Tiên Môn

Chương 144

...

Trúc Kiếm Phong.

Nơi hậu sơn, bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động.

Như thường lệ, giống những lần trước, lần này tiến vào đây, Lăng Tiểu Ngư lại mang theo một chiếc hộp đựng đầy thức ăn. Và tất nhiên là nó khá lớn.

...

"Hoan hô!".

Ngay khi tháo bỏ linh phù, đem nắp hộp mở ra, Gia Gia liền giơ cả hai cánh tay bé xíu của mình lên cao, vui sướng hò reo.

Đôi má phúng phính nhăn lại bởi nụ cười khả ái, Gia Gia vừa cầm thức ăn mang ra vừa điểm: "Cá hấp này. Cá nướng này. Bánh bao nhân thịt này. Canh bát bảo này. Đậu xào hoa cải này... Oa! Còn có cả món thịt hầm nấm mà Gia Gia thích nhất nữa!".

"Tiểu Ngư, ta biết ngươi là người tốt mà. Hì hì...".

"Mang đồ ăn cho ngươi thì là người tốt, vậy nếu không mang đồ ăn cho ngươi thì ta là người xấu sao?" Lăng Tiểu Ngư cười nhẹ, hỏi lại.

Và hồi đáp, như cũ vẫn là chất giọng non nớt y hệt một cô bé: "Sẽ không đâu. Tiểu Ngư ngươi cũng đâu phải nữ nhân có đôi mắt đáng sợ kia".

Thừa hiểu Gia Gia đang đề cập tới ai, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu, bảo: "Gia Gia, sư phụ ta không phải người xấu. Tuy là bình thường người hay la mắng kẻ khác nhưng tâm địa lại rất tốt. Nhiều khi cũng rất chu đáo nữa".

"Gr... gr...".

Gia Gia làm mặt quỷ, tỏ vẻ khinh thường: "Tiểu Ngư à, ngươi bị nàng ta lừa gạt rồi. Sư phụ của ngươi không có đơn giản tí nào đâu. Mỗi lần nàng lén thăm dò ta, trong lòng ta đều có cảm giác vô cùng bất an. Nhất là khi ta nhìn vào cặp mắt nàng... Chậc, nó đáng sợ lắm...".

"Gia Gia, đó là bởi vì ngươi chưa tiếp xúc với sư phụ ta nên mới cảm thấy như vậy".

Lăng Tiểu Ngư thoáng nghĩ, rồi bổ sung: "Gia Gia, ngươi ngẫm mà xem. Nếu sư phụ ta là người xấu thì đâu có cho phép ngươi cư ngụ bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động này".

"Cái gì mà cho phép. Đó là bởi vì nàng ta không đi vào được cửa động thứ tư đấy chứ".

"Không phải là không vào được. Bộ ngươi quên Trúc Kiếm Phong ta có một thanh tiên kiếm với uy lực đủ để di sơn đảo hải hay sao?".

"Cái đó cũng chỉ là lời của sư phụ ngươi nói thôi, ai biết có thật hay không".

"Gia Gia, chẳng giả đâu. Trúc Kiếm Phong ta xác thực là có một thanh tiên kiếm như vậy. Mà không chỉ Trúc Kiếm Phong, bốn chi mạch khác là Kim Kiếm Phong, Mặc Kiếm Phong, Liệt Kiếm Phong và Tương Kiếm Phong, mỗi nơi đều có. Sở dĩ sư phụ và chưởng môn sư bá của ta một mắt nhắm một mắt mở bỏ qua cho ngươi, hết thảy chỉ bởi vì trước nay ngươi chưa làm gì gây hại cho Thiên Kiếm Môn. Nếu một ngày nào đó họ phát hiện ngươi có ý đồ bất chính, khẳng định sẽ lập tức điều động tiên kiếm tru diệt ngươi ngay".

"Tiểu Ngư, ngươi làm gì vậy? Tự dưng lại đi hù doạ Gia Gia...".

