"Sư bá...".
"Cứ nghe ta nói".
Cơ Thành Tử khe khẽ lắc đầu, thuật lại: "Lúc đó, dưới sự ám toán bất ngờ của kẻ nọ, sư phụ ngươi chính là bởi vì muốn bảo vệ gốc Trường Sinh Thụ vừa đoạt được kia nên mới không kịp bày ra phòng hộ. Hậu quả, sư phụ ngươi chẳng những trúng phải độc thủ của đối phương mà còn bị đối phương dùng kiếm đâm xuyên qua người".
"Tiểu Ngư, ta biết Thanh Trúc sư muội sở dĩ cố chấp giữ lấy Trường Sinh Thụ như vậy, hết thảy đều là vì ngươi".
"Sư phụ...".
Lăng Tiểu Ngư càng nghe thì dạ lại càng đau xót, ân hận. Hắn không ngờ sư phụ lại đối tốt với mình như vậy, chỉ vì lời hứa với hắn mà thà đặt bản thân vào nguy hiểm chứ quyết chẳng chịu buông tay.
Trường Sinh Thụ, quả Trường Sinh, Lăng Tiểu Ngư hắn đích xác rất khát khao có được, nhưng nếu chỉ vì có được nó mà phải dùng mạng sống của Lăng Thanh Trúc để đánh đổi thì... hắn hoàn toàn không nguyện.
Tuy rằng bây giờ sư phụ hắn đã qua cơn nguy kịch, tính mạng đã được bảo toàn, nhưng như thế đâu có nghĩa nàng chưa từng cận kề sinh tử, chưa từng gánh chịu những đau đớn, tổn thương?
"Đều là lỗi của đệ tử...".
...
"Ngươi cũng đừng quá tự trách." - Cơ Thành Tử đặt một bàn tay lên vai người đệ tử trước mặt, bảo - "Sự đời khó lường, con người chỉ có thể tính được một, không tính được hai".
"Ngươi vì cô cô mình mà liều mạng tu luyện, trên Ngũ Kiếm Đài bất chấp thiêu đốt cốt nguyên. Thanh Trúc sư muội thì lại vì lời hứa với ngươi mà khư khư quyết giữ Trường Sinh Thụ, thà chịu thương tổn cũng quyết không buông tay. Haizz... Hai sư đồ các ngươi, thật chẳng biết nên gọi trọng tình hay ngốc nghếch nữa".
Sau cái lắc đầu, Cơ Thành Tử lấy từ chiếc giới chỉ đang đeo ra một chiếc lọ nhỏ màu đen đưa qua, đoạn dặn:
"Tiểu Ngư, mặc dù tính mạng của sư phụ ngươi hiện đã không còn đáng lo ngại nữa, thế nhưng độc tố nàng trúng phải, có một phần vẫn đọng lại trong cơ thể".
"Lọ Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn này chính là báu vật của Cửu Hoa Cung, được nhị vị cung chủ tặng cho, có công hiệu giải độc rất tốt. Ngươi hãy cầm lấy, cách mỗi ba ngày thì cho sư phụ ngươi uống một viên".
"Cám ơn sư bá".
"Cũng không phải đan dược của ta, không cần cảm ơn. Người ngươi cần cảm tạ là hai vị cung chủ của Cửu Hoa Cung kìa".
...
"Được rồi, những gì cần nói ta đều đã nói, những gì ta muốn hỏi ngươi cũng đã trả lời. Tiểu Ngư, Thanh Trúc sư muội giao lại cho Trúc Kiếm Phong các ngươi. Hãy trông nôm nàng...".
"Vâng, đệ tử biết rồi".
...
Cơ Thành Tử vừa đi, Lăng Tiểu Ngư cũng lập tức hướng bên trong động Huyền Âm chạy vào.
Lăng Thanh Trúc - người hắn muốn gặp, nàng chẳng ở đâu xa, chỉ ngay trên bệ đá mà nàng vẫn hay ngồi đả toạ thôi.
