Tiên Môn

Chương 78

...

"À, Tiểu Ngư, ngươi còn nhớ chuyện Ngọc Dương Điểu không?".

"Ngọc Dương Điểu?".

Lần này hồi đáp Chu Đại Trù không phải Lăng Tiểu Ngư mà là Mộng Kiều. Nàng tỏ ra nghi hoặc: "Đại Trù, đệ là muốn nhắc đến chuyện đệ và Tiểu Ngư đã đem trứng Ngọc Dương Điểu luộc ăn hả? Chuyện này qua lâu rồi mà".

"Đúng là chuyện này đã qua lâu rồi...".

Chu Đại Trù hạ thấp giọng, thanh âm có phần cảm thán: "Nghĩ lại thì hồi nhỏ vô tri, không biết giá trị của Ngọc Dương Điểu mà đem trứng của nó luộc ăn mất, ăn xong lại còn bị lão nhân gia trách phạt nữa...".

"Hì hì...".

Mộng Kiều che miệng cười khẽ: "Đại Trù, sao tự dưng đệ lại nhắc chuyện xưa rồi tiếc nuối vậy?".

"Đâu phải tự dưng".

Chu Đại Trù nói tiếp: "Tứ sư tỷ, tỷ không biết đó chứ. Hồi nãy đệ đang trò chuyện với Tiểu Ngọc thì có con chim bay đến báo tin cho nàng. Con chim kia chính là Ngọc Dương Điểu, là một trong hai quả trứng thuở trước a".

"Chậc, Ngọc Dương Điểu kia lợi hại lắm. Nó còn chưa đạt tới cảnh giới hoá hình mà đã có thể nói được tiếng người rồi. Thật là thông minh mà...".

"À, thì ra đệ là vì chuyện này...".

Có vẻ đã không còn xa lạ nữa, Mộng Kiều gật gù, bảo: "Hmm... Ngọc Dương Điểu kia ta cũng từng thấy qua. Tiểu Ngọc gọi nó là Thanh Nhi, trong người có huyết mạch của linh chủng thượng cổ Huỳnh Điểu, nghe nói thành tựu sau này sẽ rất cao...".

Ngó sang Chu Đại Trù, Mộng Kiều suy đoán: "Thế nào? Đại Trù đệ có phải là nhìn thấy Ngọc Dương Điểu của Tiểu Ngọc lợi hại nên trong lòng chợt luyến tiếc?... Nếu hồi nhỏ đệ không đem trứng Ngọc Dương Điểu luộc ăn thì bây giờ cũng đã có một con linh thú lợi hại rồi a".

"Haizz... Tiếc thì đúng là cũng có tiếc thật".

Chu Đại Trù thở dài, ngước nhìn cao xanh, buông lời cảm thán: "Nếu như hồi đó không ăn mà để nuôi lớn tới bây giờ mới ăn có phải hơn không? Ăn thịt vẫn ngon hơn ăn trứng a".

Mộng Kiều: "...".

Tâm tình nàng thực là hơi bị đả kích một chút. Nãy giờ nàng cứ tưởng Chu Đại Trù ỉu xìu than thở là vì ăn năn hối hận việc làm năm xưa kia, ai dè... Cái tên sư đệ này của nàng vẫn như cũ muốn đem Ngọc Dương Điểu ăn mất. Lúc nhỏ vô tri chưa hiểu được giá trị của linh thú thì thôi, đằng này hiểu rồi lại vẫn cứ...

"Có hai sư đệ, một tên so với một tên càng "lợi hại". Đúng là chả có tên nào là bình thường hết...".

Ngầm lắc đầu, Mộng Kiều xoay người lại xem Lăng Tiểu Ngư.

Tiếc rằng ở đấy, thân ảnh Lăng Tiểu Ngư đã đi mất tự lúc nào...

...

...

Sáng sớm hôm sau, bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động...

Tại không gian cửa động thứ tư, cũng là cuối cùng, sinh vật khả ái mang hình hài một cô bé nhỏ nhắn còn đang say ngủ.

