Tiên Lộ Truy Thê

Chương 1



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân"Phù ù...".

"Phù...".

"Mệt chết ta...".

Thiên Sơn quanh năm băng tuyết, tiết trời lạnh lẽo, lúc này chợt có giọng nói vang lên. Chủ nhân thanh âm là một người thanh niên tuổi độ hai hai hai ba, vóc dáng cao ráo, mặt mũi ưa nhìn, không béo chẳng gầy. Hắn mặc một bộ y phục màu đen, tất thảy trong ngoài ba lớp, mặc dù trời lạnh song trên trán vẫn đổ mồ hôi.

Hắn đang khá mệt. Không mệt sao được khi vừa phải leo lên một ngọn núi cao chót vót như vầy? Ở tại đất Nam Xương, trong dãy Phi Mã Lạp Sơn này thì Thiên Sơn chính là ngọn núi cao nhất, đường đi lên núi vô cùng hiểm trở.

"Cũng không biết Thiên Sơn Tuyết Liên mọc ở chỗ nào...".

Nằm nghỉ ngơi một lúc để hồi phục thể lực, người thanh niên đứng dậy đảo mắt nhìn quanh, trong lòng suy tính. Chuyến này hắn mạo hiểm leo núi mục đích là để tìm kiếm Thiên Sơn Tuyết Liên - một loại thảo dược vô cùng trân quý. Chỉ có nó - loại thảo dược trân quý này - mới có thể giúp hắn chữa bệnh cứu người.

"Trong sách viết Thiên Sơn Tuyết Liên rất đặc biệt, chỉ mọc trên loại đá hoa cương màu đen. Như vậy ta có thể dựa vào đặc điểm này tìm kiếm".

"Nhưng mà... ở chỗ này bốn hướng đâu đâu cũng đều là đá hoa cương màu đen, ta biết tìm thế nào đây?".

Thanh niên nhíu mày, thần tình khổ não.

"Haizz... Thôi thì cầu may vậy".


Lần đầu tiên leo lên đỉnh Thiên Sơn, chưa rõ đường đi nước bước nên cũng chỉ có thể theo cảm tính mà tìm. Người thanh niên quyết định bắt đầu ở khu vực phía đông. Cứ thế, lẫn trong gió tuyết băng hàn, hắn lần mò trên những mặt đá hoa cương, hi vọng sớm tìm ra được linh dược.

Trời không phụ người, sau khoảng một canh giờ mò mẫm thì người thanh niên đã tìm thấy được một đoá Thiên Sơn Tuyết Liên. Nó mọc ở trên vách đá bên ngoài một thạch động.

"Cuối cùng cũng tìm thấy!".

Thanh niên rất đỗi vui mừng, lập tức tiến nhanh lại chỗ vách đá. Sau khi xác nhận đoá hoa sen trong suốt mỏng manh kia quả đúng là linh dược mình cần thì hắn cẩn trọng đưa tay hái xuống.

Song, ngón tay mới chạm, còn chưa kịp hái thì một thanh âm trong trẻo chợt vang lên, nghe khá là tức giận.

"To gan!".

Thanh niên giật mình, quay lại thì thấy chẳng biết từ bao giờ phía sau lưng đã xuất hiện thêm một cô gái. Nàng mặc bộ y phục màu trắng, rất trẻ, hai bốn hai lăm là cùng.

"Thật xinh đẹp." Thanh niên chợt nghe trái tim mình loạn nhịp. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nữ nhân nào xinh đẹp tới như vậy. Tóc đen, da trắng, mũi cao, khuôn mặt chẳng khác gì thiên tiên. Dung nhan đã vậy, khí chất lại càng cao quý. Nàng đứng đó, chung quanh mười trượng dường như cũng được hưởng ánh dương quang...

"Còn nhìn nữa ta lập tức móc mắt ngươi!".

Người đẹp nhưng tính tình thì có vẻ không được tốt, cô gái lạnh lùng cảnh báo.

Trước thái độ bất thiện ấy, người thanh niên đành phải đem ánh mắt si mê thu hồi, có chút e ngại hỏi: "Cô... cô nương là Tuyết Nữ?".

