Tiên Môn

Chương 141

...

Sự thật diễn ra quả đúng như lời Lăng Thanh Trúc, cả nửa ngày nay, Chu Đại Trù đích xác chỉ làm duy nhất mỗi một việc, đó là mang theo Thiên Tà đi khoe khoang, hòng để mọi người đều biết rằng Chu Đại Trù hắn đã thành công lấy được một thanh Đại bảo kiếm có uy năng chí cường mà hơn hai ngàn năm qua chưa một ai rút ra nổi.

Thiên hạ thường bảo "Tốt khoe, xấu che", hắn có huênh hoang một chút thì đã làm sao?

Huống hồ, tại nửa ngày này, Chu Đại Trù hắn há đâu chỉ tuyên truyền cho mỗi mình mình. Trừ bản thân ra thì hắn còn thay Dương Tiểu Ngọc và Tô Đông Vũ thông tri tin tức nữa. Chuyện Dương Tiểu Ngọc được Tuyết Ẩm nhận chủ, hắn đã kể lại rất hào hùng. Nhưng rõ ràng, chi tiết nhất thì vẫn là sự thất bại của Tô Đông Vũ.

Bên trong Kiếm Mộ, Tô Đông Vũ đã tự tin bước lên bệ như thế nào, rồi bị kiếm linh Hoàng Bào từ chối thế nào, té ngã ra làm sao, thông qua miệng Chu Đại Trù, toàn bộ đều được thuật lại một cách vô cùng sống động.

Có một vị đồng môn tận tâm như Chu Đại Trù, Tô Đông Vũ ngẫm cũng bi ai lắm thay. Chỉ sợ sau hôm nay, qua tin tức của Chu Đại Trù thì danh vọng của họ Tô sẽ liền tụt dốc không phanh. Địa vị kẻ đứng đầu trong thế hệ trẻ của Thiên Kiếm, e rằng có muốn hắn cũng chẳng cách nào giữ nổi nữa. Thậm chí kể cả khi việc hắn sở hữu Toái Vũ được công bố ra bên ngoài.

Toái Vũ là một thanh Đại bảo kiếm, điều đó không giả, nhưng phẩm cấp làm sao bì được với Tuyết Ẩm và Thiên Tà.

Vị trí thứ nhất ư? E đến cả thứ hai Tô Đông Vũ hắn còn chẳng đứng vững.

...

Thời thế đổi thay ắt lòng người cũng mau chóng thay đổi. Bàn về giá trị, thành tựu tương lai, Tô Đông Vũ đã thua kém quá nhiều so với Dương Tiểu Ngọc, danh khí rất nhanh rồi cũng phải chịu cúi đầu trước Chu Đại Trù.

Những kẻ hôm nay tôn kính hắn, ngày mai liệu còn kính?

Quá khứ suy cho cùng cũng chỉ là quá khứ mà thôi...

...

Sự kiện Kiếm Mộ lần này chắc chắn đã và sẽ làm cho nhiều thứ khác đi. Không riêng gì người trong cuộc mà đến những kẻ ngoài cuộc cũng phải chịu ảnh hưởng.

Chỉ là... Ai bị tác động thì người đó hay, chứ Chu Đại Trù, hắn chả bận tâm lắm đâu. Những việc hắn đang làm, bất quá là xuất phát từ một chút tiểu nhân tâm mà thôi.

...

"Chậc... Cảm giác thành tựu, được người ngưỡng mộ quả nhiên rất tốt a".

Trải qua mấy canh giờ liền dạo khắp hai khu vực ngoại môn - nội môn, Chu Đại Trù rốt cuộc cũng bước lên được tới đỉnh Trúc Kiếm. Hắn đứng ở bậc thang trên cùng, thầm nghĩ: "Chuyến này ta thành công lấy được Thiên Tà, về báo cho lão nhân gia, lão nhân gia khẳng định là sẽ rất vui mừng".

"Chậc chậc... Lát nữa gặp lão nhân gia, ta phải nhân cơ hội này kiếm tí đỉnh mới được".

