“Oa ── oa ──”
Sáng sớm Triệu Đại Ngưu đã bị tiếng khóc của hài nhi đánh thức. Y cuống quýt bật dậy, ôm lấy nhi tử khẽ vỗ về, mà đến khi nó không còn khóc nữa, đột nhiên ý thức được nửa người dưới của mình lạnh lẽo không mặc quần áo, cái eo thì khó chịu. Nhớ đến tối hôm qua chính y không biết liêm sỉ, y thật xấu hổ đến mức muốn chôn đầu vào trong cái động!
Đưa tay thật cẩn thận rút cái quần bị Vân Mị đè ra, qua loa mặc vào, lại không nhịn được trộm liếc về Vân Mị còn đang ngủ. Sắc mặt Vân Mị lúc này vẫn tái nhợt như trước, nhưng cuối cùng đã có được một chút nhân khí, thân thể cũng trở nên ấm áp hơn, trong lòng y cũng không khỏi nhẹ nhõm thở phào.
“Triệu Đại Ngưu, ta yêu ngươi......” Đột nhiên nghĩ đến câu nói của Vân Mị trong thời khắc tình cảm mãnh liệt, mặt của Triệu Đại Ngưu lại đỏ lên. Vân Mị yêu y? Có thể sao? Có điều không hiểu tại sao khi nghĩ đến đây, trái tim y không kiềm chế được mà liên tục nhảy nhót. Triệu Đại Ngưu tâm tình vui sướng chuẩn bị bữa sáng, cho Tiểu Thảo ăn, rồi chờ Vân Mị tỉnh lại cùng nhau ăn điểm tâm.
Đến khi Vân Mị mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền nhìn thấy Triệu Đại Ngưu đang chơi cùng hài tử đến bất diệc nhạc hồ, nụ cười trên mặt y hắn chưa từng thấy qua. Hắn đột nhiên thấy ghen tị với con của mình, vì cái gì tiểu bất điểm này lại có thể có được nụ cười xinh đẹp như thế của Triệu Đại Ngưu, mà hắn thì lại không được!
Thân thể đã lâu không cử động có hơi cương cứng
(ách, vậy sao hôm qua anh làm hăng thế), Vân Mị vùng vẫy vài cái mới đứng dậy, chợt nghe thấy Triệu Đại Ngưu đang trông nhi tử gọi “Thảo Nhi”, trên mặt hắn trở nên nhu hòa dần, ôn hòa nói với Triệu Đại Ngưu: “Thảo Nhi? Cái tên ngươi đặt cho nhi tử rất hay.”
Đột nhiên nghe được giọng nói của Vân Mị, Triệu Đại Ngưu cảm thấy hoảng sợ, y đột nhiên đứng lên, nhìn thấy đạm tiếu trên khuôn mặt hắn, trên mặt lại nổi lên vệt ửng đỏ. Y lắp bắp nói: “Chỉ là...... Nhũ danh...... Đại, đại danh...... Còn chưa đặt...... Định...... đợi ngươi......”
“Đại danh a?” Kỳ thật trước khi Vân Mị bị thương đã nghĩ được vài cái tên, chỉ là vẫn chưa xác định được, nếu gọi là “Thảo Nhi”, vậy thì dứt khoát dùng những cái dược danh
(tên theo mấy loại thuốc) tương ứng cũng tốt, mà hài tử này sinh ra vào mùa xuân, cũng sắp đến hạ thiên rồi...... “Triệu Đại Ngưu, ngươi thấy cái tên
Triệu Bán Hạ* thế nào?”
*bán hạ vừa là một loại cây, vừa có nghĩa là nửa mùa hạ“Triệu Bán Hạ?” Triệu Đại Ngưu giật mình nhìn về phía Vân Mị, cũng không phản đối lại cái tên này, nhưng hài tử không phải là nên mang họ Vân sao? Cùng họ với y mà không dùng họ của Vân Mị ư? Điều này dù thế nào y cũng không hề nghĩ tới! “Hài tử theo họ của ta sao?” Y cẩn thận hỏi, rất sợ mình nghe lầm.
