Cái gì?!
Ngọc Vô Tâm không khỏi kinh ngạc. Phỉ Thúy vốn chẳng phải người đơn giản, cái đó nàng thừa hiểu, nhưng nàng cũng chỉ cho đối phương là đệ tử hay tôn tử gì đấy thôi, thân phận đường chủ...
Đường đường là một tiền bối Vấn đỉnh kỳ mà lại có những hành vi như thế ư?
Ngọc Vô Tâm nhìn Phỉ Thúy một vòng từ trên xuống dưới, thấy thế nào cũng không giống.
"Sao?" Trông thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Ngọc Vô Tâm, Phỉ Thúy ít nhiều thích thú "Nàng cảm thấy ta không giống với hình tượng vị tiền bối Vấn đỉnh trong lòng nàng?".
"Ngươi... Tiền bối thật sự là đường chủ Bái Hoả Giáo?" Ngọc Vô Tâm hỏi lại. Nhất thời nàng vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật này.
"Tình nhân của ta, nàng đừng hoài nghi. Thân phận đường chủ Bái Hoả Giáo, giáo đồ không có kẻ nào to gan dám tự nhận đâu".
...
Một lúc sau.
Phỉ Thúy tùy tiện dạo quanh động phủ một vòng, chừng quay ra bên ngoài thì nói: "Có vẻ nàng chỉ ở một mình".
"Hì... Ta đoán Tạ Trường Thanh - lão tông chủ của nàng - hẳn đã bị nàng giết chết, có phải hay không?".
Ngọc Vô Tâm bảo trì trầm mặc, lặng im không nói. Trong lòng nàng đang rất lo lắng, lẫn hoang mang. Con người của Phỉ Thúy có chút cổ quái, nàng thật là đoán không ra ý tứ.
Thấy Ngọc Vô Tâm im lặng, Phỉ Thúy mới nói tiếp: "Vô Tâm, Ma Thần Tông của nàng ta có tìm hiểu qua. Ta biết Tạ Trường Thanh là ai, cũng biêt nàng là người thế nào. Ta có một thắc mắc cần nàng giải đáp".
Ngọc Vô Tâm ngước mắt nhìn lên, chờ nghe.
"Thân xử nữ của nàng là bị Tạ Trường Thanh đoạt mất sao?".
Thoạt đầu Ngọc Vô Tâm còn tưởng mình nghe lầm, nhưng sau xem lại nét mặt, nhận thấy Phỉ Thúy thật sự nghiêm túc thì mới nhíu mày hồi đáp: "Không phải".
"Không phải hắn, vậy thì ai? Nam nhân nào?".
"Không phải nam nhân".
Hả?
Lần này tới phiên Phỉ Thúy bất ngờ. Không phải nam nhân, vậy lẽ nào...
Như cũng nhìn ra ý tứ, Ngọc Vô Tâm thành thành thật thật nói ra đáp án: "Là tự ta làm".
Đôi mắt Phỉ Thúy càng mở to hơn trước.
Chớp chớp mấy cái, Phỉ Thúy đưa mắt liếc xuống vùng hạ thể của ai kia.
Hạ thân bị một đôi mắt hau háu nhìn chằm, Ngọc Vô Tâm làm sao có thể không khó chịu. Nàng can đảm yêu cầu: "Tiền bối thỉnh tự trọng".
"Hừm hừm...".
Đứng trước mặt người lại nhìn chòng chọc nơi tư mật của người, đúng là cũng hơi thất lễ. Phỉ Thúy lấy tay che miệng hắng nhẹ hai tiếng, rồi hỏi: "Cái đó... có thể nói rõ nguyên do được không?".
Nói rõ? Cái chuyện riêng tư như thế mà cũng muốn biết?
Ngọc Vô Tâm cảm thấy Phỉ Thúy đã tò mò hơi quá. Nàng từ chối: "Xin lỗi, đây là chuyện riêng của Vô Tâm, không muốn nói cho người ngoài".
Người ngoài?
Phỉ Thúy có chút bất mãn. Dù vậy nàng cũng thôi không truy hỏi thêm.
Nói thêm vài câu, hỏi thêm vài chuyện, Phỉ Thúy lúc này đã quyết định rời đi. Trước khi đi nàng cũng không quên lướt cánh môi mềm qua má "tình nhân" của mình. Khoảnh khắc ấy tuy rằng rất ngắn, nhưng sự đụng chạm đích xác là đã xảy ra.
"Tình nhân của ta, ít hôm nữa lại tới thăm nàng".
"À, mà sau này đừng gọi "tiền bối" nữa, ta không thích. Hãy gọi Phỉ Thúy".
...
"Lão yêu bà...".
Đợi cho thân ảnh Phỉ Thúy khuất xa lúc này Ngọc Vô Tâm mới thấp giọng buông ra một câu. Đối với ả yêu nữ Phỉ Thúy này, nàng thật tình không biết nên dùng tâm thái gì để đối đãi. Địch nhân không giống địch nhân, bằng hữu không ra bằng hữu, bằng như tình nhân...
"Phi! Tình nhân cái gì chứ...".
...
Ngọc Vô Tâm cúi người đem tất thảy tài bảo trên đất thu vào trong túi trữ vật, ngồi xuống một góc tường suy tư.
"Rốt cuộc thì ả yêu nữ ấy muốn gì ở ta?".