Bĩu môi trách móc, Gia Gia lắc đầu xua tay: "Bỏ đi bỏ đi. Gia Gia không nghe mấy chuyện này nữa. Dù sao ta cũng chẳng có ý nghĩ gây ra động tĩnh gì ở Thiên Kiếm Môn này của ngươi... Trước mắt ta vẫn chưa có ý định nào cả. Cứ chờ ngươi đột phá cảnh giới chân nhân xong, chừng đó lại tính tiếp".

Nói đoạn, Gia Gia vươn tay cầm lên một chiếc đĩa đang đặt ở trước mặt, bắt đầu đánh chén...

...

Còn lại một mình, Lăng Tiểu Ngư cúi đầu, ánh mắt có phần mờ mịt.



"Chân nhân sao? Biết đến khi nào đây?".

Tự đáy lòng, hắn thật tình không rõ. Hiện tại tu vi của hắn mới chỉ là vấn đỉnh trung kỳ, muốn bước vào cánh cửa chân nhân, tối thiểu phải cần qua thêm một tiểu cảnh giới nữa. Nhưng qua được rồi, lại chắc gì sẽ đột phá thành công?

Chân nhân cảnh, từ xưa tới giờ thất bại vốn vẫn luôn nhiều hơn thành công đấy.

...

"Phù... ù...".

Lặng lẽ thở ra một hơi, Lăng Tiểu Ngư chợt cười tự giễu: "Lăng Tiểu Ngư à Lăng Tiểu Ngư, vấn đỉnh hậu kỳ còn chưa đạt tới, ngươi lo lắng vấn đề đột phá chân nhân làm gì chứ...".

"Cho dù khó khăn thì lại thế nào? Trước giờ ngươi cũng đâu phải chưa từng nếm trải khó khăn... Trên đời này không có chuyện gì là không thể, chỉ cần ngươi kiên trì nỗ lực, nhất định rồi cũng sẽ thành công. Chân nhân cảnh, ngươi chắc chắn sẽ thành tựu".

Vì Lăng Ngọc Yến, xuất phát từ mong muốn được kề cận sớm hôm chăm lo cho nàng, một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư đã âm thầm củng cố quyết tâm. Hắn sẽ tiếp tục ra sức đêm ngày tập trung tu luyện, giống như cái cách mà sáu năm qua hắn vẫn làm. Hắn tin, dưới trợ lực của Phị Tinh Đới Nguyệt Động cùng sự giúp đỡ của ân sư, một ngày nào đó hắn rồi cũng có thể giống như Dương Tiểu Ngọc, dẫn động thiên kiếp hàng lâm, tiến hành đột phá...

...

"Không biết sư phụ hiện giờ thế nào rồi?".

Nhớ tới vị ân sư tính tình cổ quái kia của mình, trong dạ Lăng Tiểu Ngư nhất thời khó tránh có chút âu lo. Kể từ lúc nàng cùng chưởng môn Cơ Thành Tử rời khỏi Thiên Kiếm Môn, tính đến nay cũng đã được ba tháng mười hai ngày rồi. Suốt quãng thời gian này, ngay cả một tia tin tức cũng chưa thấy truyền về. Điều đó thực khiến cho Lăng Tiểu Ngư hắn cảm thấy bất an.

Mặc dù Lăng Thanh Trúc không nói quá rõ nhưng hắn biết, Ô Long Cốc kia là cỡ nào hung hiểm. Thượng cổ linh chủng sót lại từ thời thượng cổ như Kim Tước há đâu dễ dàng đối phó. Sức mạnh của chúng, e dẫu năm ba vị chân nhân hậu kỳ hợp lực cũng chưa chắc có thể trấn áp được.

Đồng ý là trong chuyến đi lần này, trừ bỏ chưởng môn Cơ Thành Tử ra thì còn có hai vị cung chủ của Cửu Hoa Cung và một vị cao tăng của Lam Yên Tự theo hỗ trợ, nhưng tầm đó, liệu rằng đã đủ để bảo đản an toàn?

