_ Có….có..có lẽ tôi đánh giá thấp Huy!
Giáo sư Lãm bắt đầu lắp bắp sau khi chứng kiến Huy-Lạc Long Quân dùng thuỷ tiên (roi nước) ném Hoả Long vào cầu Chà Và như ném một con cún nhỏ. Cú ném mạnh đến mức cầu Chà Và bị vỡ một lỗ lớn, Hoả Long mặt đầm đìa máu ôm cánh tay khó nhọc đứng lên, khéo tay trái gãy thật rồi. Cả nhóm không hẹn cùng nhau lao đến chỗ Hoả Long, giữa chừng Hoả Long thét lên cản lại:
_ SẾP ĐỪNG ĐẾN!
_ Hả? Tay cậu?
_ Chưa gãy đâu, đau tí xíu thôi! Sếp tranh xa chỗ này ra!
_ Cậu còn tỉnh táo chứ?
_ Còn, tin em đi! Em biết mình đang làm gì
Ái chà, xem ra Hoả Long vẫn còn bảo lưu thực lực. Vết thương có vẻ không nặng như vẻ bề ngoài, anh ta còn đuổi giáo sư Lãm và mọi người ra tránh liên luỵ. Trương Tuyền vỗ vai giáo sư Lãm, trấn an giáo sư:
_ Anh xem, Hoả Long còn được lắm, không sao đâu! Đội phó DMI Sài Gòn mà. Mình lùi ra xíu đi anh
_ Ừ!
Lạc Long Quân tỏ ra hơi bất ngờ vì Hoả Long còn trụ vững được sau đòn có mức độ sát thương lớn như vừa rồi. Ơ trên bán không, ông ta vỗ tay mỉm cười nhìn Hoả Long:
*Bốp bốp*
_ Có can đảm lắm! Bổn vương đánh giá cao mi!
_ Đợi tui đánh bại ông đi rồi đánh giá!
_ Khẩu khí lớn lắm! Bổn vương cho mi điều tức rồi tiếp tục!
Hoả Long lấy từ trong túi ra chiếc khăn mùi xoa, hắn lấy khăn lau mặt mũi toàn máu là máu rồi quay về phía giáo sư Lãm nháy mắt đầy tinh nghịch. Có vẻ như đòn vừa rồi không ăn nhằm mấy với Hoả Long, xem ra tất cả mọi người phải có cách nhìn khác về gã đạo sĩ khùng khùng điên điên này.
Cuộn văn thư khi nãy như có thần giao cách cảm với Hoả Long, mặc cho chủ nhân của nó vừa bị ném xa cả đoạn, nó tự động bay lơ lửng về trước mặt Hoả Long. Gã rút từ túi ra xấp bùa có chữ “Thổ”, khẩn trương hô to:
_ Đức Đệ Nhất Thổ Tinh thần mẫu
Thổ lệnh kỳ! Xuất!
Bề tôi kính thỉnh Đức Đệ Nhất Thổ Tinh thần mẫu trợ sức,
Hành Thổ tam thập lục biến
Thổ thổ hợp nhất lộ!
Lá cờ màu nâu bay vút lên trời cao rồi cắm xuống đất cạnh lá cờ màu vàng khi nãy, Hoả Long ném những lá bùa có chữ “Thổ” lên không trung, các lá bùa bỗng bay lượn hợp với nhau thành một con đường bậc thang cao lơ lửng trên không trung.
Hoả Long phi thân đạp trên các bậc thang đi thẳng về phía Lạc Long Quân, mặt đất trên con đường bậc thang nơi Hoả Long đi qua tự động rã ra thành các lá bùa chữ “Thổ” khi nãy. Các lá bùa rã ra tự động bay lên trước mặt Hoả Long tổ hợp thành con đường bậc thang mới dẫn Hoả Long đi lên cao. Lạc Long Quân tỏ ra thích thú trước kĩ thuật chiến đấu biến hoá của Hoả Long, ông ta nói lớn với giọng run run đầy phấn khích:
_ Lên đây! Cho bổn vương tận tình dùng sức nào!
_ Như ý ông muốn!
Đức Đệ Nhất Mộc Tinh thần mẫu
Mộc lệnh kỳ! Xuất!
Bề tôi kính thỉnh Đức Đệ Nhất Mộc Tinh thần mẫu trợ sức,
Hành Mộc tam thập lục biến.