Nơi nó nằm ngủ cũng chẳng phải chỗ nào mới lạ, như cũ vẫn là bên trong vỏ trứng của mình thôi. Nhìn dáng vẻ hiện giờ của nó, thật khó để hình dung đây là kẻ có bổn sự tự do ra vào các kết giới và cư ngụ luôn ở Phị Tinh Đới Nguyệt Động - điều mà ngay đến những vị chân nhân cảnh hậu kỳ như Lăng Thanh Trúc, Cơ Thành Tử cũng vô pháp làm được.

Ngẫm lại chuyện này, nguyên do có lẽ đến từ quả cầu thủy tinh mà nó đang sở hữu. Bởi lẽ, qua những lần nó âm thầm trợ giúp Lăng Tiểu Ngư tu luyện, rồi thái độ khẩn trương lo sợ khi đối mặt với thân ảnh Lăng Thanh Trúc, có thể thấy là pháp lực của bản thân nó cũng không phải quá cao.

Chẳng mảy may e ngại kết giới và áp lực nghiền ép của Phị Tinh Đới Nguyệt Động, chỉ dựa vào tu vị bản thân thì sinh vật khả ái chắc chắn không thể nào làm nổi. Trừ phi nó trời sinh có đại thần thông kỳ diệu nào đấy, bằng không thì chỉ còn một cách giải thích: năng lực của quả cầu màu tím trong tay nó.

Viên tử tinh cầu này ngay từ lúc nó phá trứng chui ra thì đã có sẵn, giữa đôi bên vốn dĩ tồn tại một mối liên hệ vô cùng mật thiết. Hẳn vì lẽ đó mà trước nay, nó chẳng cần thao túng thì tử tinh cầu cũng tự động phát ra công năng bảo hộ cho nó. Mọi lúc mọi nơi. Thậm chí là giống như hiện tại, trong tình trạng say ngủ vô thức...

...

"Oáp...".

Không biết đã qua bao lâu, vốn đang say ngủ, sinh vật khả ái chợt cựa mình, ngáp một hơi dài. Ngáp xong, nó đưa tay dụi mắt, từ từ mở ra.

Chớp chớp mấy lượt, sinh vật khả ái nằm thêm một đỗi thì chuyển mình ngồi dậy, khoan thai bước ra khỏi cái ổ ấm áp của mình.

"Oáp...".

Nó vươn vai, ngáp thêm một cái nữa rồi mới từ trên bệ đá nhảy xuống dưới đất.

"Bộp bộp...".



Vỗ bụng mình hai cái, nó cất tiếng: "A da da...".

Sau những câu từ mà chỉ bản thân nghe hiểu nọ, trong bộ đồ màu trắng quen thuộc, sinh vật khả ái thoáng quan sát chung quanh, kế đến thì hướng không gian cửa động thứ ba bước qua.

Trải qua một giấc ngủ dài thì hiện nó đang khá là đói bụng. Nó phải ra ngoài để kiếm thức ăn lót dạ a.

...

"A da da!".

Ngay khi vừa đặt chân sang không gian cửa động thứ hai thì sinh vật khả ái đột nhiên kêu lên, thanh điệu rất là vui sướng.

Chẳng vui sao được khi mà ngay trước mắt nó đang có một chiếc hộp to đùng được người đặt sẵn?

Chiếc hộp kia nó đây hết sức quen thuộc đấy. Từ kiểu dáng cho tới màu sắc, hay thậm chí kể cả mấy tấm linh phù được dán ở bên trên, toàn bộ đều thân quen vô cùng...

Đây chính là thức ăn của con người kỳ lạ kia mang tới cho nó a.

"A da da... A cha cha...".

Tróng sự vui mừng ngoài mong đợi, sinh vật khả ái cứ thế lao thẳng tới chỗ chiếc hộp do Lăng Tiểu Ngư để lại từ hôm qua, không ngừng cạ mặt vào. Xem bộ dạng thì hẳn nó phải yêu thích đồ ăn của Lăng Tiểu Ngư lắm.

...

Nâng niu, thân ái một hồi lâu, cuối cùng sinh vật khả ái cũng quyết định đem chiếc hộp mở ra. Động tác cẩn thận, nó lấy từng chiếc đĩa, từng cái bát đặt xuống đất...

Chừng khi bên trong hộp đã trống không, lúc này sinh vật khả ái mới bắt đầu bữa ăn thịnh soạn của mình.

