Tiên Môn

Chương 176

"Muốn bắt ta? Mơ tưởng!".

Bất kể có phải đối mặt với bảo ấn Không Minh uy lực to lớn đi nữa, nữ nhân đeo mặt nạ vẫn như cũ không hề tỏ ra sợ hãi. Rõ ràng, nàng có chỗ dựa.

Chẳng cần nghi hoặc hay đợi chờ, điều đó đã mới vừa được bộc lộ ra.

Tại thời điểm Không Minh Ấn sắp đánh xuống, thân ảnh nữ nhân đeo mặt nạ bỗng đột nhiên tan ra, hoá thành một đám máu huyết rồi bắn đi khắp bốn phương tám hướng.

"Ám Tử Vệ, chặn tất cả lại!".

...

Ý đồ của nữ nhân đeo mặt nạ kia là gì, thiết nghĩ kẻ ngốc còn nhận ra. Nam tử Thiên Hồ, hắn đương nhiên cũng biết. Rất rõ là khác.

Nhưng, biết là một chuyện, ngăn chặn được hay không đấy lại là một chuyện khác.

Mệnh lệnh của nam tử Thiên Hồ đưa ra rất nhanh, điều đó không giả. Đáng tiếc là Ám Tử Vệ, bọn họ lại không mau lẹ được như vậy. Tốc độ của số máu huyết vừa bắn ra kia quá ư khủng bố, bọn họ dẫu muốn ngăn cũng đành bất lực.

Phần còn lại, vị phu nhân tóc bạc cùng đám đại nhân tu vị cấp chân nhân trung kỳ... Một vài người trong số họ đúng là đã bắt giữ được đấy. Có điều... cũng chả để làm gì.

Lý do là số máu huyết bị bọn họ dùng pháp bảo tóm lấy kia, tất cả chúng đều chỉ đơn thuần là "máu huyết" chứ nào phải hoá thân của nữ nhân đeo mặt nạ. Nói cách khác, nữ nhân đeo mặt nạ, nàng ta đã trốn thoát rồi.

...

"Nhân loại đáng chết!".

Tính khí có phần nóng nảy, vị phu nhân tóc bạc nghiến răng căm hận.

Quay sang nhìn nam tử Thiên Hồ, bà ta hỏi: "Bắc Gia, ngươi xem chuyện này nên giải quyết thế nào?".

Vẻ mặt thâm trầm, nam tử Thiên Hồ, cũng tức Thiên Hồ Bắc Gia - huynh trưởng của Thiên Hồ Nguyệt - có phần khó nghĩ: "Nữ nhân kia rõ ràng không phải hạng tu sĩ bình thường, chỉ e khó lòng truy đuổi".

"Bắc Gia, ngươi nói vậy là sao? Lẽ nào chúng ta phải cam chịu nỗi nhục này ư?".

Một tia khó chịu thoáng loé lên trong mắt nhưng rồi đã tan biến rất nhanh, Thiên Hồ Bắc Gia đính chính: "Nhĩ Lão, ý ta đương nhiên không phải như vậy".

"Nhị Lão, người nghĩ xem. Ngay cả mấy người chúng ta hợp lực cũng không bắt giữ được nữ nhân kia, nay nếu phân tán ra truy đuổi, như vậy khác nào tạo cơ hội cho ả phản sát".



Nghe qua phân tích, Nhị Lão cuối cùng cũng phần nào hoà hoãn: "Bắt không được, truy không xong... Chúng ta đường đường là đại tộc Thiên Hồ mà ngay đến một tên nhân loại cũng chẳng xử lý được...".

"Nhân loại kia đột nhập Thanh Khâu, lại còn ra tay sát hại tộc nhân ta, nếu không bắt ả đền tội thì sau này Thiên Hồ tộc chúng ta còn gì là thể diện nữa".

Gần bên, một cung trang thiếu phụ cũng gật đầu tán đồng: "Nhị Lão nói phải đấy. Chuyện này chúng ta không thể nào cho qua như vậy được".

"Lại nói, Vương của chúng ta cũng đã sắp...".

"Dung Nhi...".

Cung trang thiếu phụ nói còn chưa hết lời thì đã bị người ngăn lại. Một vị phu nhân tướng mạo hiền từ, bề ngoài tuổi độ bốn mươi đạp không mà bước lên ba bước. Nàng nhìn sang chỗ Lăng Thanh Trúc, cất tiếng: "Mọi người, trước mắt ta nghĩ có một việc mà chúng ta cần phải xử lý".

Được nhắc nhở, những người còn lại cũng ngay lập tức dồn sự chú ý lên người Lăng Thanh Trúc. Thái độ chừng không mấy tốt.

Nhận ra sự thù địch từ đám tộc nhân Thiên Hồ, Lăng Thanh Trúc thoáng ngẫm liền thấu rõ căn nguyên. Nàng cười khổ: "Các vị đạo hữu, ta và nữ nhân đeo mặt nạ ban nãy cũng không có liên quan gì a".