Mộc tiên trận! (Roi mộc)
Sau khi lá cờ màu xanh lá sau cổ Hoả Long bay lên cắm xuống đất, anh ta ném xấp bùa chữ “Mộc” về phía Lạc Long Quân. Những lá bùa được ném ra lập tức biến thành các sợi dây thừng bằng gỗ mây, chắc chắn và dẻo dai quấn chặt tay chân của Lạc Long Quân. Lạc Long Quân tỏ ra ngạc nhiên khi mình bị phong toả một cách dễ dàng đến thế, ông ta vươn tay bứt đứt các sợi dây bằng mây, tuy nhiên cứ đứt một dây thì lại có một sợi dây mới xuất hiện trói ông ta tiếp. Hoả Long quay về phía giáo sư Lãm thét lớn:
_ Sếp! Mau!
_ Hả? Cái gì mau?
_ Tất cả xuất chiêu đi, em trói ổng lại rồi!
Đức Đệ Nhất Thuỷ Tinh thần mẫu
Thuỷ lệnh kỳ! Xuất!
Bề tôi kính thỉnh Đức Đệ Nhất Thuỷ Tinh thần mẫu trợ sức,
Hành Thuỷ tam thập lục biến.
Thuỷ di thuật!
Hoả Long đọc chú văn, xuất lệnh kỳ màu xanh ngọc xong, dán lá bùa chữ “Thuỷ” lên trán rồi nhảy ùm xuống kênh Tàu Hủ trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Chính giáo sư Lãm cũng chẳng hiểu cái gì đang xảy ra, ông đứng như trời trồng nhìn Lạc Long Quân bị trói giữa không trung. Bỗng nhiên, Lạc Long Quân thét lớn:
_ Long Ngâm! Goàmmmmm....
Sau chiêu Long Ngâm vừa rồi, ông ta khiến tất cả mộc tiên trận bị phá nát hoàn toàn. Lạc Long Quân sau khi thoát khỏi mộc tiên trận xong không nói không rằng gì cả, ông ta chắp tay ra sau nhìn xuống kênh Tàu Hủ.
Lát sau, Hoả Long từ kênh Tàu Hủ bơi lên bờ, hắn ngước nhìn lên không trung thấy Lạc Long Quân vẫn không hề hấn gì còn đang chăm chăm nhìn mình, hắn tá hoả tâm linh chạy đến giáo sư Lãm chất vấn:
_ Sếp! Sếp! Sao sếp đứng yên vậy?
_ Cậu….cậu trói Lạc gia lại làm gì?
_ Thì em hợp đồng với sếp rồi mà!
_ Hợp đồng cái quái gì? Đang giao chiến cậu trói người ta lại xong lặn xuống là sao?
_ Nãy đó, trước khi đánh em nháy mắt với sếp! Em trói ổng lại, sếp dùng cổ thuật quất ổng, Y Văn gọi Varuna quất ổng, anh Lục thỉnh Tam Tôn đánh ổng, Viên lấy cung bắn ổng……..
_ Vậy…vậy hoá ra nãy giờ cậu câu giờ đó hả?
_ Chứ sếp nghĩ em tuổi gì đánh Lạc Long Quân?
_ Thất vọng về cậu quá đi mất!
_ Hai tên nhãi con mi nói xong chưa?
Người chen ngang vào cuộc nói chuyện là Lạc Long Quân, khuôn mặt ông ta lúc này trông khá bình tĩnh, chứ không giống lúc bị Thần Kim Quy cho biết sự thật nổi điên lên. Tuy nhiên, hiện trường xung quanh không khí như đông cứng lại, ai cũng rõ ông ta cảm thấy mình đang bị Hoả Long đùa bỡn trong lòng bàn tay. Hoả Long sợ quá muốn tụt huyết áp ngất xỉu tại chỗ, trong khi giáo sư Lãm cũng phải nuốt nước bọt mới đủ can đảm kính cẩn thưa chuyện Lạc Long Quân:
_ Lạc đại gia! Lạc Tổ! Thanh Lang Bá Hoàng! Ngài đừng nóng, thật ra Hoả Long còn chưa đánh hết sức
_ Bổn vương cần mi dạy sao?
_ Không không, là tôi hồ đồ! Lạc Vương dạy chí phải!
_ Thằng nhóc con ngũ hành kia, mi vứt cái kim mộc thuỷ thổ đi, dùng hoả mà đánh! Đánh ra quả cầu lửa khi nãy cho bổn vương! Nếu không bổn vương san bằng nơi đây!