Hắn đoán quá nửa là như vậy. Là một cư dân ở Nam Xương, từ mấy năm trước hắn đã được nghe câu chuyện về Tuyết Nữ. Theo những hiệp khách giang hồ đã từng lên đỉnh Thiên Sơn kể lại thì tại đây có một cô gái cư ngụ. Nàng luôn mặc y phục màu trắng, đẹp như tiên nữ, song tính tình thì lại rất hung dữ. Bất kể là ai, nam hay nữ, già hay trẻ, phàm tiến nhập Thiên Sơn thì đều sẽ bị nàng ra tay đánh đuổi.

Tất nhiên cũng có kẻ tự cao, không ít người hiếu kỳ. Bọn họ nối nhau leo lên đỉnh Thiên Sơn tìm Tuyết Nữ. Lý do chủ yếu gói gọn trong hai điều: tỷ thí võ công, diện kiến dung nhan.

Và kết quả thì... Người tìm đến tỷ thí mười tên bại hết mười tên; kẻ hiếu kỳ, ngưỡng mộ nhan sắc mà đến thì kết cục cũng không khác là bao, bị đánh cho tơi bời hoa lá, tối tăm mặt mày. Riêng loại ác nhân, phường háo sắc muốn gây hại cho Tuyết Nữ, những kẻ này... bọn họ chỉ có mạng để lên núi nhưng tuyệt nhiên chẳng một người nào còn mạng để mà xuống núi. Toàn bộ đều chết dưới tay Tuyết Nữ.

Dần dà, đỉnh Thiên Sơn trở thành cấm địa của võ lâm, từ hai năm nay hầu như đã không còn ai dám to gan tiến nhập. Cho tới hôm nay...

"Đã biết về ta mà vẫn dám lên đỉnh Thiên Sơn, lại còn muốn hái trộm Thiên Sơn Tuyết Liên trăm năm mới nở một lần của ta, ngươi đúng là muốn chết".

"Keng!".

Tuyết Nữ xem ra đúng như lời đồn, không phải thiện nhân, ngay khi lời vừa dứt thì lập tức tuốt kiếm luôn.

"C-Cô nương xin hãy bình tĩnh! Có gì từ từ nói!".

Tuy cũng biết chút võ công song người thanh niên không cho rằng mình đủ sức chống lại Tuyết Nữ nên chỉ có thể dùng lời nói, hi vọng vãn hồi.

Xui thay, Tuyết Nữ làm như chẳng nghe. Với thanh bạch kiếm trong tay, nàng xuất chiêu công kích.

"Cô nương, xin nghe ta giải thích...!".

"Xuống âm tào địa phủ mà giải thích!".


"Cô nương, quân tử động khẩu không động thủ!".

Tuyết Nữ xem thường, tiếp tục huy động trường kiếm trong tay.

Nàng là nữ nhân, đâu phải quân tử.

Một người là đệ nhất cao thủ võ lâm, một kẻ chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, công phu chênh lệch, kết quả thế nào kẻ ngốc cũng đoán ra. Rất chóng vánh, người thanh niên đã bị Tuyết Nữ đả bại, đánh văng vào vách đá.

Bịch!

Rơi xuống nền tuyết lạnh, người thanh niên hộc ngay một ngụm máu tươi, vừa mới ngẩng đầu thì đã nhìn thấy trường kiếm của Tuyết Nữ kề ngay trên cổ mình.

Lưỡi kiếm lạnh, khuôn mặt người cầm kiếm càng lạnh hơn. Tuyết Nữ bảo: "Cho ngươi trăn trối lời cuối cùng".

Người thanh niên đánh "ực" một cái, đợi cho khí huyết lắng dịu rồi mới nói: "Cô nương là đệ nhất cao thủ võ lâm, oai danh đỉnh đỉnh lại ra tay với kẻ vô danh tay không tấc sắt như ta, không sợ bị thế nhân cười chê ư?".

Khuôn mặt Tuyết Nữ vẫn lạnh tanh: "Nếu đã trăn trối xong thì ta tiễn ngươi lên đường".

"Chờ một chút!".

Tuyết Nữ tỏ vẻ khinh thường: "Sợ?".

Người thanh niên bị khinh thường như vậy thì tức giận: "Đối với kẻ sĩ cái chết nhẹ tựa lông hồng, có gì phải sợ!".

