Tiên Môn

Chương 780

Sau khi thôn phệ những âm hồn của các tu sĩ cùng yêu thú thủ hộ linh dược ở Ác La Cốc thì phẩm cấp của Bách Hồn Phiên đã tăng lên một bậc, vì thế cho nên bây giờ mới có thể phun ra được Quỷ hoả. Cái này cũng giống như Tiên Thiên Chi Hoả của tu sĩ Vấn đỉnh kỳ, đến cảnh giới nhất định liền có thể phóng xuất.

Chỉ thấy sau tiếng hô "Đi!" của Ngọc Vô Tâm thì đoàn hoả diễm ma mị màu xanh lập tức bay ra nghênh tiến Tiên Thiên Chi Hoả của Chung Sĩ Cơ. 

Nhất thời không gian ngập tràn thanh bạch nhị sắc. Quỷ hoả cùng Tiên Thiên Chi Hoả quần nhau liên tục, những thanh âm ầm ầm bạo liệt vang lên không ngừng.

Bên kia Liễu Phù Dung cũng chẳng đứng nhìn. Trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét lạnh lùng, nàng liên tục kết các kiếm quyết. 

Ong!

Sau mấy đạo pháp quyết liên tục được Liễu Phù Dung đánh ra, Thanh Phong Kiếm đột nhiên phát ra những thanh âm chấn động, thanh quang đại khởi, trong nháy mắt cuồng trướng gấp đôi, kích cỡ dài ra tới bảy tám trượng liên tục công kích phòng ngự của Chung Sĩ Cơ, khiến cho thanh sắc hộ tráo của hắn rung lên mãnh liệt, tựa hồ sắp vỡ. 

Trông thấy cảnh ấy trong lòng Ngọc Vô Tâm không khỏi vui mừng. Nếu như ban nãy chỉ là suy đoán thì bây giờ nàng đã có thể khẳng định Chung Sĩ Cơ thật sự có vấn đề. Lão căn bản là không thể xuất ra được thực lực chân chính của cảnh giới Vấn đỉnh hậu kỳ!

Có ám thương? Bị trúng độc? Tu luyện công pháp xảy ra sai lầm?

Mà bất kể nguyên nhân là gì đi nữa thì đều đưa đến một thực trạng: Chung Sĩ Cơ đang rất suy yếu. 

Linh lực bên trong cơ thể càng được thúc động nhiều hơn, Ngọc Vô Tâm điên cuồng đem chúng truyền vào bên trong Bách Hồn Phiên. Đồng thời nàng cũng xuất ra thêm một loại thủ đoạn nữa. Chỉ thấy trên tay nàng bây giờ là một tấm phù lục màu vàng đang toả ra kim quang óng ánh. 

"Hoá!".

Lại thêm một đạo pháp quyết được đánh ra, linh phù cũng đã được ném ra giữa không trung, chỉ nghe "Phừng!" một tiếng thì kim quang tức thì đại phóng đem cả một góc trời bao phủ. Kế đó một tiếng gầm rống đinh tai cất lên, rồi một con sư tử cao lớn xuất hiện.

"Thú hồn phù - Hoàng Kim Chiến Sư!".

Chung Sĩ Cơ nhìn ra thủ đoạn của Ngọc Vô Tâm thì thần tình liền đại biến. Hắn không ngờ ngay cả loại bảo vật này mà đối phương cũng có. 

Linh khí một mớ, phù chú thì đánh ra liên tục, nào trung cấp phù lục, cao cấp phù lục rồi bây giờ cả Thú phù Hoàng Kim Chiến Sư cũng có nốt... Nữ nhân tà tu này rốt cuộc có lai lịch gì mà sở hữu nhiều bảo vật tới như vậy?

Rống!

Hoàng Kim Chiến Sư không có ý tứ chờ đợi, vừa nhận được mệnh lệnh của Ngọc Vô Tâm liền kêu to một tiếng, hung hãn xông vào tấn công Chung Sĩ Cơ. 

Trước sự uy dũng của Hoàng Kim Chiến Sư, trong lòng Chung Sĩ Cơ càng thêm lo lắng. Thú thực lúc này hắn đã bắt đầu hối hận. Hắn ước gì mình đã không khinh suất, giá như dẫn theo các sư đệ trợ chiến, chỉ một người thôi thì tình thế đã khác. 

Nhưng bây giờ hối hận thì ích gì chứ? Sự thể đã đi đến nước này...

Cắn răng, Chung Sĩ Cơ cuối cùng quyết định...

"Kích!".

"Gào... ào!".

Một trước một sau, thanh sắc cự kiếm cùng Hoàng Kim Chiến Sư lần lượt giáng một đòn mạnh mẽ lên trên lồng sáng hộ thể của Chung Sĩ Cơ, khiến nó lung lay tựa hồ sắp vỡ. 