Tuyệt đối? Chẳng có gì là tuyệt đối cả.

"Su phụ, người nhất định phải bình an trở về...".

...

Thu xếp tâm tư mà trở về với thực tại, Lăng Tiểu Ngư di chuyển tròng mắt, nhìn qua chỗ Gia Gia...

Chưa nhìn chưa rõ, vừa ngó xong, Lăng Tiểu Ngư đã phải sững sờ câm nín. Hắn bị Gia Gia làm cho kinh ngạc.

Số là ban nãy, trước mặt hắn có gần chục bát đĩa đựng đầy thức ăn, thế nhưng bây giờ, bát đĩa đúng thật vẫn còn, tuy nhiên thức ăn thì... đã hết sạch tự khi nào rồi.

Thời gian mới có bao lâu a?

"Hừm...".

Nấm tay đặt hờ nơi miệng, Lăng Tiểu Ngư khẽ hắng giọng: "Gia Gia, tốc độ ăn uống của ngươi hình như ngày càng tăng tiến".

"Ba ba...".

Gia Gia dùng tay vỗ cái bụng căng tròn của mình, ợ một cái: "Ự... Tại lúc nãy Gia Gia rất đói, mà đồ ăn lại rất ngon".

Kèm với cái lắc đầu, Lăng Tiểu Ngư trách: "Bụng có đói, đồ ăn có ngon thì cũng không thể ăn như vậy. Ngươi sẽ mắc nghẹn đấy".

"Sẽ không đâu. Gia Gia có năng lực tiêu hoá rất tốt, ăn bao nhiêu cũng được hết".

"Ngươi thật là... Đúng là một con sâu gạo".

"Hì hì... Gia Gia thích làm sâu gạo".

"Xuy...".

Trước lực sát thương quá ghê gớm từ dáng vẻ hồn nhiên và nụ cười thánh thiện của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc chẳng cách nào giữ nét mặt nghiêm trang được nữa. Hắn bật cười một tiếng, đành từ bỏ ý định giáo huấn.

Những ngón tay đưa về trước, hắn đem đặt lên má Gia Gia, véo nhẹ một cái rồi giống như thường lệ, bắt đầu dùng vạt áo lau sạch vết dầu mỡ cho nó.

"Xem ngươi này. Đã dặn ngươi bao nhiêu lần là phải ăn từ tốn để khỏi bị vấy bẩn mà không chịu nghe".

"Hì..." - Gia Gia híp mắt, lè lưỡi đáp - "Dù sao cũng có Tiểu Ngư lau cho Gia Gia mà".

"Thế lúc không có ta thì sao?".

"Không có Tiểu Ngư thì Gia Gia sẽ tự làm. Gia Gia cũng biết thuật thanh tẩy á".

"À... Ta quên mất".

Động tác khựng lại, Lăng Tiểu Ngư nói trong khi cánh tay cũng chậm rãi thu về: "Gia Gia ngươi biết thuật thanh tẩy kia mà, ta đâu cần phải lau mặt giúp ngươi".

"Ứ...".

Gia Gia rất không nguyện ý. Nó đem cánh tay đang thu về của ai kia giữ lại, đầu lắc nguầy nguậy: "Gia Gia không chịu. Gia Gia muốn Tiểu Ngư lau cơ".

"Không được. Như vậy sẽ làm áo ta bị bẩn".

"Tiểu Ngư...".

...

"Được rồi được rồi. Ta cũng chỉ nói đùa thôi, ngươi đừng có mếu nữa".

"Hì hì...".

Đúng như yêu cầu của Lăng Tiểu Ngư, khi hắn vừa nói xong thì Gia Gia đã lập tức thay đổi thái độ, từ mếu máo chuyển sang hớn hở tươi cười. Cứ như thể bộ dáng buồn buồn sắp khóc mới rồi của nó chỉ là cố tình giả trang vậy.

"Haiz... Tiểu tử ngươi đúng là càng ngày càng hư".
Bình Luận (0)
Comment