Điều điên rồ! Chắc có lẽ đây là điều điên rồ nhất mà cha con chú Lãm từng nghe. Một vị cổ thần, một người được xem như tổ tiên của người Việt cổ ở trong người Huy thôi đã điên rồ lắm rồi, nay Huy lại còn lại là kiếp thứ 5 của ông ta. Thế giới này điên thật rồi! Trần Lãm vừa nói ra một điều, có lẽ những ai điên rồ nhất cũng chẳng dám tưởng tượng ra. Chú Lục há hốc miệng, đảo mắt sang nhìn Kim Quy Vương và suýt ngã ra ngất luôn tại chỗ khi Kim Quy Vương khẽ gật đầu xác nhận. Chú lảo đảo vài vòng nên Huy và Viên phải đỡ chú không kẻo chú ngã quỵ xuống:
_ Cái….cái…cái này quá sức tưởng tượng rồi Lãm!
_ Tôi biết! Tôi cũng đâu muốn tin…
_ Anh…anh đào đâu ra thông tin này
_ Đế Vương Dị Sử, trang 42! Đây là trang vẽ lại nguyên bản của 1 trong 288 bản đồng khắc, kể về việc Lạc Long Quân bị Thần Đế trừng phạt
_ Thần Đế?
Huy nghe đến cái tên này khiến nó giật nảy mình. Trong giấc mơ mà nó thường gặp gần đây, một gã tự xưng là Vương, thay mặt Thần Đế dùng gươm đâm xuyên đỉnh đầu nó. Chẳng lẽ….giấc mơ của nó, cảnh vật nó thấy là cảnh Lạc Long Quân bị xử tội? Viên cũng nhớ có lần Huy kể về giấc mơ của Huy, về Thần Đế. Nó vỗ nhẹ vai của Huy, cả hai trao cho nhau ánh mắt lo âu. Giáo sư Lãm tinh ý biết ngay có chuyện không ổn:
_ Sao? Đã từng nghe ngóng ở đâu hả?
_ À…thì…con có giấc mơ. Trong mơ, có kẻ đâm con….nói đại diện Thần Đế gì đó…..
_ Hừm, đó là hình phạt Ngũ Mệnh Cửu Kiếp Phục Linh! Đó là…. à mà thôi… cái này để Thần Kim Quy kể rõ hơn!
Trần Lãm nhanh chóng kết thúc bài thuyết trình, ông ta đá quả bóng sang Thần Kim Quy. Kim Quy Vương đứng lên, khẽ rướn người vươn vai một chút cho đỡ mỏi, rồi bước từ chỗ ngồi lên phía trước, nhìn mọi người tiếp tục câu chuyện:
_ Là thế này, ở thiên giới người chịu trách nhiệm cai quản chúng sinh là Thần Đế, vợ ông ta là Thần Hậu. Ngài có ba thuộc hạ trung thành nhất, mạnh mẽ nhất gọi chung là Tam Quân.
_ Cho con hỏi, Lạc Long Quân là một trong ba người phải không thưa sứ giả Thanh Giang?
Huy kính cẩn hỏi Thần Kim Quy, khiến ông ta hơi bối rối. Dẫu sao, người trong thân thể của Huy vẫn là Lạc Long Quân, đại ca của ông ta. Giờ thấy đại ca kính cẩn lễ phép với mình, thật Thần Kim Quy cảm thấy không quen. Ông ta dừng lại vài giây nhìn Huy, trước khi mỉm cười:
_ Gọi ta là Kim Quy Vương được rồi. Phải, họ phụ trách tam giới, Lạc Long Quân cai biển Thuỷ quốc, Diêm La Quân quản lý Địa quốc và Đồng Cổ Quân hay con người các ngươi còn gọi là Thần Đồng Cổ hoặc Thiên Hạ Minh Chủ Vương ấy.
_ Vậy Diêm La Quân chắc là Diêm Vương hả Kim Quy Vương?
_ Đúng rồi! Còn Thần Hậu có 3 đệ tử chân truyền là Âu Cơ, Chử Đồng Tử và Tản Viên Sơn Thánh
_ Sơn thánh là Sơn tinh thưa Kim Quy Vương?
_ Ừ Sơn Tinh đấy. Vì nhiều lý do, Thần Đế và Thần Hậu có nhiều bất đồng trong việc cai quản tam giới, cuối cùng đã không ở bên nhau nữa
_ Nghe giống li dị quá ta?