“Đúng vậy a, không được sao?” Vân Mị kỳ quái nhìn Triệu Đại Ngưu, hắn vốn thuộc bộ tộc Sơn Mị, là yêu quái nên không có họ, tên cũng là do mình tự ý đặt, chỉ có nhân loại mới để ý đến họ. Nếu là Triệu Đại Ngưu sinh thì đơn giản cứ theo họ của Triệu Đại Ngưu là được.
“Được......” Trong lòng Triệu Đại Ngưu nhưng lại có cảm giác bay bổng nhẹ nhàng, càng cúi thấp đầu không dám nhìn Vân Mị, bởi vì nếu nhìn hắn, y lại không khống chế được mà mặt đỏ tim đập.
Vân Mị bỗng nhiên nhớ lại cái gì, hiếm khi hổ thẹn nói: “Triệu Đại Ngưu, cái đó...... Ta không mang Lôi Vân Đao trở về......”
“A......” Y không ngờ Vân Mị lại để ý chuyện này như vậy. Tuy rằng mất đi Lôi Vân Đao y thấy có hơi tiếc nuối, nhưng chỉ cần Vân Mị bình yên vô sự thì không gì tốt hơn. “Cái này...... Ngày hôm qua ngươi đã nói rồi...... Không sao cả......” Vừa mới nghĩ đến màn tình cảm mãnh liệt đêm qua, Triệu Đại Ngưu lại thấy ngượng ngùng, khuôn mặt đều trở thành màu hồng.
“Ngày hôm qua?” Vân Mị không hiểu ra sao, cái gì mà ngày hôm qua? Sao hắn một chút ấn tượng cũng không có? Hắn chỉ nhớ rõ vì cứu Tiểu Tam mà bản thân bị trọng thương, thậm chí còn tổn thương đến yêu mạch, những chuyện sau đó một chút ấn tượng cũng không có. Mà nói tiếp, hắn bị thương nặng như vậy, đại phu bình thường vốn không thể chữa trị được, trừ phi...... “Đúng rồi, ta hôn mê được mấy ngày rồi? Trong những ngày ta hôn mê có ai đến không?”
“Ngươi đã hôn mê được một tháng, trong lúc đó...... Đại trưởng lão của các ngươi đã tới, nếu nàng không ra tay cứu giúp, ngươi sợ là......” Vừa nghĩ đến Vân Mị lúc đó cả người đều là máu, trong lòng y còn cảm thấy hơi run rẩy.
Vân Mị cũng nghĩ là Huyền Khanh cứu mình, trừ nàng ra, hắn thật không nghĩ được ai sẽ có sức mạnh lớn như vậy. Có điều...... đại trưởng lão này ăn nói bất chuẩn, tính cách kỳ quái, khó mà bảo đảm nàng hoàn toàn không động tay động chân gì với mình...... “Dược đại trưởng lão cho ở đâu rồi?”
“Cái chai còn đặt trên đầu giường......” Triệu Đại Ngưu còn chưa nói xong, Vân Mị đã vọt vào trong phòng. Hắn cầm cái chai lên ngửi, cả khuôn mặt đều tái đi. Hắn chỉ biết cái tên Huyền Khanh này hảo tâm bất ổn, thuốc này là dược chữa thương tốt nhất cho yêu tinh, có điều trong này có thêm một chút Thành thực tán và một ít xuân dược...... Có thể nào hôm qua hắn trong trạng thái hôn mê nói loạn thất bát tao gì đó với Triệu Đại Ngưu không? Khó trách Triệu Đại Ngưu vẫn cúi thấp đầu khi nói chuyện với hắn! Cũng không có nhìn vào mắt hắn! Nhất định y lại càng hận mình hơn nữa!
Vân Mị cuống quýt chạy về phía Triệu Đại Ngưu trên mặt còn mang theo vẻ mờ mịt, vội vàng nói: “Triệu Đại Ngưu! Mặc kệ ngày hôm qua ta nói cái gì, toàn bộ đều là sau khi ta hôn mê nói hưu nói vượn! Ngươi ngàn vạn lần không nên tin! Chuyện ngày hôm qua cũng không phải là ý nguyện của ta!”