Không. Nó không bốc tay giống như hồi trước nữa. Bây giờ nó đã có hiểu biết, đã văn minh hơn nhiều rồi. Thay vì dùng tay để bốc thì nó đang dùng đũa để gắp thức ăn hẳn hoi. Bất chấp những ngón tay rất nhỏ, nó vẫn rất tài tình điều khiển đôi đũa to, lần lượt gắp đồ ăn đựng trong bát đĩa.

Tất nhiên, thức ăn thì có món này nón nọ, có cái nhỏ cái to. Sinh vật khả ái không thể lúc nào cũng dùng đũa được. Thỉnh thoảng nó phải tạm buông đôi đũa, bằng hình thức nguyên thủy nhất để cho thức ăn vào bụng.

"Nhồm nhoàm... nhồm nhoàm...".

"Ực...".

"Nhồm nhoàm...".

...

Với cách ăn uống khá là tự do, phóng khoáng, chẳng mấy chốc mà sinh vật khả ái đã đem thức ăn xử lý gần phân nửa.

Tướng người thì nhỏ, đồ ăn thì nhiều, thật cũng không rõ rốt cuộc là nó đã đem thức ăn chứa ở chỗ nào nữa...

...

"A da da...".

Có vẻ đã cảm thấy no, sinh vật khả ái rốt cuộc cũng dừng lại, thôi càn quét. Rất có ý thức của người biết tiết kiệm, nó liếc qua đống bát đĩa, thoáng nghĩ rồi đem những cái đã ăn dở trộn lẫn với nhau, kế đó thì cho hết vào bên trong chiếc hộp, đậy nắp rồi dán linh phù lên hòng bảo quản.

"A da da...".

Tâm trạng thư thái, sinh vật khả ái làm xong hết thảy liền nhanh chóng đứng lên, dùng linh lực nâng cao chiếc hộp, đang toan đưa về chỗ của mình ở không gian cửa động thứ tư thì bước chân bỗng ngưng.

Nó đem chiếc hộp bỏ xuống, quay nhìn một món đồ vật đặt gần đó. Đích thị là bình Bách Hoa Cao Liệt mà Lăng Tiểu Ngư đã để lại cùng hộp đựng thức ăn hôm qua.

"A da da?".

Dáng vẻ nghi hoặc, sinh vật khả ái tiến sát lại bình linh tửu, mở nắp rồi đưa mũi ngửi ngửi.

"Khịt khịt...".

"A da da! A da da!".

Còn hơn cả ban nãy, thời điểm trông thấy chiếc hộp đựng thức ăn, sinh vật khả ái vừa ngửi đã liền reo lên. Xem ra đối với mùi vị của linh tửu, nó đây cũng có thể coi là biết thưởng thức...

...

...

Nửa giờ sau.

Phía đông, mặt trời đã lên được một đoạn tầm bằng sải tay. Toàn bộ núi Ngũ Đài hiện đã được ánh dương quang soi rọi...

Dưới những tia nắng còn dịu nhẹ, từ căn phòng mình, sau một đêm thoa thuốc điều dưỡng, Lăng Tiểu Ngư lại tiếp tục hướng đến Phị Tinh Đới Nguyệt Động để tu luyện.

Tất cả vẫn giống như mọi ngày. Con đường quen thuộc, khung cảnh quen thuộc, thanh âm quen thuộc, hết thảy đều chẳng có gì thay đổi. Hay ít ra Lăng Tiểu Ngư đã cho là như vậy.

Tuy nhiên sau đó, hắn đã buộc phải thay đổi ý nghĩ. Sự quen thuộc trong mắt hắn, nó đã trở nên khác lạ. Căn nguyên tới từ một thứ, hoặc có lẽ nên gọi là một sinh vật.

Sinh vật này khá là nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng một thước hai tấc dư, mặc một bồ đồ màu trắng, tóc màu vàng sẫm, hết sức đáng yêu...

Hiện giờ, sinh vật khả ái nọ đang ở ngay trước mặt Lăng Tiểu Ngư hắn, dùng đôi tay bé xíu nâng bình Bách Hoa Cao Liệt, vừa uống vừa hát...

"Da dá da dà... Dà da da dá...".

"Dá da dà da... Da da... Dá da...".