Huyền Âm Động vẫn giống trước, hệt thuở nào hắn ghé qua, rất đỗi đơn sơ bình dị. Khác, duy cũng chỉ con người...
Không như trước, hôm nay sư phụ hắn... Thay vì ngồi, hoặc đứng thì hiện nàng lại đang nằm. Tư thế thoạt trông thì an nhiên nhưng thần thái... Mặt mày nhợt nhạt, đôi môi tím tái, đến một tí huyết sắc thậm chí còn chẳng có...
Diện mạo đã vậy, bằng xét tới y phục...
Có lẽ bởi cố kị điều riêng tư, có phần bất tiện nên mấy người Cơ Thành Tử vẫn để nguyên trạng. Bộ quần áo cũ, nó vẫn đang được mặc trên người sư phụ hắn.
Bộ quần áo này, hắn nhớ rõ lúc tiễn Lăng Thanh Trúc đi, nó vốn thuần một màu trắng, rất chi sạch sẽ. Ấy vậy mà giờ... Từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, hầu như chỗ nào cũng đều bị vấy bẩn. Bởi máu. Đặc biệt là ở nơi bụng, máu đậm đến nỗi từ đỏ chuyển thành đen.
Bạch y đã hoá huyết y, đôi mắt thâm sâu ngày nào nay cũng đóng chặt... Lăng Thanh Trúc của hiện tại, sao mà thảm hại quá, sao mà yếu đuối quá. Bộ dáng hung hăng, đôi lúc vô sỉ trước đây, giờ đâu mất rồi?
"Sư phụ...".
Tâm mới bình nay đã lại trào dâng, Lăng Tiểu Ngư quỳ xuống trước bệ đá, tay nắm lấy cánh tay ân sư, rưng rưng chừng sắp khóc. Hắn hé môi muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc lại chẳng tài nào thốt nổi thành câu.
Cứ thế, Lăng Tiểu Ngư chỉ quỳ trong im lặng. Rất lâu...
...
Trong khi ấy, tại Tĩnh Hương Đường.
Bên trong đại sảnh, ngoại trừ Cơ Thành Tử và các vị sư đệ, sư muội của mình là Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử ra thì Trương Dĩnh, Tần Ngọc - hai vị cung chủ của Cửu Hoa Cung - và Phổ Hạnh thần tăng của Lam Yên Tự cũng đang hiện diện.
Ngồi ở vị trí chủ toạ, Cơ Thành Tử đặt tách trà trên tay xuống, mở lời:
"Nhị vị cung chủ, Phổ Hạnh đại sư, đối với chuyện xảy ra Ô Long Cốc, mọi người có nhận định gì không?".
Phổ Hạnh và hai tỷ muội Trương Dĩnh, Tần Ngọc đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng thì Phổ Hạnh nói: "Có thể vô thanh vô tức tập kích chúng ta, chứng tỏ đạo hạnh của kẻ nọ phải cực kỳ thâm sâu. Căn cứ vào thủ đoạn âm hiểm kia, mười quá chín đối phương hẳn là người trong tà đạo".
"Phổ Hạnh đại sư nói không sai".
Ngồi ở ghế bên cạnh, Tần Ngọc - đại cung chủ của Cửu Hoa Cung - tiếp lời: "Kẻ thần bí kia ra tay rất thâm hiểm, đạo thuật thi triển cũng tàn độc vô cùng, căn bản chẳng thuộc pháp môn chính giáo ta. Chỉ là...".
Tần Ngọc thoáng cau mày, thần tình khó nghĩ: "Với tu vi và thủ đoạn đó, ta thật không biết từ bao giờ trong giới tà đạo lại xuất hiện một nhân vật đáng gờm như vậy".
...
"Tần đạo hữu kiến thức sâu rộng, nổi danh thông hiểu cổ kim mà cũng không thể đoán ra lai lịch kẻ nọ, điều này... quả thật khiến cho ta cảm thấy lo ngại".
Cơ Thành Tử ra vẻ trầm ngâm, hướng Phổ Hạnh hỏi: "Phổ Hạnh đại sư, lúc sư muội ta đối phó với tên hắc y nhân ấy, đại sư cũng đã tiếp qua một chưởng của hắn, chẳng hay đại sư có nhìn ra được chút manh mối gì không?".
