Tiên Môn

Chương 166

...

"Cô nương, hmm... cám ơn".

Lăng Tiểu Ngư ngó sang hồng y thiếu nữ - người mới ra tay giải vây cho mình, hơi ngại ngùng nói ra.

Đáp lại hắn, hồng y thiếu nữ chìa bàn tay trắng ngần của mình, bảo: "Đưa cho ta".

Đưa?

Lăng Tiểu Ngư nhất thời còn chưa kịp hiểu nên chỉ biết đứng nhìn.

Thấy hắn như vậy, hồng y thiếu nữ mới nói rõ: "Lọ Thanh Linh Đan của ngươi. Chẳng phải vừa rồi ngươi tính dùng nó để thay thế số tiền mua kẹo hồ lô sao?".

"À...".

Rốt cuộc đã hiểu ra, Lăng Tiểu Ngư rất sảng khoái cầm lọ đan dược đặt vào lòng bàn tay của người nơi đối diện. Miệng không quên dặn: "Cô nương, Thanh Linh Đan này có công dụng giải độc bồi nguyên, thích hợp dùng cho các trường hợp như...".

...

"À, ra loại thuốc này là dùng như vậy".

Hồng y thiếu nữ kiên nhẫn nghe hết lời dặn dò của người nào đó, cười cười gật gật. Kế đấy, nàng đem lọ Thanh Linh Đan cất đi, từ đầu đến cuối đều chả buồn kiểm tra chút gì.

Chuyển ánh mắt sang người tiểu hồ yêu với khoé miệng lem luốc nước đường, cố tỏ ra thân thiện: "Tiểu muội muội, mặt mày bị vấy bẩn hết rồi kìa".

"Lại đây để tỷ tỷ lau cho".

"Không".

Hơi ngoài ý muốn của hồng y thiếu nữ, tiểu yêu hồ vậy mà thẳng thừng từ chối. Cô bé bước lại gần Lăng Tiểu Ngư, kéo tay áo hắn, bảo: "Ngươi giúp ta lau".

"Ta?" Lăng Tiểu Ngư chỉ vào mình, hỏi lại.

"Ừ".

Nhận được cái gật đầu của tiểu hồ yêu, Lăng Tiểu Ngư mới chớp chớp hàng mi, truy ngược: "Tại sao lại là ta?".

Đối với việc lau chùi này, Lăng Tiểu Ngư hắn không phải không nguyện ý, chỉ là... hắn thắc mắc. Rõ ràng bên cạnh có một người chủ động muốn giúp mà không chịu, trong khi kẻ chẳng nói năng gì như hắn đây thì lại được cậy nhờ. Tiểu hồ yêu này rốt cuộc là làm sao...

"Mà thôi, ta cứ giúp nó lau đi vậy".

...

"Tiểu muội muội, xong rồi đó".

"Thật đã sạch rồi chứ?".

"Yên tâm, đã sạch cả rồi".

"Vậy thì tốt".



Tiểu yêu hồ nói hết câu thì liền phủi mông bước sang một bên. Xem bộ dạng ấy thì rõ ràng cô bé chẳng hề có ý định nói tiếng cảm ơn nào.

Thái độ phũ phàng là vậy, thế nhưng Lăng Tiểu Ngư lại không thấy có tí gì khó chịu. Hắn chỉ nhẹ lắc đầu cười nhạt cho qua.

Trong khi đó, ở phía bên kia...

Sau một đỗi lén lút nhòm ngó mấy xâu kẹo hồ lô cắm ở đầu cọc rơm mà hồng y thiếu nữ đang cầm, cô bé xích lại gần hơn một chút, rồi hỏi: "Ngươi có thể bán chịu cho ta mấy cái không?".

"Sao? Tiểu muội muội còn muốn ăn?".

Tiểu hồ yêu không trực tiếp trả lời mà nói: "Ta không có tiền nhưng nhị tỷ của ta thì mang theo rất nhiều tiền. So với túi tiền của ngươi còn lớn hơn. Ngươi bán cho ta, lát nữa nhị tỷ về ta sẽ kêu nhị tỷ trả tiền cho ngươi".

Ngầm hô thú vị, hồng y thiếu nữ lắc đầu: "Tiểu muội muội, tỷ tỷ đây không thiếu tiền".

"Tại sao? Phàm nhân... À, các ngươi không phải đều rất thích tiền sao?".

"Hì, vậy cứ xem tỷ tỷ đây là một ngoại lệ đi".

...

Tròng mắt khẽ đảo, hồng y thiếu nữ đề nghị: "Tiểu muội muội, hay là như vầy, nếu như muội chịu gọi ta một tiếng tỷ tỷ thì ta sẽ cho muội hai xâu kẹo hồ lô".

"Không." Tiểu hồ yêu chả cần tới một giây để nghĩ ngợi thì đã dứt khoát chối từ.

Đương nhiên, thiếu nữ hồng y sẽ không vì vậy mà bỏ cuộc. Nàng điều chỉnh tỉ lệ trao đổi: "Tiểu muội muội, hai xâu không đủ vậy thì năm xâu nhé?".