"Thật chỉ đơn thuần vì yêu thích thôi sao?".
...
Buổi trưa hôm sau.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi điều dưỡng, lúc này pháp lực của Ngọc Vô Tâm đã khôi phục đến trạng thái sung mãn. Tinh thần cũng là như vậy, tốt hơn rất nhiều. Nàng quyết định dạo qua Đan Đường một chuyến.
"Đường chủ!".
Trời đang chính ngọ, tiết trời có chút nóng nực, đám người Đậu Kiến Đức đang nằm thẳng cẳng nghỉ ngơi bàn tán, thấy Ngọc Vô Tâm đi tới liền vùng dậy khom mình hành lễ.
Ngọc Vô Tâm khẽ gật đầu coi như đáp lại: "Mấy ngày nay Phế Đan Phòng có phát sinh sự tình gì không?".
"Dạ, xin đường chủ cứ yên tâm, mọi thứ đều ổn thỏa".
Đối với sự lanh lợi của chúng đồng tử Ngọc Vô Tâm khá hài lòng: "Thế thì tốt".
Nói rồi nàng tiếp tục bước đi. Tốt xấu gì thì cũng là đường chủ Đan Đường, thỉnh thoảng cũng phải thăm nom một chút.
...
Ngọc Vô Tâm mất khoảng nửa ngày để kiểm tra, xem xét toàn bộ các khu vực của Đan Đường, mãi khi tà dương gần khuất bóng thì mới trở về căn phòng biệt lập của mình. Tất nhiên là nàng đã chẳng tay không trở về. Trên người nàng có cất giấu mười mấy bình phế đan nữa.
Cấm chế ở bên ngoài gian phòng vẫn hoàn hảo, xem ra trong lúc nàng rời khỏi đã không có ai đến gần. Mà thực ra bên trong cũng chẳng có gì bất thường.
Cửa phòng khép lại, Ngọc Vô Tâm đem hơn chục bình phế đan lấy ra, đặt ở trên bàn. Đêm nay nàng tính sẽ tinh chế hết chỗ này. Nàng muốn có thêm thật nhiều trung phẩm đan và thượng phẩm đan. Thời gian tới nàng quyết định sẽ dùng chúng để mau chóng đề thăng tu vị.
Chuyến đi đến Cực Lạc Tông, cũng chính là phân đường Bái Hoả Giáo bây giờ đã giúp nàng nhận ra thêm được nhiều điều.
Nàng nhận thức được rằng Tu tiên giới chẳng có gì gọi là đạo lý cả. Ở thế giới cường giả vi tôn này, nắm quyền mới chính là lẽ phải. Không muốn người khinh khi thì phải không ngừng gia tăng thực lực. Tôn nghiêm, quyền tự chủ, chúng luôn dành cho kẻ mạnh. Yếu đuổi thì chỉ có thể cúi đầu...
Đại nhân vật... Ngọc Vô Tâm nàng phải trở thành đại nhân vật! Nàng không muốn khom lưng quỳ gối trước bất cứ ai!
"Ngọc Vô Tâm ta phải làm chủ vận mệnh của mình...".
...
Những ngày tiếp theo Ngọc Vô Tâm dồn hết tinh lực vào việc tinh chế. Chủ yếu vẫn là Tẩy Tủy Đan và Bồi Nguyên Đan. Từ phế đan nàng tinh chế thành hạ phẩm đan, rồi từ hạ phẩm đan đem tinh chế thành trung phẩm đan, kế đấy là tinh chế trung phẩm đan thành thượng phẩm đan. Riêng cực phẩm đan thì vẫn là quá khó, tạm thời tinh chế chưa được.
Trong thời gian Ngọc Vô Tâm tinh chế đan dược ấy, tu tiên giới Nam man đã phát sinh một số chuyện, cũng đủ gọi kinh động lòng người.
Các gia tộc xung đột không ngừng, mấy tông môn thuộc tốp đầu tuy chưa động thủ nhưng đã đấu khẩu không ít khiến lòng người cảm thấy bất an.
Châm ngòi chính là chuyện Cực Lạc Tông bị Bái Hoả Giáo xoá sổ.
Đối với kiếp nạn của Cực Lạc Tông, có lắm kẻ hả hê, cũng không ít người phiền muộn lo âu. Hả hê thì chính là các thể lực thù địch, còn lo lắng muộn phiền thì chính là những gia tộc, tiểu tông tiểu phái từng phụ thuộc Cực Lạc Tông. Giữa đôi bên thù hận làm sao lại chẳng có?
Một cự đầu ngã xuống, sóng gió chắc chắn nổi lên, đất Nam man khẳng định ít nhiều rối loạn. Song, trên thực tế, gục ngã lại không chỉ một đại tông môn. Trừ bỏ Cực Lạc Tông đã bị Bái Hoả Giáo xoá sổ ra thì còn có Âm Dương Giáo nữa.
Từ sau bảo vật giao dịch hội, Bộ Hành Thông bỗng nhiên mất tích. Một thời gian sau có người tình cờ phát hiện ra dấu vết thi hài, thế là tin tức giáo chủ Âm Dương Giáo đã bị người sát hại nhanh chóng lan truyền, khiến cho giáo phái này gặp không ít rắc rối.
Thù mới hận cũ, những cuộc chém giết liên tiếp phát sinh. Đất Nam man càng ngày càng loạn...