Vẫn hồn nhiên chưa hay chưa biết ở Tĩnh Hương Đường có kẻ đang chờ để xử lý mình, với khuôn mặt dương dương tự đắc, Chu Đại Trù vác theo Thiên Tà mà đưa chân, đều đặn bước đi...



Đường không quá xa, chân dù ngắn cũng rất nhanh liền tới đích. Tràng cảnh ở Tĩnh Hương Đường lúc Chu Đại Trù tiến đến, nó hoàn toàn khác xa so với những gì hắn tưởng tượng. Sư phụ hắn, tam sư huynh Lâm Chí Viễn, tứ sư tỷ Mộng Kiều, ngũ sư đệ Tiểu Ngư, tất cả vậy mà đều có mặt, hơn nữa lại còn tập trung ở bên ngoài cửa, xem bộ dáng thì rõ ràng là đang chờ đợi điều gì.

"Lẽ nào tin tức ta lấy được Thiên Tà lão nhân gia đã biết rồi?".

Cho là như vậy, Chu Đại Trù lần nữa đưa chân cất bước, vừa đi vừa nói: "Hì hì... Lão nhân gia, tại sao mọi người đều ở đây hết vậy?".

Đáp lại Chu Đại Trù là một nụ cười khá tươi của Lăng Thanh Trúc: "Đại Trù, chúng ta tập trung ở đây đương nhiên là để chào đón ngươi rồi".

"Thì ra mọi người đều biết cả rồi".

Chu Đại Trù gãi đầu, giả trang ngượng ngùng: "Lão nhân gia, mọi người làm con thấy ngại a".

"Có gì đâu phải ngại. Lần này Đại Trù ngươi thành công lấy được Thiên Tà - một trong số bốn thanh Đại bảo kiếm uy lực to lớn mà suốt hơn hai ngàn năm qua chưa ai lấy được, chuyện vui như vầy, dẫu có đem đi khoe khoang khắp trên dưới Thiên Kiếm Môn này cũng là nên đấy".

"Lão nhân gia, người nói quá rồi... Ha ha...".

...

"Hừm...".

Quan sát thấy tên đệ tử kia của mình chẳng có lấy một tí xấu hổ mà đứng cười vui vẻ, nội tâm Lăng Thanh Trúc càng thêm phần bực tức. Nàng hậm hực tự nói với mình: "Thằng mập ngươi da mặt đúng là càng ngày càng dày a. Cứ cười đi, chốc lát nữa ta sẽ cho ngươi biết khóc là như thế nào".

Dạ hậm hực nhưng ngoài mặt, Lăng Thanh Trúc vẫn tỏ ra rất bình thản tươi cười, tiếp tục dõi theo từng cử chỉ của đệ tử mình.

Đáng thương cho Chu Đại Trù, từ đầu đến cuối đều không hay biết chút gì, vẫn ngỡ Lăng Thanh Trúc là thật tâm khen ngợi nên mới hồn nhiên chỉ vào Thiên Tà, khoe: "Lão nhân gia, đây chính là thanh Đại bảo kiếm mà bao đời môn nhân Thiên Kiếm Môn ta muốn lấy mà không lấy được. Lão nhân gia, người nhìn xem...".

"Lão nhân gia thấy không, cỗ khí tức hung mãnh bá đạo này, đứng gần thôi cũng khiến người ta e ngại rồi".

"Cái đó là lẽ dĩ nhiên".

Lăng Thanh Trúc gật gù: "Trong số Thập đại bảo kiếm được tổ sư gia lưu lại bên trong Kiếm Mộ thì Hoàng Bào, Tử La, Thiên Tà, Tuyết Ẩm là có phẩm cấp cao nhất, ẩn chứa uy năng lớn nhất. Bốn thanh kiếm này mới chân chính là Đại bảo kiếm, xét cả thiên hạ, so bì được, số lượng thiết nghĩ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi".

