...
Xuất phát từ sự yêu mến quan tâm, Mộng Kiều, Chu Đại Trù và thậm chí là Lâm Chí Viễn, ai nấy cũng đều ra sức khuyên nhủ Lăng Tiểu Ngư, bảo rằng tình trạng của Lăng Thanh Trúc đã ổn, kêu hắn phải để ý bản thân mình, nhưng kết quả thì...
Mọi thứ đâu rồi lại vào đấy. Trước, Lăng Tiểu Ngư không ăn không uống; sau, hắn cũng vẫn không uống không ăn.
Quả là đáng lo ngại.
...
Đành rằng Lăng Tiểu Ngư là một tu sĩ vấn đỉnh trung kỳ, thể trạng tốt hơn thế tục phàm nhân rất nhiều, thế nhưng... chung quy cũng chỉ là con người, cảm giác đói khát làm sao lại chẳng có? Nên nhớ, những ngày qua hắn không hề dùng lấy một viên ích cốc đan nào đấy.
Thân thể đã vậy, bằng xét đến tâm tình...
Nhìn hắn mà xem, lúc nào cũng ủ rũ như lá úa hoa khô, cứ tiếp diễn xuống, chỉ e sớm muộn gì cũng thành bệnh.
Điều đó, mấy người Chu Đại Trụ, Mộng Kiều, Lâm Chí Viễn thật là chẳng hề mong muốn một tí nào. Nhưng khổ nỗi những lời khuyên can của bọn họ, Lăng Tiểu Ngư lại đâu có chịu nghe. Hắn căn bản vô pháp thông suốt được vấn đề a.
...
Ngày tiếp ngày, đêm nối đêm, khi mà phiền lo mỗi lúc một chồng chất, lúc Chu Đại Trù sắp không nhịn được mà đòi triển khai "thủ đoạn" buộc Lăng Tiểu Ngư phải "nghỉ dưỡng" thì may sao, Lăng Thanh Trúc cuối cùng cũng hồi tỉnh.
Trên bệ đá, bên dưới tấm chăn, từ trong miệng Lăng Thanh Trúc, một tiếng "ưm" khẽ đã vừa mới cất lên.
Thanh âm ấy tuy rằng rất nhỏ nhưng vẫn đủ cho Lăng Tiểu Ngư nghe được. Từ vẻ ủ rũ, nét mặt hắn bỗng chốc tươi lên gấp chục lần. Hắn hô gọi:
"Sư phụ, người... người tỉnh rồi phải không?".
"Ư...".
Lăng Thanh Trúc hé ra đôi mắt. Sau vài giây định thần, khi mà thân ảnh của người nơi đối diện đã rõ nét, lúc này nàng mới lên tiếng: "Tiểu Ngư Nhi? Sao ngươi lại ở đây?".
"Sư phụ...".
Xác nhận Lăng Thanh Trúc đã hoàn toàn thanh tỉnh, Lăng Tiểu Ngư mừng vui khôn xiết. Có lẽ bởi vì vậy mà giọng hắn mới nhanh hơn bình thường gấp bội: "Người rốt cuộc đã tỉnh lại rồi...".
"Tỉnh? Ý ngươi là ta đã hôn mê rất lâu sao?".
Lăng Thanh Trúc cau mày, ngẫm lại...
Một lúc sau.
"Ta nhớ rồi. Ta đích xác đã bị trúng độc thủ của nữ nhân đeo mặt nạ quỷ kia. Ả ta muốn cướp lấy Trường Sinh Thụ...".
Nghĩ tới Trường Sinh Thụ, hai mắt Lăng Thanh Trúc đột nhiên mở to. Thần tình biến đổi, nàng hỏi vội: "Tiểu Ngư Nhi, Trường Sinh Thụ đâu?!".
"Sư phụ đừng lo." - Lăng Tiểu Ngư lập tức trấn an - "Gốc Trường Sinh Thụ kia hiện đang được chưởng môn sư bá cất giữ. Sư bá dặn đệ tử nhắn lại với người là sau khi người thanh tỉnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đến Kim Kiếm Phong để lấy".
Nghe được những lời nọ, trong lòng Lăng Thanh Trúc mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng bình tâm quan sát thạch động, quan sát đồ nhi, hỏi tiếp: "Tiểu Ngư Nhi, ta đã hôn mê bao lâu rồi".
"Tính hết hôm nay là vừa đúng một tháng mười ba ngày".
"Lâu như vậy?".
Lăng Thanh Trúc khó tránh bị bất ngờ. Nàng vốn tưởng thời gian mình hôn mê chỉ là mười ngày nửa tháng...
Một tháng mười ba ngày, con số này... hình như cũng không nhỏ a.
"Tiểu Ngư Nhi, hơn một tháng qua là tiểu tử ngươi đã ở bên chăm sóc ta sao?".
Lăng Tiểu Ngư hồi đáp: "Còn có Đại Trù sư huynh, tam sư huynh và tứ sư tỷ nữa. Bọn họ chỉ mới vừa rời đi một lúc".
"Vậy sao...".
Lăng Thanh Trúc nâng lên cánh tay, bảo: "Tiểu Ngư Nhi, ngươi đỡ ta ngồi dậy".
"Vâng, sư phụ".
...
"Khục khục...".
"Sư phụ, người không sao chứ?!".
Liếc xem bộ dáng khẩn trương của đồ nhi, Lăng Thanh Trúc tỏ ra bất mãn: "Tiểu Ngư Nhi, ta chỉ là trong họng khó ở nên ho vài cái, tiểu tử ngươi có cần sốt sắng tới vậy không?".
"Đệ tử...".
...
Lăng Thanh Trúc sau khi an vị, tiến hành kiểm tra thân thể xong thì chuyển mắt ngó xem người ngồi trên chiếc ghế ở chiều đối diện.
Càng nhìn, sắc mặt nàng càng trở nên khó coi. Thế rồi, nàng bất ngờ yêu cầu: "Tiểu Ngư Nhi, chìa tay ra".
"Sư phụ?".
"Ta bảo thì làm theo đi, lề mề quá".
Tuy nghi hoặc nhưng Lăng Tiểu Ngư cũng ngoan ngoãn y lời, đưa cánh tay ra.
Cầm lấy tay hắn, Lăng Thanh Trúc bắt đầu tra xét...
...
"Cũng không có bị thương tổn gì...".
Trong cái nhìn nồng đậm hoài nghi, Lăng Thanh Trúc chất vấn: "Tiểu Ngư Nhi, cơ thể ngươi chẳng bị gì, thế sao bộ dạng của ngươi lại tệ vậy?".
Nghe ân sư hỏi, Lăng Tiểu Ngư tự xem lại mình thì mới chợt nhận ra bản thân đã thay đổi nhiều so với trước. Môi khô khốc, mắt thâm quầng, thậm chí cơ thể còn toát lên mùi khó ngửi... Thật sự là khá ư tiều tụy.
Ý thức được tình trạng của bản thân, Lăng Tiểu Ngư nhanh chóng đứng dậy, chân lui về sau một đoạn.
"Sư phụ, đệ tử...".
Trông dáng vẻ ấp a ấp úng kia của hắn, Lăng Thanh Trúc mới thử suy đoán: "Tiểu Ngư Nhi, đừng nói với ta là suốt hơn một tháng qua tiểu tử ngươi đã không ăn không uống, mãi túc trực bên cạnh ta đấy nhé?".