Cả ba cha con chú Lục cười ầm lên, đến cả giáo sư Lãm đang lắng nghe ở cạnh cũng phải phì cười vì cái phát ngôn linh ta linh tinh của Huy. Mà quả thật, lần đầu tiên mới nghe thấy cái danh Thần Đế và Thần Hậu, nay lại nghe nói họ bất đồng ở xa nhau ra khác gì cặp vợ chồng đi li dị. Kim Quy Vương cũng mỉm cười đồng ý:
_ Ừ, theo ngữ cảnh của bọn mi, là li dị! Đồng thời họ lập ra lời thế, người của Thần Đế và Thần Hậu, vĩnh viễn không được quan hệ với nhau, kết bạn cũng không
_ Hả? Vậy sao….
_ Sao đại ca ta đến được với tẩu tẩu chứ gì? Họ lén lút yêu thương nhau, bởi vậy, haizzaa…..
Kim Quy Vương thở dài, ông ta bồi hồi nhớ lại những chuyện đã qua. Dù đã ngàn năm trôi đ nhưng với ông ta chỉ như mới ngày hôm qua. Kim Quy Vương rưng rưng, ông khẽ lau đi giọt nước mắt rồi nhìn sang Huy. Có lẽ do cảm thấy mình nợ Lạc Long Quân quá nhiều, nên ông ta nắm lấy tay Huy bộc bạch:
_ Đại ca, đệ xin lỗi!
_ Ấy, con phải Lạc Tổ đâu!
_ Ừ…ừ, ta nhập tâm quá! Sau đó Thần Đế và Thần Hậu biết chuyện, bắt hai người họ phải tách nhau ra! Chuyện sau đó các người đã biết, đại ca dẫn 50 con xuống biển, tẩu tẩu dẫn 50 con lên rừng núi….
_ Vậy còn chuyện Ngũ Mệnh Cửu Kiếp gì gì đó?
_ Chuyện sau đó mới đáng nói! Chuyện của đại ca và tẩu tẩu, bọn ta đã sớm cảnh báo nhưng đại ca nhất quyết không nghe…
_ Bọn ta? Có phải hai người huynh đệ còn lại của Lạc Tổ?
_ Phải, bốn huynh đệ bọn ta, là vương của bốn tộc lớn nhất Thuỷ quốc: Long, Quy, Hải Sa và Chương Ngư….
_ Hải Sa? Chương Ngư?
_ Cá mập và bạch tuộc ấy. (Trần Lãm chen vào)
Kim Quy Vương khẽ gật đầu với giáo sư Lãm cảm ơn. Đúng là cần một ai đó như giáo sư giải thích những điều khó hiểu cho cha con chú Lục. Chính Kim Quy Vương cũng không đủ khả năng nói thứ ngôn ngữ mà có thể nói cho tường nếu không có người như Trần Lãm. Ông ta tiếp tục:
_ Thuở đó, ngoài ba huynh đệ bọn ta ra, đại ca còn rất tin tưởng một thuộc hạ xuất sắc. Người này văn võ toàn tài, thần uy chỉ đứng sau đại ca và trên cả bọn ta. Tuy nhiên người này xuất thân từ một gia tộc nhỏ, lại từng bại trận trước Long tộc dẫn đến đồng tộc không được ra biển sống, chỉ chui rúc ở sông ngòi……
_ Ai thế nhỉ? Nghe có vẻ hay hay
_ Ừ, hắn được đại ca phong làm Tướng Quốc của Thuỷ tộc, tương đương Nguyên Soái đấy. Cũng chính hắn, hắn là người đã hãm hại đại ca đi đến con đường vạn kiếp bất phục.
_ Thằng nào ăn cháo đá bát dữ vậy trời?
_ Hắn là vương của Giao Long tộc, tức tộc
_ Giao Long là cá sấu nhé! (Trần Lãm bổ sung thêm)
_ Cảm ơn, hắn là Tướng Quốc-Thuỷ Tinh…..
_ Hả? Thuỷ….thuỷ…..
Huy lắp bắp không nói nên lời! Cùng một ngày nó nhận được biết bao nhiêu thông tin mà nó cũng không tưởng tượng ra nổi. Mình là kiếp thứ 5 của Lạc Long Quân, mình bị trừng phạt vì yêu Âu Cơ, rồi mình bị vị thần trong truyền thuyết là Thuỷ Tinh phản bội. Ôi, vậy mà khi nãy mình còn gọi ông ta là ăn cháo đá bát, phui phủi cái mồm nó. Huy nuốt nước miếng rồi bắt đầu hỏi tiếp:
_ À vậy… có khi nào …hiểu lầm gì ở đây không chú…à con lộn…Kim Quy Vương
_ Gọi ta là chú Quy cũng được (Kim Quy Vương mỉm cười)
_ Dạ… chú Quy!