Thanh âm vẫn hoà nhã như cũ, nàng bảo: "Đại Trù, đưa kiếm cho vi sư xem một chút".

"Vâng, kiếm đây ạ." Chu Đại Trù nghe xong, chẳng chút do dự mà cầm bảo kiếm đưa qua cho sư phụ mình.

Tiếp nhận Thiên Tà, Lăng Thanh Trúc ngắm nghía hồi lâu thì gật đầu nhè nhẹ: "Quả nhiên không hổ là Đại bảo kiếm chân chính...".

"Chậc, không biết nếu dùng thanh kiếm này đánh người thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?".

"Lão nhân gia, muốn biết có gì khó đâu chứ. Người cứ tìm ai đó thử kiếm là được mà".

"À phải..." Lăng Thanh Trúc làm như vừa chợt ngộ ra.

Kế đấy, nàng nở một nụ cười thật tươi: "Đại Trù, có câu "địch nhân ở xa không bằng đứa đệ tử ở gần", hay là ngươi chịu khó bồi tiếp vi sư thử kiếm một chút nhé?".

"L-Lão nhân gia...".

Khuôn mặt co rút một trận, Chu Đại Trù theo bản năng mà lùi lại, đầu lắc nguầy nguậy: "Con... con không có thích hợp lắm đâu...".

"Không có đâu. Ta thấy tiểu tử ngươi thích hợp mà".

"Lão... lão nhân gia, người không thể đối xử với con như vậy được".

"Tại sao lại không?".

Chu Đại Trù khẩn trương nêu lý do: "Lão nhân gia, con đã thành công lấy được Thiên Tà - một thanh Đại bảo kiếm mà suốt hơn hai ngàn năm qua chưa từng có ai rút được. Con đã tạo ra kỳ tích, đã giúp Trúc Kiếm Phong chúng ta tăng thêm danh vọng, để cho lão nhân gia người nở mày nở mặt... Con có công a. Người sao có thể chọn con làm đối tượng thử kiếm?".

Thử kiếm ư?

Nghe thì nhẹ nhàng lắm, nhưng thân là người từng trải, Chu Đại Trù hắn há đâu chẳng biết thực tế sẽ có dạng gì. Sư phụ hắn, nàng rõ ràng là đang muốn đánh người.

Bây giờ nghĩ lại, sau khi đem mọi thứ liên kết, từ việc Lăng Thanh Trúc đứng đợi trước cửa Tĩnh Hương Đường, bộ dạng niềm nở chào đón hơi thái quá kia của nàng, và nhất là sự im lặng lạ kỳ của mấy người Lăng Tiểu Ngư, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn, Chu Đại Trù rốt cuộc cũng nhận ra có điều bất ổn. Hình như hắn đã đắc tội gì đó với vị sư phụ tính tình cổ quái của mình rồi.

Nhưng... là gì mới được chứ? Kể từ lúc hắn rời khỏi Kiếm Mộ, mãi đến tận bây giờ hắn mới gặp lại nàng kia mà.

Chu Đại Trù thật tình là nghĩ không thông.

Hai chân liên tiếp thoái lui, hắn đưa mắt tìm đến mấy vị đồng môn của mình mà cầu cứu.

Nhưng... chỉ là vô ích. Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều và thậm chí cả Lăng Tiểu Ngư, chẳng một ai có vẻ gì là sẽ lên tiếng nói hộ cho hắn. Đã và vẫn đang một mực lưu ý hắn đây, duy nhất cũng chỉ một người: sư phụ hắn.

Tay phải nắm lấy Thiên Tà, Lăng Thanh Trúc vừa xoay vừa tiến về phía trước, mặt gian mười phần: "Chu tiểu tử, cũng lâu rồi vi sư chưa chỉ dạy gì cho ngươi. Thôi thì nhân dịp này ta sẽ tận tâm giáo huấn ngươi vậy".

"Lão... lão nhân gia, có gì từ từ nói. Người ngàn vạn lần đừng manh động...".
Bình Luận (0)
Comment