"Không".

Vẫn không?

Lần thứ ba, hồng y thiếu nữ nhượng bộ: "Vậy... toàn bộ số kẹo hồ lô này thì sao?".

Chẳng còn dứt khoát được như trước, lần này tiểu hồ yêu đã phải đắn đo. Nhưng, đắn đo thì đắn đo, sau cùng cô bé vẫn lắc đầu: "Không thèm".

...

"Tiểu nha đầu này khó chơi vậy...".

Qua mấy bận điều chỉnh mà vẫn chưa được người chấp nhận, hồng y thiếu nữ cau mày, cuối cùng đành từ bỏ.

Kèm theo cái lắc đầu, nàng hơi chán nản nói ra: "Aizz... Được rồi được rồi, không gọi thì không gọi. Tỷ tỷ ta đại nhân đại lượng, không thèm chấp tiểu nhân hẹp dạ như muội. Đây, số kẹo này cho muội hết đấy".

"Ta là Cổ Cổ, chẳng phải tiểu nhân".

Miệng nói tay đưa, tiểu hồ yêu tiếp lấy cọc rơm với đầy những xâu kẹo hồ lô cắm ở phía trên. Giống với ban nãy, khi được Lăng Tiểu Ngư lau mặt cho, cô bé vẫn không hề nói tiếng cảm ơn nào.

"Tiểu nha đầu này... nói không chừng cũng có chút lai lịch." Bên cạnh, thiếu nữ hồng y thầm suy đoán.

Trải qua một hồi tiếp xúc, từ cách ăn mặc, thái độ và cung cách ứng xử của tiểu hồ yêu, hồng y thiếu nữ có cơ sở để đưa ra nhận định như vậy. Nàng tin trong chủng loại yêu hồ, phụ mẫu cô bé hẳn phải là những người rất có thân phận.

"Hay là ta thăm dò một chút vậy".

Trong lòng đã có chủ ý, hồng y thiếu nữ mỉm cười, hướng tiểu hồ yêu hỏi: "Tiểu muội muội, tên của muội là Cổ Cổ à?".

"Nhừ (Ừ)".

Đem viên kẹo hồ lô đang nhai trong miệng nuốt xuống, tiểu hồ yêu, cũng tức Cổ Cổ gật đầu: "Ta tên Cổ Cổ. Cổ ở đây là cái trống chứ không phải tiếng cổ trong thiên thu vạn cổ đâu".

"Biết rồi. Tiểu muội muội là cái trống".

Tay chỉ qua một quán nước ở gần đó, hồng y thiếu nữ chợt đề nghị: "Cổ Cổ muội muội, hay là chúng ta qua bên đó ngồi đi. Muội ăn nhiều kẹo như vậy chắc là cũng khát nước rồi...".

"Ực... Ngươi nhắc ta mới để ý. Đúng là ta có hơi khát nước thật".

"Vậy chúng ta đi qua đó thôi".

"Chờ một chút".

Cổ Cổ rất không nể nang mà đem cánh tay mới nắm lấy tay mình gạt ra. Cô bé kéo áo Lăng Tiểu Ngư - kẻ vẫn đang đứng im lặng từ nãy giờ: "Ngươi cũng qua đó đi".

"Ta?... Hmm... Ta nghĩ là...".

"Ngươi cũng đi đi." Lời từ chối Lăng Tiểu Ngư vẫn chưa kịp nói xong thì tiếng hồng y thiếu nữ đã truyền đến.

Nàng nở nụ cười thiện chí: "Gặp gỡ tức là có duyên. Ngươi nếu không ngại thì chúng ta hãy trò chuyện một lát".

"Cô nương, chuyện này...".

"Ngươi đi đi. Ta thấy ngươi đứng đây cũng đâu có việc gì làm...".

Nói rồi, Cổ Cổ bắt đầu ra sức lôi kéo, chẳng cần biết họ Lăng có nguyện ý hay không.

...

Đợi cho tất cả đều đã an vị trên ghế, lúc này hồng y thiếu nữ mới nhìn sang Lăng Tiểu Ngư, hỏi: "Từ nãy giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi?".

"À... Ta họ Lăng, tên Tiểu Ngư".

"Tiểu Ngư?" - Đang bưng chén trà uống, Cổ Cổ ngước mắt lên, chen vào - "Tức là con cá nhỏ à?".

Lăng Tiểu Ngư gật khẽ coi như xác nhận. Kế đấy, hắn hướng qua hồng y thiếu nữ...

Biết ý, thiếu nữ hồng y chủ động nói ra: "Ta họ Âm, tên Tiểu Linh".

"Linh? Cái gì Linh?".

Liếc Cổ Cổ - người mới hỏi, hồng y thiếu nữ, cũng là Âm Tiểu Linh giải thích: "Chữ Linh của ta ý chỉ lanh lợi, đáng yêu".

"Ồ... Ra là lanh lợi đáng yêu...".

...
Bình Luận (0)
Comment