Trong đáy mắt Liễu Phù Dung lộ ra một tia vui mừng, nàng lại tiếp tục đánh ra một đạo pháp quyết lên Thanh Phong Kiếm. 

Bảo kiếm tức thì thu nhỏ, thay vì trảm thì lúc này lại hoá thành một vệt sao băng đâm thẳng vào thanh sắc hộ tráo của Chung Sĩ Cơ.

Ầm!

Ầm!

Hộ tráo hoàn toàn tan vỡ!

Thành công phá đi phòng hộ của Chung Sĩ Cơ, Ngọc Vô Tâm vẫn chưa chịu ngơi tay, trái lại thời khắc này nét mặt nàng càng thêm ngưng trọng. 

Ngọc thủ đưa ra, nàng đem một món đồ vật ném qua bên phải, vị trí cách mình khoảng hai trượng.

Oành!

Một tiếng bạo liệt vang lên. Viên Thi châu nổ tung tạo thành một đám sương mù đen tuyền tụ mà không tán bao trùm một khoảng không gian.

"A a a!".

Từ trong sương mù, đột nhiên một tiếng thét phẫn nộ truyền ra, sau đó một thân ảnh mau chóng hiện thân. 

Đúng là Chung Sĩ Cơ. 

Chỉ có điều bộ dáng lúc này của hắn không được tốt lắm, nhìn rất là chật vật. Nhất là sắc mặt xám ngoét như tro, dường như đã trúng thi độc. Hắn đưa mắt nhìn Ngọc Vô Tâm, khuôn mặt ngập tràn oán hận. 

Vừa rồi khi thanh sắc hộ tráo tan vỡ Chung Sĩ Cơ hắn đã quyết định tự tổn tu vi để thi triển bí thuật, ý đồ đánh lén. Hắn đã nghĩ với sự huyền diệu của bí pháp thì mình sẽ dễ dàng đắc thủ, thành công loại bỏ Ngọc Vô Tâm. Nào ngờ... 

Nữ nhân tà tu này ghê gớm vô cùng, lại có thể khám phá ra sự di chuyển của hắn. Thần thức cường đại bậc này... chỉ e đã chẳng kém hơn Vấn đỉnh trung kỳ. Thế nhưng cảnh giới của ả mới chỉ là Trúc cơ kỳ đỉnh phong...

Rốt cuộc là làm thế nào ả rèn luyện được cho mình thần thức mạnh mẽ tới như vậy?

Chung Sĩ Cơ rất căm phẫn, đồng thời cũng âm thầm khiếp sợ Ngọc Vô Tâm. Phần kẻ còn lại là Liễu Phù Dung... Lúc này Liễu Phù Dung chính là đang dùng đôi mắt đẹp chăm chú nhìn minh hữu của mình. Nàng cũng rất kinh dị đấy. Bởi mới rồi, thú thực là nàng đã không thể khám phá ra được phương vị ẩn nấp của Chung Sĩ Cơ. 

Ngẫm một chút, nếu như chẳng nhờ Ngọc Vô Tâm phát giác ra, như vậy hậu quả sẽ thế nào? Chỉ e là cả hai đã trúng phải sát chiêu của Chung Sĩ Cơ. 

Hít vào một ngụm khí lạnh, Liễu Phù Dung nhanh chóng trấn định lại tâm thần. 

Trong khi đó, ở đầu bên kia chiến tuyến, lúc này thân ảnh Chung Sĩ Cơ đã hoá thành một đạo độn quang bỏ chạy. 

Đường đường một vị trang chủ, cao thủ Vấn đỉnh hậu kỳ mà lại phải quay đầu bỏ chạy trước hai tên tu sĩ Trúc cơ, chuyện này nói ra thể nào cũng bị người cười chê. Chung Sĩ Cơ tất nhiên không muốn, dạ rất không cam, nhưng so với danh dự thì hắn cần mạng hơn. Lúc nãy ám thương tái phát khiến cho thực lực hắn giảm đi một phần, thi triển bí thuật lại giảm tiếp một phần, rồi lại còn trúng phải thi độc đáng sợ... Nếu còn ở lại, người chết chắc chắn sẽ là hắn.

Chạy! Hắn phải mau mau đi tìm cứu viện!

"Đừng để hắn thoát!".

Song phương đã đánh tới nước này, chân diện đã bị người thấy, thù hận đã kết, Ngọc Vô Tâm sao có thể thả hổ về rừng. Nàng vội đem cực phẩm Linh khí Nguyệt Nha Nhận tế ra, lại mượn nhờ uy năng của Linh khí truy theo Chung Sĩ Cơ. 

Bên kia Liễu Phù Dung cũng không chậm, đã cùng với Thanh Phong Kiếm song song theo sát.

"Khốn kiếp!".

Từ kẻ đi săn lại biến thành con mồi, Chung Sĩ Cơ vô cùng nghẹn khuất, phẫn nộ hét lên. 

