngu ngốc kia của hắn rồi. Ngốc như vậy không biết con của hắn sau này có bị ngốc luôn không?……

Thôi kệ, dù y có ngốc thế nào thì hắn vẫn thích y……

“Ngươi…… Ngươi điên rồi? Hay là bị ấm đầu? Ta là nam nhân đó!”

Triệu Đại Ngưu không thể tin trừng mắt nhìn hắn. Vân Mị này thật sự có vấn đề rồi, đầu tiên là cường bạo một nam nhân như y, còn bây giờ cư nhiên lại muốn y sinh con cho hắn?!

Vân Mị nhìn Triệu Đại Ngưu một lúc mới nhớ đến nhân loại nông cạn, đương nhiên không thể tiếp nhận được chuyện như vậy. Có điều việc nam nam sinh tử này chắc cũng chỉ có cái tên thần tiên biến thái Huyền Khanh(ai không nhớ cô này thì qua Hoàng Đế Thái Giám Nhất Oa Chúc của nhà Half Blood Prince xem lại ha) kia nghĩ ra thôi, thế là hắn khó có được kiên nhẫn giải thích:

“Kỳ thật ta có một nửa huyết thống là yêu tinh……”

“Cái gì?!”

Triệu Đại Ngưu kinh ngạc nhìn chòng chọc vào Vân Mị, chắc hắn không phải là hồ ly tinh chứ?

“Nghe ta nói xong đã! Tổ tiên của chúng ta vốn là bộ tộc Sơn Mị trên Hắc Sơn, cũng chính là sơn yêu theo như lời của các ngươi, chủ yếu dựa vào việc hút tinh khí thiên địa mà sống. Mặc dù dương khí của nhân loại đối với chúng ta càng thêm mĩ vị hơn, chỉ có điều nhân loại vốn sống quần cư, lại còn giảo hoạt nên không thích hợp để làm món chính.

Sơn Mị mặc dù là yêu, nhưng vốn là tinh linh từ sơn khí tụ tập lại hóa thành. Ngoại trừ các sơn yêu không quan tâm đến việc sinh dục và Tứ đại trưởng lão đã ma đồng hóa là Bất Tử Chi Thân ra, tuổi thọ của sơn mị bình thường thậm chí còn ngắn ngủi hơn cả nhân loại(ý là chỉ ngoại trừ mấy tên Liễu Hạ Huệ trong tộc và 4 tên trưởng lão vô trách nhiệm là mấy tên gián đập ko chết ra, tụi còn lại thọ còn ko bằng con người).

Giống như bất kỳ giống loài nào, việc sinh sản chính là nhiệm vụ tối trọng yếu của giống cái tộc Sơn Mị. Một khi có thai, thai nhi sẽ ăn sâu bén rễ trong cơ thể người mẹ. Trừ khi ăn được thuốc sẩy thai đặc chế của bộ tộc chúng ta ra, thai nhi tuyệt đối sẽ không rời khỏi cơ thể mẹ khi chưa thành thục. Chỉ có điều khi còn ở trong bụng mẹ, thai nhi phải hấp thu một lượng tinh khí lớn, mà đối với nữ sơn mị cũng phải dựa vào việc hút tính khí bên ngoài mà nói chính là gánh nặng của gánh nặng, cho nên mới bất đắc dĩ vào lúc mang thai chính là lúc sơn mị trường kỳ câu dẫn nam nhân……”

“Cái đó thì có liên quan gì đến ta?”

Triệu Đại Ngưu khi nghe được chuyện này thì ngẩn người, thật không thể ngờ được rằng……

“Đã bảo là nghe ta nói xong đã rồi mà! Vốn là ở Hắc Sơn chỉ có bộ tộc của chúng ta nên cũng có thể xem là miễn cưỡng sống tạm, nhưng không ngờ rằng sau này lại có một số lượng lớn yêu quái tràn vào Hắc Sơn, khiến cho cuộc sống của sơn mị ngày càng gian nan. Phần lớn nữ sơn mị lúc có thai vì không đủ tinh khí mà mẫu tử thai vong, cho đến thế hệ của cha ta chỉ còn ba sơn mị, tất cả đều là nam. Ngay lúc bọn họ tuyệt vọng nghĩ rằng đã đến lúc bộ tộc Sơn Mị diệt vong, có một vị tiên nhân đến tộc của chúng ta, cũng chính là đại trưởng lão hiện tại. Nàng nói rằng: ‘Nếu dương khí của nhân loại chính là món ăn mĩ vị nhất của các ngươi, tại sao các ngươi không thử đặt thai nhi trong cơ thể của nam nhân, chẳng phải vừa thuận tiện lại vừa an toàn sao?’

Thế là cha của chúng ta ngựa chết chữa thành ngựa sống, ngay dưới chân núi bắt về một nam nhân. Thật không ngờ sau nửa năm nam nhân này thật sự mang thai, sau đó sinh ra năm huynh đệ chúng ta.”

“Sao……Sao lại có thể như vậy?!”

Triệu Đại Ngưu thật sự không thể ngờ được một nam nhân có thể mang thai, lại càng không thể ngờ được mình sẽ mang thai……
Bình Luận (0)
Comment