Tiên Lộ Truy Thê

Chương 35



Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân>

Người đăng: PeaGod

"Sư huynh, huynh không thể giúp nàng dung hoà?".

"Đạo hạnh của ta còn chưa đủ." Dịch Phong lắc đầu: "Tuy rằng ta đã cho nàng ấy uống Ngọc Cơ Đan nhưng bất quá cũng chỉ giúp nàng cầm cự thêm vài ngày. Trước khi Hoả Phách của nàng bạo phát, chúng ta phải đưa nàng về Vô Ảnh Tiên Cung để nhờ các vị trưởng bối ra tay cứu chữa".

"Đệ hiểu rồi." Lưu Vũ gật đầu, rồi đề nghị: "Sư huynh, chuyến đi Tây Hạ lần này cứ để một mình đệ lo. Sư huynh hãy mang nàng về cung đi".

"Sư đệ, một mình đệ có thể xử lý được chứ?".

Lưu Vũ tràn đầy tự tin: "Sư huynh yên tâm, đệ tự biết năng lực của mình".


"Vậy được rồi. Nhiệm vụ Tây Hạ giao cho sư đệ, ta sẽ đưa cô gái này về Vô Ảnh Tiên Cung".

"Các vị sư trưởng nếu nhìn thấy nàng, biết nàng sở hữu thể chất Hoả Phách Băng Hồn, dám cá sẽ tranh nhau cứu chữa, muốn thu nàng làm đệ tử." Lưu Vũ nhận định.

Dịch Phong nhẹ nhếch môi: "Cái đó là tất nhiên. Vạn năm trước Ngọc Dao sư tổ chính bằng vào Hoả Phách Băng Hồn chi thể mà thành công đột phá Vũ Hoá, phi thăng tiên giới. Nay lại xuất hiện thêm một người có thể chất tương tự sư tổ, các vị sư trưởng không tranh nhau mới là kỳ lạ".

"Được rồi. Lưu Vũ sư đệ, chúng ta chia nhau làm việc. Chuyến đi đến Tây Hạ sư đệ nhớ cẩn thận".

"Đệ biết rồi. Hẹn gặp sư huynh ở Vô Ảnh Tiên Cung." Lưu Vũ liếc qua Tuyết Nữ, khẽ cười: "Và cả vị sư muội tương lai này nữa".

...

Thì ra căn bệnh kỳ lạ của Tuyết Nữ vốn cũng chẳng phải bệnh, chỉ là do thể chất không thể tự điều hoà được nên mới đưa đến tai hại.

Hoả Phách Băng Hồn, cái tên kỳ thực mang một ý nghĩa trừu tượng hơn. "Hồn phách" ở đây không phải linh hồn, chỉ là một cách ví von. Loại thể chất đặc biệt này, vừa băng hàn lại có liệt hoả, hoả ẩn trong băng, tuy hai mà một tuy một mà hai, hết sức kỳ diệu, bởi thế nên mới gọi là Hoả Phách Băng Hồn.

Dịch Phong, Lưu Vũ, hai môn đồ kiệt xuất của Vô Ảnh Tiên Cung ngay khi vừa phát hiện ra Tuyết Nữ sở hữu thể chất Hoả Phách Băng Hồn thì đã vô cùng kích động, muốn đem nàng về cứu chữa ngay, không khó để thấy loại thể chất này có ý nghĩa thế nào với Vô Ảnh Tiên Cung. Riêng phần Tuyết Nữ...

Gặp tu tiên giả, được bọn họ quan tâm cứu chữa, thậm chí sau này sẽ trở thành đệ tử tiên môn, đây hẳn là phúc. Vận khí của nàng xem ra không tệ.

Có điều...

Hôm nay nàng gặp được tu tiên giả, tiến nhập Tiên cung, liệu ngày mai nàng vẫn sẽ muốn quay về?

Bước lên tiên lộ hay phản hồi thế tục, đâu sẽ là lựa chọn của Tuyết Nữ nàng? Nếu như... nàng chỉ được chọn một.


Thời gian rồi sẽ trả lời.

...

Đêm nay trên đỉnh Thiên Sơn gió vẫn thổi, tiết trời vẫn lạnh. Dưới ánh trăng trung tuần, một bóng người cô độc đứng tựa gốc cây, dáng vẻ thẫn thờ nhìn khung cảnh.

Quỷ Bảo, hắn nhớ trước đây, cũng những buổi đêm như vầy, Tuyết Nữ vẫn thường ra đây luyện kiếm. Thỉnh thoảng nàng cũng múa kiếm cho hắn xem. Nàng múa đẹp lắm, giống như là tiên vũ vậy...

Hôm nay, hắn vẫn tại, trăng trên trời vẫn sáng soi, cảnh vật nào khác, thế sao tiên tử lại biền biệt tăm hơi?

Vân Nhi, rốt cuộc là nàng đang ở đâu?

Nam Hải? Là nơi nào của Nam Hải? Mà... có thật là Nam Hải? Những lời trong thư nàng viết, hết thảy đều là sự thật? Hay...

Quỷ Bảo ngừng lại. Hắn không muốn nghĩ nữa. Hắn không dám. Trong lòng hắn có điều lo sợ...

"Sư phụ".

Đương lúc Quỷ Bảo cúi đầu thầm tự trấn an thì một thanh âm trong trẻo truyền đến. Hắn ngẩng lên nhìn thì thấy Quỷ Linh Nhi đang hướng bên này tiến lại.

Một thân hồng y, áo choàng phủ trắng, cô bé ôm một chiếc áo choàng khác đi đến đưa cho Quỷ Bảo.

"Sư phụ, người khoác lên đi. Ban đêm trời lạnh lắm".

"Ừm." Quỷ Bảo nhẹ gật đầu, đưa tay tiếp lấy rồi chậm rãi khoác áo choàng lên lưng. Từ đầu tới cuối thái độ đều hững hờ nhạt nhẽo.


Quỷ Linh Nhi đã không còn lạ. Kể từ lúc sư nương rời đi thì sư phụ cô bé đã chẳng còn cười nữa, đến nói chuyện cũng ít đi hẳn. Suốt ngày người cứ u buồn như vậy.

Thực lòng Quỷ Linh Nhi rất muốn an ủi, sẻ chia, song cô bé lại không biết phải làm thế nào, bắt đầu từ đâu.

Chân tiến thêm một bước, áp sát người Quỷ Bảo, Quỷ Linh Nhi nắm lấy tay hắn, khẽ giọng: "Sư phụ... sư nương người nhất định sẽ trở về...".

Quỷ Bảo thoáng im lặng, sau đó mới nhẹ gật đầu: "Ừm. Nàng ấy sẽ trở về".

...

"Linh Nhi, đã muộn rồi. Chúng ta về thôi".

"Dạ, sư phụ".

Những ngón tay nhỏ nhắn vẫn nắm lấy bàn tay Quỷ Bảo, Quỷ Linh Nhi cùng sư phụ mình hướng thạch động đi về.

Trên trời trăng vẫn chiếu soi...




Bình Luận (0)
Comment