Chưa thấy đối phương ư hử gì, nàng bồi thêm: "Các vị đạo hữu Thiên Hồ, lúc nãy các vị cũng thấy rồi đó. Ta và nữ nhân kia vốn dĩ có thù oán. Ta cũng giống như các vị, trước đây đã từng bị nàng ta giở thủ đoạn đê hèn ám toán...".

...

Vị phu nhân ban nãy nghĩ lại, nhẹ gật đầu: "Ngươi nói cũng đúng. Dựa theo những gì ta nhìn thấy thì ngươi và nữ nhân đeo mặt nạ kia đích xác không phải cùng một ruột".

Trái với người trước, Nhị Lão lại khó khăn hơn rất nhiều: "Tố Nghi, ngươi cũng đừng quá tin người như vậy. Nói không chừng nữ nhân này tới đây cũng là có ý đồ. Bọn nhân loại chẳng có kẻ nào là người tốt đâu".

"Nhị Lão, ta nghĩ Nhị Lão đã quá lời rồi".

Vị phu nhân có tướng mạo hiền từ, tức Tố Nghi nhắc nhở: "Như lúc nãy ta có nói qua, vị Lăng đạo hữu đây là người từng cứu mạng nhị công chúa. Nói cách khác, nàng chính là ân nhân của Thiên Hồ tộc chúng ta".

"Ngươi khẳng định thân phận của nàng ta chứ?".

"Nhị Lão an tâm, tín vật nhị công chúa trao cho nàng ta đã đích thân xem qua".

"Nếu vậy... Thôi được rồi. Ta sẽ nể mặt nhị công chúa mà không động tới nàng ta. Nhưng mà... Trong khoảng thời gian này, ta nghĩ vẫn nên giữ nàng ta ở lại Thanh Khâu".

...

Bị hoài nghi, đó không phải điều Lăng Thanh Trúc muốn. Giam lỏng? Cũng chẳng phải thứ nàng chờ đợi.

Nhưng không nguyện thì thế nào chứ? Cái đám tộc nhân Thiên Hồ kia, bọn họ đâu có cho nàng quyền được quyền lựa chọn.

Tự ý rời đi ư?

Thoát khỏi thì sao chứ? Sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối. Hiểu lầm cũng càng thêm sâu đậm...

Huống hồ, Lăng Thanh Trúc nàng há phải đâu kẻ vô môn vô phái. Nàng là môn nhân Thiên Kiếm Môn, lại còn là một vị phong chủ. Nàng bị hiểu lầm thì cũng đồng nghĩa Thiên Kiếm Môn sẽ bị hiểu lầm.

Thiên Hồ là một đại tộc rất có uy vọng trong yêu giới, nếu như xảy ra tranh chấp với bọn họ thì thật không hay...

Suy đi tính lại, cực chẳng đã Lăng Thanh Trúc mới phải xuôi tay để mặc người định đoạt. Tốt xấu gì thì nàng cũng là ân nhân cứu mạng nhị công chúa người ta, chắc sẽ không đến nỗi bị đối xử quá tệ.

May mắn, mọi thứ quả như nàng dự tính. Trừ bỏ hạn chế tự do đi lại thì các tộc nhân Thiên Hồ cũng rất hữu lễ với nàng. Cơm ngày hai bữa, lại còn có tì nữ tới hầu. Khá ư thoải mái.

Nhưng... trong sinh hoạt, ở bên ngoài thôi. Chứ còn nội tâm...

Thoải mái? Lăng Thanh Trúc làm sao mà thoải mái cho được khi lại phải tiếp tục đợi chờ.

Đám Thiên Hồ tộc kia bảo với nàng phải đợi nhị công chúa của bọn họ về thì mới tiến hành giải quyết chuyện của nàng được.

"Ô hô...".

Ngẫm lại mấy lời của Nhị Lão kia, Lăng Thanh Trúc tức quá hoá cười: "Đợi nhị công chúa của các ngươi? Thiên Hồ Nguyệt kia đi ra ngoài du ngoạn, biết bao giờ nàng ta mới trở về? Chẳng lẽ nàng ta một năm chưa về ta phải chờ một năm, mười năm chưa về thì phải chờ mười năm?".

"Lăng Thanh Trúc ta là người chứ đâu phải thánh nhân, kiên nhẫn cũng có giới hạn a".

"... Nếu trong đầu các ngươi thực có ý định giam lỏng ta ở đây lâu dài... Hừ hừ... ta đây sẽ làm cho ra ngô ra khoai với các ngươi".

Nói thế nào thì nàng cũng là cây đại thụ của Thiên Kiếm Môn - đại tông môn đứng đầu chính giáo thiên hạ. Thiên Hồ tộc có danh thì Thiên Kiếm Môn nàng cũng có tiếng a.

Mèo nào cắn mỉu nào... còn chưa biết đấy.
Bình Luận (0)
Comment