Đấy, sinh vật khả ái kia hát như vậy đấy, những câu từ mà dù nghe rõ thì Lăng Tiểu Ngư vẫn vô pháp hiểu được. Hắn đứng ngay đó, toàn thân bất động, ý thức suýt tí thì đình trệ...

Hắn quá bất ngờ đi. Cái khung cảnh đang diễn ra trước mắt này, hắn nào đã kịp hình dung ra bao giờ?

Một cô bé nhỏ xíu xiu đang cầm bình rượu ca hát, đây... rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

"Cô bé" kỳ lạ này là ai? Tại sao lại xuất hiện bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động? Xem hình dáng thì... hình như cũng không hẳn là người.

"Lẽ nào... lẽ nào là...?".

Tâm tư máy động, Lăng Tiểu Ngư triển khai pháp nhãn hòng xem xét.

Nhưng, hắn càng xem thì trong lòng lại càng mờ mịt. Lai lịch của cô bé, hắn không làm sao tra nổi.

Có điều, hắn cũng chẳng cần phải tra thêm nữa. Cô bé - sinh vật khả ái ấy - đã vừa mới tự mình giải đáp cho hắn một điều. Bằng cách loạng choạng di chuyển qua không gian cửa động thứ ba rồi lại trở về không gian cửa động thứ hai một cách nhẹ nhàng êm ái, cô bé đã gần như xác nhận nỗi nghi hoặc trong lòng hắn, rằng cô bé chính là vị tiền bối mà bấy lâu Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn kính trọng, mong được diện kiến.

"Thật... thật sự là tiền bối?".

Như để củng cố thêm nhận định, Lăng Tiểu Ngư tiến lên, lấy can đảm hỏi: "Tiền bối, người... là người phải không?".

"À da dá?".

Múa may quay cuồng cả buổi, tới lúc này, khi nghe được tiếng của Lăng Tiểu Ngư thì sinh vật khả ái mới bắt đầu chú ý đến sự hiện diện của hắn. Nhưng, cũng chả rõ có phải do đang say rượu hay gì mà thay vì cấp tốc ẩn mình lẩn trốn như mọi khi thì nó lại hướng thẳng tới chỗ Lăng Tiểu Ngư hắn.

"A da dá...".

Mở miệng cười, sinh vật khả ái cầm bình rượu Bách Hoa Cao Liệt giơ lên, ý tứ dường như muốn Lăng Tiểu Ngư uống cùng với nó.

"Tiền bối, người... ta...".

"A da da! A da da!".

"Tiền bối, ta... ta không hiểu người nói gì".

"A da da! A da da...!".

Trong khi sinh vật khả ái đang cố dùng hành động để truyền đạt ý tứ cho Lăng Tiểu Ngư thì nơi nội tâm mình, hắn cũng đang âm thầm tự hỏi.

"Tiền bối hình như không nói được tiếng người? Như vậy lẽ nào tiền bối thật cũng không phải người?".

"Nhưng, nếu không phải người thì là gì? Yêu quái sao?".

"Cũng không giống. Ta chẳng cảm nhận được chút yêu khí nào cả...".

"Mà... tại sao ta lại thấy tiền bối cũng không lợi hại như trong tưởng tượng nhỉ? Hình dáng tiền bối nhỏ như vậy...".

"Chắc không đâu. Vừa rồi tiền bối có thể nhẹ nhàng đi xuyên qua kết giới của cửa động thứ ba, điều này chứng tỏ tiền bối có đạo hạnh rất cao. Ta nhớ lúc trước dù là sư phụ thì cũng phải triển khai phòng hộ rồi mới bước qua bên đó, nhưng tiền bối thì không cần...".

Lăng Tiểu Ngư thấy sao thì hay vậy. Hắn đâu biết được rằng tất cả những gì hắn thấy, sự nhẹ nhàng vượt qua kết giới cũng như thân thể tự do di chuyển mà không cần bày ra phòng hộ, hết thảy đều là do năng lực của viên tử tinh cầu đang được cất bên trong chiếc túi nhỏ trước bụng của sinh vật khả ái.

Riêng phần mình, sinh vật khả ái chẳng biết, mà có lẽ với trạng thái say xỉn lúc này thì nó cũng chẳng cần biết đến những suy nghĩ của Lăng Tiểu Ngư làm gì.
Bình Luận (0)
Comment