Tiên Môn

Chương 602

Bạch Lộ Sơn, cách tổng đàn Huyết Sát Giáo chừng độ ba trăm dặm.

Trên con đường mòn, dưới tàn cây rậm, lúc này có một bóng người đang đứng, dáng vẻ khá là đáng nghi. Hắn mặc một bộ đồ màu đen, trùm kín mít từ đầu đến chân, khuôn mặt để hở duy cũng chỉ có cái miệng cùng đôi mắt. 

Hắc y nhân nọ, hắn đã đứng đấy, dưới tàn cây này được một lúc. Hình như là đang chờ đợi ai đó. 

Quả vậy. Qua thêm vài mươi giây, từ hướng tổng đàn Huyết Sát Giáo, một nữ tử đã tìm tới.

Cô gái nhìn bề ngoài tuổi độ hai ba, hai bốn, còn rất trẻ. Đối lập người đang đứng đợi, y phục nàng mặc thuần một màu trắng, kiểu cách rất chi đơn giản, chẳng có mấy hoa văn, hoạ tiết. Dù vậy, từ người nàng lại toát ra một cỗ khí chất trang nghiêm vô cùng. Tựa như là một vị nữ thần không thể khinh nhờn vậy. 

Bạch y nữ tử tiến thẳng đến chỗ hắc y nam tử, nhìn hắn một lượt từ đầu tới chân, rồi hỏi: "Bộ dạng này của ngươi là sao?".

Đáp lại nàng là một nụ cười khẽ: "Ra ngoài làm việc nên thiết nghĩ cần che giấu".

"Che giấu?" - Bạch y nữ tử không cho là đúng - "Với bổn sự của ngươi bây giờ, trừ khi muốn cho người thấy mặt, bằng không dù ngươi có đứng ngay trước mặt người ta cũng vô phương thấy được".

"Tiểu Ngọc, ngươi đánh giá ta cao quá rồi".

Dương Tiểu Ngọc từ chối bình luận, trong lòng vẫn đinh ninh như cũ. Theo những gì nàng quan sát, xâu chuỗi, nàng dám khẳng định trên thế gian này hiện đã không còn ai đủ sức áp chế được Lăng Tiểu Ngư nữa. Cho dù là thần điểu Chu Tước, cho dù là Dương Tiểu Ngọc nàng - những người đại diện cho ý chí cõi thiên địa này - thì cũng không thể trấn áp được. Thậm chí xét ở trường hợp nàng và Chu Tước hợp lực. 

Bên trong Phật cảnh hôm ấy, dưới sự bủa vây của Huyền Vũ, Chu Tước, Minh Tôn, Lăng Tiểu Ngư rõ ràng đã phải gánh chịu thương tổn. Nhất là ở những thủ đoạn sau cùng kia. Minh Tôn dùng Tử nguyện lực trấn giữ, Huyền Vũ và Chu Tước thì chia nhau một người phá hủy thân xác, còn một người thì xâm nhập thức hải hòng hủy diệt nguyên thần, đòn ấy có thể nói là chí tử. Sau khi làm chủ được thân thể, Dương Tiểu Ngọc nàng ngẫm lại mà kinh, cứ lo Lăng Tiểu Ngư hắn đã xảy ra điều bất trắc. Vậy mà không, hắn không những vẫn sống, hơn thế nữa, thời điểm gặp lại trên người Lăng Tiểu Ngư hắn còn chẳng có chút mảy may thương tích, thực lực cũng hơn xa ngày trước.

Lăng Tiểu Ngư hắn nói sở dĩ được như vậy là nhờ có một tử tên gọi Tôn Thi Hàn đã giúp hắn. Nhờ việc song tu với nàng cho nên thương thế của hắn mới mau chóng bình phục, thực lực tăng thêm... Nghĩ đến đó, Dương Tiểu Ngọc mới hỏi: "Ngươi định bao giờ thì đưa thê tử của ngươi về Trung Nguyên?".