"Tốt. Vậy để ta đem sợi lông hồng này cắt đoạn".

Nói rồi Tuyết Nữ dụng lực, ý tứ muốn cắt cái cổ của "kẻ sĩ" trước mặt mình.

"Khoan đã!".

Tuyết Nữ nhíu mày: "Ngươi không phải mới nói ngươi là kẻ sĩ không sợ chết?".

"Chết ta đương nhiên không sợ, chỉ là...".

Người thanh niên hít mạnh một hơi, can đảm nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp tựa thiên tiên của Tuyết Nữ: "Cô nương, lần này ta mạo hiểm lên núi hái Thiên Sơn Tuyết Liên là vì muốn cứu lấy tính mệnh nữ nhi. Con ta mệnh khổ, vừa chào đời thì mẫu thân đã mất, từ đấy đau ốm triền miên, hôm nay thân lâm trọng bệnh... Ta xem qua thư điển, bên trong nói chỉ có dùng Thiên Sơn Tuyết Liên làm thuốc thì mới mong chữa khỏi, vì vậy nên mới phải dấn thân, mạo phạm đến cô nương...".

"Cô nương muốn giết ta cũng được, nhưng ta xin cô hãy cứu lấy nữ nhi của ta. Hãy giúp ta nuôi dưỡng nó, đại ân này kiếp sau ta nguyện làm thân trâu ngựa báo đền".

Tuyết Nữ đứng nghe, trong lòng cũng có chút dao động. Thật không ngờ nam nhân trước mặt lại có hoàn cảnh đáng thương như thế.

Thanh bạch kiếm lặng lẽ được thu hồi, Tuyết Nữ hỏi: "Ngươi tên gì?".

Sống rồi!

Biết câu chuyện lâm li bi đát do mình bịa ra đã phát huy tác dụng, người thanh niên thầm thở nhẹ một hơi, song ngoài mặt thì vẫn làm ra vẻ mong mỏi như trước: "Ta là Quỷ Bảo".


"Quỷ Bảo?" Tuyết Nữ nhắc lại, hơi ngờ vực. Cái tên này thật sự khá kỳ quái.

"Cô nương, đấy đúng là tên thật của ta. Tổ tiên đích xác mang họ như thế".

"Nữ nhi của ngươi tên gì?" Tuyết Nữ lại hỏi.

"Quỷ Linh Nhi".

"Nương tử của ngươi?".

"Trần Tiểu Liên".

Đợi một lúc mà vẫn chưa thấy Tuyết Nữ nói năng thêm gì nữa, người thanh niên, cũng tức Quỷ Bảo mới chủ động lên tiếng: "Cô nương, con gái ta bệnh tình đã rất nặng, không thể chờ lâu. Cô nương nếu muốn giết ta thì cứ việc ra tay, nhưng xin cô nương hãy cứu lấy đứa trẻ đáng thương này".

Tuyết Nữ không đáp. Nàng đi đến chỗ vách đá hoa cương, nhanh chóng đem đoá Thiên Sơn Tuyết Liên vừa nở rộ hái xuống.

"Cầm lấy".

"Cô nương?".

"Mang về mà cứu nữ nhi của ngươi".

"Đa tạ cô nương!" Quỷ Bảo rất đỗi vui mừng, chân thành cảm tạ: "Đại ân của cô nương ta cả đời không dám quên!".

"Xuống núi đi".

Tuyết Nữ nói xong thì quay mặt bước đi, thoáng chốc thân hình đã khuất dạng.

"Phù... tưởng lần này sẽ không còn thấy được mùa xuân".

Quỷ Bảo nhớ lại hình ảnh lưỡi kiếm lạnh tanh kề ngay trên cổ ban nãy mà đáy lòng còn run. Hắn đem Thiên Sơn Tuyết Liên bỏ vào chiếc hộp đã chuẩn bị sẵn rồi khẩn trương xuống núi.

Phải mau chóng tránh xa Tuyết Nữ kia, càng xa càng tốt a!

"Kẻ này...".

Quỷ Bảo vội vã chạy đi, nào biết ở phía sau có một đôi mắt đang chăm chú dõi theo. Dung mạo khi sương thắng tuyết này, không phải Tuyết Nữ thì ai.


Bình Luận (0)
Comment