Phổ Hạnh nghe rất rành mạch nhưng chưa vội trả lời. Hắn đem tay áo cà sa vén lên, xoè ra cho mọi người cùng xem.
...
"Chuyện này...".
"Đây là...".
Chưa xem chưa biết, đám người Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Trương Dĩnh, Tần Ngọc vừa xem xong thì nội tâm liền rúng động.
Bàn tay của Phổ Hạnh, thoạt nhìn bề ngoài thì không sao nhưng trên thực tế, xương cốt bên trong hầu như đều đã rạn nứt hết cả. Thông qua pháp nhãn, bọn họ rất dễ dàng thấy được điều đó.
"Phổ Hạnh đại sư, tại sao đại sư không nói với chúng ta?".
Dáng vẻ quan tâm, Trương Dĩnh - nhị cung chủ Cửu Hoa Cung - nhanh chóng lấy ra một lọ đan dược.
"Đại sư hãy uống một viên Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn này vào....".
Hơi ngoài ý muốn của mọi người, Phổ Hạnh vậy mà lắc đầu từ chối.
"Đại sư, ông...".
"Nhị vị cung chủ." - Chẳng đợi Tần Ngọc nói hết câu thì Phổ Hạnh đã cướp lời - "Xin nhị vị đừng hiểu lầm. Lão nạp không phải không muốn nhận sự giúp đỡ, chỉ có điều là...".
Theo sau tiếng thở nhẹ, Phổ Hạnh nói ra nguyên cớ: "Bàn tay này của lão nạp đã không dùng được nữa rồi".
"Đại sư, ý của đại sư là nó đã không thể chữa trị được nữa?".
Ngó qua hàng ghế nơi đối diện, dừng trên mặt Lý Ngọc Thường - người mới hỏi, Phổ Hạnh gật đầu: "Đúng là không thể chữa trị được nữa".
Hắn tiếp tục: "Bàn tay này của lão nạp, nhìn bên ngoài thì thấy chẳng có gì nhưng thực chất xương cốt bên trong đều bị đoạn tuyệt sinh cơ cả rồi. Sở dĩ hiện tại còn giữ được dáng vẻ này, hết thảy đều là nhờ lão nạp bao năm tu tập đạo thuật Kim Cang Bất Hoại của Phật môn mà thôi".
...
Sau lời giải thích của Phổ Hạnh, bầu không khí bên trong Tĩnh Hương Đường liền rơi vào trầm mặc. Tất cả đều đang có điều lo nghĩ.
Còn nhớ lúc đó, Phổ Hạnh và hắc y nhân kia chỉ đối nhau duy nhất một chưởng, vậy mà không ngờ... Một chưởng duy nhất này, nó lại có thể gây ra tác động lớn tới nhường ấy, khiến cho bàn tay của Phổ Hạnh bị phế đi.
Phổ Hạnh là ai chứ? Ở Lam Yên Tự, đạo hạnh của hắn dù gì cũng xếp trong ba hạng đầu, từ lâu sớm đã thành tựu chân nhân hậu kỳ, há muốn phế liền phế được?
Tiếc rằng thực tế chuyện đó đã xảy ra.
Rốt cuộc thì hắc y nhân kia là ai, loại chưởng pháp đối phương sử dụng là gì mà lại đáng sợ tới như vậy?
Liên tiếp là những câu hỏi hiện lên trong đầu đám người Cơ Thành Tử, Lý Ngọc Thường, Trương Dĩnh, Tần Ngọc,... Và câu trả lời thì... vẫn còn là ẩn số.
May sao, một chút tin tức hữu ích cuối cùng cũng được người nói ra. Lên tiếng là phong chủ của Tương Kiếm Phong: Ngọc Vân Tử.
"Chưởng môn sư huynh, đệ nghĩ là mình đã từng nghe qua một loại đạo thuật tương tự như của tên hắc y nhân kia sử dụng".