Đã chạy không thoát, hắn chỉ đành tế ra bảo vật cùng với Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung giao chiến, mong có thể phản sát. 

Tiếc rằng... Trong người có ám thương, từ nãy giờ pháp lực tiêu hao không ít lại còn thêm cả thi độc hoành hành, sức Chung Sĩ Cơ đã yếu lắm rồi. Hắn muốn phản sát, tìm đường sống trong chỗ chết mà được sao? Nên nhớ, đối thủ của hắn không phải hạng tầm thường, bọn họ là Ngọc Vô Tâm, là Liễu Phù Dung - những kẻ tâm cơ thâm trầm, hành sự vô cùng quyết đoán.

Keng!

Keng!

Oành!

Oành!

Trên bầu trời các kiện Linh khí va vào nhau liên tục, thanh âm chát chúa không ngừng vang lên. Thanh sắc, hắc sắc, hoàng sắc, lam sắc... các loại pháp thuật, thần thông phủ kín cả không gian.

Dưới sự vây công, lại phối hợp vô cùng ăn ý của Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung, Chung Sĩ Cơ chẳng mấy chốc đã rơi xuống hạ phong. Chỉ thấy hắn tóc tai bù xù, mình đầy thương tích, dáng vẻ nào có nửa điểm giống nhất trang chi chủ. 

Đối lập với khuôn mặt xám ngoét cùng vẻ chật vật của Chung Sĩ Cơ, ánh mắt Ngọc Vô Tâm lúc này rất lạnh. Nàng điên cuồng thúc động linh lực, một bên tiếp tục thao túng Nguyệt Nha Nhận công kích một bên kết quyết tiếp trợ cho Quỷ hoả.

Hôm nay Ngọc Vô Tâm nàng quyết trảm sát Chung Sĩ Cơ này!

Bên đây, Liễu Phù Dung thấy vậy thì khuôn mặt cũng hiện lên vẻ quyết tuyệt. Nàng nhanh chóng xuất ra một tấm phù lục trân quý, thoáng do dự nhưng rồi cũng đem ném ra. 

"Không...!".

Vốn đã vô cùng chật vật, lúc này đối thủ lại đồng loạt triển khai thủ đoạn lôi đình, Chung Sĩ Cơ thế nào có thể ngăn nổi. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt tầng phòng hộ của hắn đã vỡ tan, thân thể bị pháp thuật cùng uy năng Linh khí đánh thành mảnh vụn, đầu mình tay chân mỗi nơi một khúc.

Chợt, ánh mắt Ngọc Vô Tâm khẽ động, lập tức phất tay phóng một đạo bạch quang đem túi trữ vật cùng không gian giới chỉ của Chung Sĩ Cơ thu lại, đem cất vào trong áo, từ đầu đến cuối đều chẳng buồn liếc xem thái độ của Liễu Phù Dung. 

Việc gì ta phải chia cho ngươi chứ.

Địch nhân đã ngã xuống, bảo vật cũng đã thu, lúc này Ngọc Vô Tâm mới xoay đầu nhìn sang Liễu Phù Dung, sắc mặt bất giác trở nên âm trầm.

Hai người vừa mới sánh vai liên thủ đánh bại cường địch, theo lý thì là bạn chứ không phải thù. Nhưng thân phận tà tu của mình bị bại lộ, chân diện cũng bị đối phương nhìn ra, nếu như vị Thanh Liên Tiên Tử này đem những gì đã thấy tiết lộ cho kẻ khác biết, như vậy Ngọc Vô Tâm nàng sẽ lâm vào nguy hiểm, không thể lưu lại Phiêu Hương Các được nữa. Mà nàng thì không muốn như vậy. Ở Phiêu Hương Các có rất nhiều phế đan, hôm nay thân phận nàng lại là thiếu chủ tôn quý, lợi ích còn chưa thu được gì đã phải cuốn gói ra đi, thử hỏi cam làm sao đặng?

Nơi đối diện, Liễu Phù Dung hiện cũng đang đưa mắt nhìn qua phía này, thần tình khá là phức tạp. Vốn là kẻ thông minh, nàng sao lại không hiểu được vấn đề. 

Cứ thế, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, bốn mắt giao nhau một lúc thì đôi môi anh đào của Liễu Phù Dung hé mở, đang toan nói gì đó thì...

Ầm!

Ầm!

Đột nhiên mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt, thiên địa linh khí cũng trở nên bạo động. Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung nhất thời cả kinh, cùng đưa mắt nhìn về một ngọn tiểu sơn phía xa xa. Những tiếng nổ bạo liệt chính là từ đó phát ra.

Chỉ thấy trên đỉnh tiểu sơn lúc này hào quang sáng chói, xanh - đỏ hai màu phủ kín cả một góc trời.

Trong đầu Ngọc Vô Tâm và Liễu Phù Dung không hẹn mà cùng nghĩ đến bốn chữ: "Bảo vật xuất thế".
Bình Luận (0)
Comment