Từ đầu đến giờ, Lạc Long Quân vẫn chưa quên quả cầu lửa khi nãy mà Hoả Long dùng từ hồi đầu tiên. Hoả cầu này là 7 thành công lực của Hoả Long đánh ra, đánh nát cả con đại thuỷ long mà Lạc Long Quân tạo nên. Quả thật, ban đầu giáo sư Lãm giới thiệu Hoả Long với cha con chú Lục, giáo sư từng nói Hoả Long giỏi nhất là Hoả thuật, nên mới được DMI gọi là Hoả Long thay vì tên thật.
Hoả Long khẽ nhìn giáo sư Lãm, hắn biết lần này không đánh cũng chết, đánh cũng chết, hắn đành gọi cuốn sớ văn thư bay lại, sử dụng nốt tẩy cuối:
_ Đức Đệ Nhất Hoả Tinh thần mẫu
Hoả lệnh kỳ! Xuất!
Bề tôi kính thỉnh Đức Đệ Nhất Hoả Tinh thần mẫu trợ sức,
Hành Hoả tam thập lục biến.
Hoả thạch trận!
Lá cờ duy nhất còn sót lại của Hoả Long bay vút lên trời rồi cắm xuống đất, Hoả Long ném loạt bùa có chữ “Hoả” bay lên, gió từ lá cờ màu đỏ đưa những lá bùa bay qua khỏi Lạc Long Quân lên trời cao. Lạc Long Quân vẫn không thèm màng đến những lá bùa, ông ta nhìn chăm chăm vào Hoả Long. Thấy cảnh đó, Thác Trung tướng quân khẽ rơi một giọt nước mắt. Kim Quy Vương ở cạnh hiểu chuyện, ông ta vội an ủi Thác Trung:
_ Đừng buồn Tiểu Ô! Về ngươi tu luyện lại, ta tin rồi ngươi sẽ trở lại uy phong như xưa thôi
_ Đại Vương đừng an ủi thần nữa! Thần đã mất một tay, mà kể có đủ tay cũng không bằng tên đạo sĩ nhỏ nhoi kia! Hắn ta còn được Chiến Long vô địch xem trọng hơn một thượng tướng quân như thần. Thần cảm thấy hổ thẹn!
_ Ôi Tiểu Ô!
Quay trở lại trận đấu, những lá bùa chữ “Hoả” mà Hoả Long ném đi, biến thành những tảng đá lửa lớn rơi xuống hướng về phía Lạc Long Quân. Những tảng đá bay chệch hướng rơi xuống đất tạo thành những hố lửa rộng 5 trượng, lửa khói nghi ngút. Trong khi đó, những tảng đá rơi trúng phía Lạc Long Quân đều bị thuỷ kết giới vô hình của Lạc Long Quân chặn lại, phát nổ cách Lạc Long Quân chừng một cách tay. Lạc Long Quân nói đầy giận dữ:
_ Mi gọi đây là hoả? Khốn kiếp! Bổn vương muốn quả cầu lửa khi nãy! Chỉ hoả cầu khi nãy mới phá được thuỷ kết giới này!
_ Thì....thì hoả thuật đó!
_ Mi tưởng mi giấu được bổn vương sao? Vừa rồi ăn quả cầu lửa đó bổn vương đã nhận ra khí tức quen thuộc lắm, phải chăng mi chính là …..oừmm
Lạc Long Quân chưa kịp nói hết câu, một quả cầu lửa ngũ sắc to bằng nắm tay đã bắn thẳng vào mặt của ông ta. Mọi người định thần lại mới phát hiện ra người bắn quả cầu lửa vừa rồi là Hoả Long. Khuôn mặt gã ta lúc này đang đầy giận dữ, không hiểu lí do gì khiến hắn lại như vậy. Cú bắn khiến Lạc Long Quân bật ngửa ra sau rơi xuống kênh Tàu Hủ, rồi ông ta đứng dậy, khuôn mặt thoả mãn hiện ra:
_ Bổn vương biết mà! Vừa rồi bổn vương chưa dám khẳng định nhưng ăn quả cầu lửa này…hừm….mùi vị này…bổn vương đã ăn bao nhiêu lần rồi nhỉ? Ta nhận ra mi rồi!
_ Y Văn, Varuna! Lục, Tam Tôn! Viên, Thổ thuật!
Bỗng nhiên giáo sư Lãm thay đổi quyết định, ông ta quyết định toàn bộ nhóm DMI tham chiến! Lạc Long Quân bật cười khanh khách khi thấy giáo sư Lãm khẩn trương:
_ Hahaha, nhân loại mà bảo vệ cho thằng nhãi con này à? Tốt! Lên đi, sẽ vui lắm đây!