"Sao vậy? Ngươi muốn gặp nàng?" Lăng Tiểu Ngư không đáp mà hỏi lại. 

Dương Tiểu Ngọc nhẹ gật đầu: "Ừ, cũng muốn xem mặt mũi. Nữ nhân có thể được ngươi lựa chọn, chắc phải là người đặc biệt".

"Đúng là nàng ấy rất đặc biệt. Nhưng mà...".

Lăng Tiểu Ngư đem chiếc mặt nạ đang đeo tháo xuống, tiếp lời: "... Tiểu Ngọc, ngươi có điều không biết, so với điểm đặc biệt thì ta lại yêu thích những điều bình dị của nàng hơn. Thi Hàn nàng ấy nhiều khi rất đơn thuần, tính tình chẳng khác một thiếu nữ phàm tục là bao".

"Ngươi thực yêu nàng ấy chứ?".

Lăng Tiểu Ngư thoáng ngẫm, rồi đáp: "Nếu có một loại tình yêu khác".

...

"Được rồi, đừng chỉ mãi nói đến Thi Hàn, hôm nay ta gọi ngươi ra đây còn nhiều việc muốn bàn. Nào, ngồi xuống nói chuyện".

Đợi cho Dương Tiểu Ngọc đã an vị trên thảm cỏ bên dưới tàn cây, Lăng Tiểu Ngư mới nhìn nàng, quan tâm hỏi: "Tiểu Ngọc, thân thể này ngươi kiểm soát tốt chứ?".

"Hiện tại ta vẫn là người làm chủ. Ý thức của Vũ vẫn đang bị ta trấn áp".

"Nhưng thời điểm Vũ thức tỉnh, chuyện gì sẽ xảy ra ngươi hẳn cũng lường được rồi đi".

Dương Tiểu Ngọc gật đầu xác nhận. 

"Đừng lo." - Lăng Tiểu Ngư trấn ân - "Đợi ta chuẩn bị một chút, ít hôm nữa ta sẽ trợ giúp ngươi đem Vũ triệt để giam cầm, vĩnh viễn cũng không có cơ hội thức tỉnh". 

"Ừm, vậy phiền ngươi".

Dương Tiểu Ngọc là vậy, chưa bao giờ hoài nghi Lăng Tiểu Ngư, vẫn luôn đứng về phía hắn. Đây là sự tin tưởng tuyệt đối, chỉ dành cho tri kỷ.

"Tiểu Ngư, còn ngươi thì sao?".

Thấy người nghi hoặc, Dương Tiểu Ngọc mới nói rõ hơn: "Vị thiên ngoại chí tôn kia, ngươi thật sự sẽ trấn áp được chứ?".

Lăng Tiểu Ngư cười nhẹ: "Yên tâm, ta sẽ không sao".

"Tiểu Ngọc, ta và ngươi tuy rằng giống nhau, đều từ lần đó mà thanh tỉnh trở lại, nhưng bên trong vẫn có vài điểm bất đồng. Ngươi có thể không biết phải làm sao đối phó, nhưng ta thì rất rõ. Ta biết nên dùng thủ đoạn gì để áp chế kẻ kia".

"Tất cả những gì ngươi nói đều là thật?" Dương Tiểu Ngọc hướng Lăng Tiểu Ngư xác nhận lần cuối.

"Đều là thật".

Đã có lời xác nhận, Dương Tiểu Ngọc cũng an tâm phần nào. Nàng chuyển đề tài: "Lúc nãy ngươi bảo có chuyện muốn bàn với ta, hẳn không chỉ việc này?".

"Ừm".

Lăng Tiểu Ngư gật đầu, thần tình nghiêm túc lên nhiều: "Tiểu Ngọc, chuyện quỷ diện nhân ngươi có phát hiện gì không?".
Bình Luận (0)
Comment