Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>
Người đăng: PeaGod
"Ha a... Rốt cuộc cũng về tới nhà!" Trên lưng Quỷ Bảo, một thanh âm trong trẻo cất lên. Đúng là giọng Quỷ Linh Nhi.
Cô bé trèo xuống, vừa lấy tay xoa bóp thân thể vừa than: "Thật là mệt quá đi mất".
Bên cạnh, Quỷ Bảo nghe vậy liền chen vào: "Tiểu nha đầu con thì có gì mà mệt? Suốt dọc đường đều là vi sư cõng con cơ mà".
"Sư phụ, nhưng mà con cũng mang đồ đạc vậy." Quỷ Linh Nhi chỉ tay vào gói đồ ở sát bên chân, nói: "Người coi. Đống đồ này toàn bộ đều là con mang hết a".
"Không sai, đồ đạc đúng là con mang. Nhưng mà... tiểu nha đầu, con mang đồ đạc, song vi sư thì lại cõng con, vậy con nói xem, giữa vi sư và con ai vất vả hơn đây?".
"Hmm... Hình như là sư phụ".
"Cái đó là dĩ nhiên"
Quỷ Bảo chỉ tay vào gói đồ đặt bên dưới, bảo: "Tiểu nha đầu, mau mang lên đi. Chúng ta về động".
"Sư phụ, sao lại là con mang?".
"Bởi vì vi sư mệt".
"Sư phụ...".
"Mau mang lên".
...
"Nặng chết đi được".
Quỷ Linh Nhi vừa vào bên trong thạch động liền đem gói đồ trên lưng tháo xuống, ngả lưng ra phiến đá bên cạnh thở phù phù.
Thấy thế, Quỷ Bảo mới phê bình: "Xem con kìa. Đã dặn con thường ngày phải chăm chỉ luyện công lại không nghe. Mới mang một chút đồ đạc thôi mà đã như vậy rồi".
"Sư phụ à, người ta là nữ hài đó".
"Nữ hài? Nha đầu con năm nay cũng đã hơn chín tuổi rồi đấy, nhỏ nhoi gì nữa".
"Được rồi, con cứ ở đó đi. Ta đi xem sư nương con".
Nói rồi Quỷ Bảo nhấc chân hướng tư thất bước đi.
"Nương tử, vi phu về rồi đây".
"Nương tử...".
...
"Không có ở đây. Nàng ấy đi đâu nhỉ..." Chẳng mất quá nhiều thời gian để Quỷ Bảo nhận ra sự vắng mặt của thê tử mình. Hắn đang toan quay gót trở ra thì bước chân đột nhiên khựng lại. Hắn vừa nhìn thấy một thứ khác lạ: Một tờ giấy. Hoặc nên gọi đó là một bức thư.
Trong dạ nghi hoặc, Quỷ Bảo cầm bức thư lên xem.
"... Tướng công, có một chuyện mà bấy lâu thiếp vẫn luôn giấu chàng. Thiếp có bệnh, một căn bệnh vô cùng kỳ lạ...".
Chỉ mới xem qua những dòng đầu tiên thì nét mặt Quỷ Bảo đã liền biến đổi. Dạ bất giác khẩn trương, hắn mau chóng đọc tiếp.
"... Lúc sư phụ còn tại thế, người đã đưa thiếp đi kiếm khắp danh y trong thiên hạ nhưng đều không thể trị khỏi. Độc vương Trương Tự Thành và sư phụ đều nói thiếp khó có thể sống qua đến ba mươi tuổi. Đó cũng là lý do vì sao thiếp lại cố tình che giấu. Thiếp không muốn để chàng buồn. Thiếp mong trong những tháng ngày ít ỏi còn lại này, chúng ta có thể tiếp tục cùng nhau vui vẻ...".
"Tướng công, chàng có trách thiếp không? Muốn làm thê tử của chàng, muốn được ở bên cạnh chàng, cùng chàng vui vẻ, thiếp như vậy có phải rất ích kỷ?".
"... Nhưng mà tướng công, bây giờ mọi chuyện đã tốt rồi. Hôm nay trên núi có một vị đạo cô tình cờ ghé qua. Chàng biết không, bà ấy chính là tu tiên giả trong truyền thuyết đấy".
"Bà ấy đã xem qua bệnh tình của thiếp, bảo có thể trị được. Nhưng vì căn bệnh của thiếp đã lâu, giờ đã quá nặng, trong một sớm một chiều căn bản là không thể nào chữa hết. Bà ấy nói muốn chữa được bệnh thì cần phải có Đàm Sinh Hoa mọc vùng Nam hải. May thay, đấy cũng chính là nơi mà bà ấy tu luyện. Đàm Sinh Hoa, bà ấy biết rõ vị trí. Chỉ có điều... Theo lời bà thì Đàm Sinh Hoa sáu mươi năm mới nở một lần. Đoá hoa mà bà ấy gìn giữ, chí ít cũng phải chờ thêm mười lăm năm nữa".
"Để được bà ấy tặng hoa, ra tay cứu chữa, thiếp buộc phải đáp ứng một điều kiện. Đó là cùng bà trở về Nam hải, ở bên cạnh hầu hạ cơm nước mười lăm năm. Hết kỳ hạn, khi hoa Đàm Sinh nở rộ, bà ấy sẽ chữa bệnh cho thiếp, cũng sẽ trả thiếp tự do".
"Mười lăm năm, thiếp biết là nó rất dài, nhưng đó là cơ hội duy nhất của thiếp. Tướng công, thiếp vẫn muốn tiếp tục được sống bên cạnh chàng, sinh con đẻ cái cho chàng - điều mà bấy lâu thiếp không dám...".
"Tiền bối tính tình không tốt, muốn thiếp phải cùng đi với bà về Nam hải ngay. Thiếp không thể trì hoãn đợi gặp chàng để nói lời từ biệt... Tướng công, chàng nhớ giữ gìn sức khoẻ. Mười lăm năm sẽ chóng qua thôi. Hãy coi như đây là thử thách cho tình cảm của chúng ta".
"Đợi thiếp. Chàng nhất định phải bảo trọng thân thể để chờ đợi thiếp. Ngày thiếp trở về, thiếp không muốn thấy tướng công của mình đã trở nên già nua tiều tụy đâu. Nhớ phải đợi thiếp. Mãi yêu chàng: Vân Nhi".
"Nương tử...".
Quỷ Bảo đọc xong bức thư, chợt thấy tay chân rụng rời. Nương tử của hắn có bệnh, nàng đã rời đi...
"Vân Nhi... Vân Nhi!".
Quỷ Bảo không thể giữ được bình tĩnh, hắn buông bức thư, chạy vội ra ngoài, vừa chạy miệng vừa hô gọi.
"Sư phụ! Sư phụ!".
Quỷ Linh Nhi vừa mới lững thững đi vào, nhìn thấy sư phụ mình vội vội vàng vàng, hô hô gọi gọi như vậy thì dạ không khỏi thắc mắc. Cô bé nhanh tay cầm lấy bức thư vừa rơi trên nền, đọc liền một mạch.
"Sư nương bỏ đi rồi...".
"Sư phụ!".
Giống như Quỷ Bảo, Quỷ Linh Nhi đọc xong bức thư cõi lòng cũng không khỏi dậy sóng. Cô bé vội vã chạy theo...