Tiên Môn

Chương 137

...

"Tiểu tử, mấy lời này của ngươi, tất cả đều là thật?".

"Tuyệt đối không giả. Kiếm linh đại ca, ta thật sự là bị lão nhân gia ép buộc...".

"Thì ra là vậy".

Liếc thấy kiếm linh Thiên Tà đã gật gù cảm thông, Chu Đại Trù liền bắt lấy cơ hội. Hắn nói: "Cái đó... Kiếm linh đại ca, đại ca có thể cho ta ra ngoài được không?".

"Hửm? Tiểu tử ngươi không sợ trở về tay không như vậy sẽ bị sư phụ ngươi lột da rút xương sao?".

"Chuyện ấy... ta đương nhiên là sợ. Nhưng mà ta không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà mạo phạm đến kiếm linh đại ca được. Từ sau khi diện kiến phong thái nam nhân mị lực kinh khủng khiếp của đại ca, tận đáy lòng ta đây rất ngưỡng mộ...".

Hòng tránh bị cuốn vào cái gọi là khảo nghiệm gì kia, Chu Đại Trù đã ra sức lấy lòng kiếm linh Thiên Tà. Hắn hy vọng đối phương sẽ bỏ qua cho mình. Nhưng, xui cho hắn, kiếm linh Thiên Tà này lại chả phải hạng tâm trí bình thường.

Mặt mày phơi phới, Thiên Tà đưa tay, vừa ngoáy mũi vừa bảo: "Tiểu tử ngươi quả nhiên là người hiểu biết. Ta rất thích điểm này của ngươi. Nhưng mà...".

"Tiểu tử, nguyên tắc là nguyên tắc, không thể bỏ qua được".

"Kiếm... kiếm linh đại ca...".

"Tiểu tử ngươi không cần phải nói nữa. Thiên Tà ta anh tuấn tiêu sái nhưng tuyệt đối chẳng dễ dãi. Làm người, làm yêu đều cần tuân thủ nguyên tắc".

Thiên Tà chuyển mình đứng dậy, sắc mặt cũng theo đó mà nghiêm túc lên hẳn: "Tiểu tử, chuẩn bị đi. Khảo nghiệm của ta cũng rất đơn giản, chỉ cần ngươi qua được mười quyền của ta mà chưa bị ngất đi thì coi như ngươi thắng".

"Kiếm linh đại ca, ta... ta làm sao có khả năng tiếp được mười quyền của ngươi được. Ta chỉ mới là một tên tu sĩ vấn đỉnh hậu kỳ a!" Chu Đại Trù gấp tới độ muốn khóc, cố chối từ khảo nghiệm.

Tiếc thay, lời từ chối của hắn lại chả có nghĩa lý gì hết. Kiếm linh Thiên Tà căn bản là không màng đến. Hắn thở mạnh, bắt đầu vận lực.



"Tiểu tử! Khảo nghiệm bắt đầu!".

Thanh âm còn chưa kịp lắng thì Thiên Tà đã liền động thủ. Bằng cánh tay còn to hơn đầu người lớn, hắn nhắm thẳng Chu Đại Trù tung ra một quyền.

Trước một quyền hung bạo này, Chu Đại Trù dĩ nhiên chẳng thể nào đứng im chờ chết được. Sử dụng "Tốc" kiếm quyết, hắn lập tức tránh đi.

Quyền đánh vào hư vô, Thiên Tà hơi ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh liền cười ha hả: "Ha ha ha! Tốt! Tiểu tử ngươi thân pháp không tệ...".

"Tiếp ta thêm một quyền!".

Quyết xong liền hành, Thiên Tà tức khắc đánh ra quyền thứ hai. Một quyền này, so với trước thì uy lực lẫn tốc độ đều tăng lên thấy rõ.

Có điều kết quả, nó vẫn giống như trước, đánh vào hư vô.

"Ha ha ha! Tốt! Tốt! Tiểu tử ngươi cũng thú vị lắm!".

"Để xem lần này ngươi còn né được không...".

"Thiên Tà: Đệ tam quyền!".

"Rít... t... t...!".

Hoà trong tiếng ma sát, một quyền ngập tràn uy lực đánh thẳng về phía Chu Đại Trù. Tốc độ cực nhanh!

"Xẹt...!".

...

Sau hai đợt thành công né tránh, tới quyền thứ ba này thì rốt cuộc Chu Đại Trù đã không thể hoàn hảo tránh né được nữa. Một bên vai hắn đã bị đánh trúng, mặc dù uy lực gánh chịu chẳng nhiều.

"Cái tên này... Tốc độ ra đòn của hắn càng lúc càng nhanh, dù có "Tốc" kiếm quyết thì ta vẫn không cách nào trốn thoát được nữa...".

"Phải làm sao đây? Phải làm sao đây...".

"Tiểu tử!".

Giữa lúc Chu Đại Trù còn chưa tìm ra biện pháp ứng phó thì bên kia, cái giọng oang oang của Thiên Tà đã lại cất lên: "Tiếp quyền thứ tư của ta!".

"Ba!".

"Ư...!".

Nếu quyền thứ ba Chu Đại Trù còn kịp lách đi, chỉ phải nhận lấy một phần lực lượng công kích thì ở quyền thứ tư này, hắn vô pháp phản ứng, hoàn toàn gánh chịu nguyên vẹn mười thành lực lượng.

Khỏi phải nghĩ, với sức mạnh to lớn của kiếm linh Thiên Tà, Chu Đại Trù tất nhiên chẳng thể nào an ổn được. Thực tế thì hắn đã bị thương, thương tích xem ra còn không nhẹ.

"Tiểu tử, ngươi chỉ có chút bản lãnh đó thôi sao?".

Kiếm linh Thiên Tà ngó thấy chỉ mới quyền thứ tư mà Chu Đại Trù đã chống đỡ không nổi thì nhăn mày: "Lâu lắm mới có kẻ tiến vào đây, tiểu tử ngươi cũng đừng khiến ta thất vọng như vậy chứ?".

"Haizz... Thôi vậy. Để Thiên Tà ta tiễn ngươi xuống địa ngục đi".
Bình Luận (0)
Comment