_ Ừ! Thuỷ Tinh hắn….ôi…uổng công đại ca trọng dụng hắn! Sau khi Thần Đế và Thần Hậu bắt đại ca và tẩu tẩu xa nhau…. Hắn lợi dụng một ngày đại ca đi vắng, giết chết đại trưởng lão của Long tộc rồi đổ cho tứ đệ là Chương Ngư Vương, khiến đại ca và tứ đệ giao chiến.
_ Rồi sao nữa chú?
_ Tứ đệ sao là đối thủ của đại ca, hắn bị đánh bại phải chạy khỏi Thuỷ quốc. Sau đó tức giận vì bại trận, Chương Ngư bàn bạc mật cáo lên Thần Đế, vu khống đại ca có ý đồ làm phản muốn đánh lên núi Tản Viên
_ Núi Tản Viên? Núi đó thì liên quan gì ở đây?
_ Liên quan đến đại tẩu! Năm xưa tẩu tẩu dẫn 50 con lên núi, Thần Hậu đã lấy đi cốt tiên và đuổi 50 người con về sống với nhân giới. Còn tẩu tẩu bị giam trong lòng núi Tản Viên sám hối tội lỗi của mình……..
_ A….
Huy thấy lồng ngực nó như co lại! Một cảm giác đau, đau từ trong tận đáy lòng nó phát ra. Huy cảm nhận được nỗi đau đó đến từ Lạc Long Quân, ông ta vẫn ở trong thân thể nó bấy lâu nay, ông ta thấy hết, cảm nhận được hết những gì Huy trải qua, có chăng ông ta không thể nói ra thôi. Tim của Huy đập càng nhanh hơn, lòng nó tràn ngập đầy bất an và khó chịu. Huy lấy tay, vuốt nhẹ lên ngực, trong tận tâm trí của nó phát ra những âm thành an ủi cho Lạc Long Quân:
_ Con hiểu mà Lạc Tổ! Ngài đừng lo!
Không biết là nhờ những gì nó nghĩ trong đầu đã truyền đến Lạc Long Quân hay không, nó thấy lòng nó dịu lại hẳn. Có lẽ nó và Lạc Long Quân có tâm trí tương thông nhau chăng. Kim Quy Vương nhìn Huy đầy lo lắng:
_ Huy, có sao không?
_ Dạ không chú…con ổn, tiếp đi chú!
_ Ừ! Thuỷ Tinh giết trưởng lão Long tộc chưa đủ, sau đó hắn lại ra tay giết 50 người con của đại ca nữa….ôi các cháu của ta….
_ Aaaaaa
Huy bỗng thấy ngực mình lại đau dữ dội hơn, nó cảm giác như trong lòng đang căm phẫn cực độ! Lạc Long Quân đang điên cuồng gào thét trong thân nó, chỉ chực chờ xé nát lồng ngực của Huy để bước ra trả thù Thuỷ Tinh. Nó cảm giác thần trí nó như mơ hồ lại, không khí xung quanh khó thở khiến nó không làm chủ được bản thân, lảo đảo rồi ngã ầm xuống đất. Trong lúc mơ màng, nó vẫn cố gắng giữ mình tỉnh táo nhất có thể:
_ Không được, không được xỉu! Lỡ Lạc Long Quân ra thì….ơ
Huy bất tỉnh thật rồi! Thần trí nó chìm vào cõi mộng mị, nó sợ Lạc Long Quân sẽ chiếm lại thân xác của nó mất. Khi Huy giật mình tỉnh dậy, nó đang ở một vùng đất tối đen như mực. Huy chỉ thấy được chính bản thân nó ở trong vùng đen tối này và một bóng người ở xa xa. Huy vội chạy đến gần người đó để hỏi:
_ Xin lỗi chú! Con đang ở đâu vậy chú biết không? Chú chỉ đường ra giúp con với con cảm ơn!
_ Ở điểm giao nhau của chúng ta!
_ Hả? Giọng nói này….Lạc Tổ?
_ Là ta đây! Chào Huy, kiếp thứ 5 của ta!