Nghỉ trưa trở lại, việc thương thảo nói lên ý kiến cá nhân của phòng kỹ thuật diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Sau khi Trí Đức và Trọng Hải đến nói với họ, toàn bộ đều thở phào nhẹ nhõm và mạnh dạn nói lên ý kiến bản thân.
Vấn đề nan giải nhất cũng đã được xử lý nhanh chóng, việc còn lại là xử lý những con sâu làm rầu nồi canh, nhanh chóng đưa công ty trở lại hoạt động bình thường, sau đó bắt tay vào chuyện chính.
Trở lại nhà Trọng Huy cũng đã gần bảy giờ tối.
Giao thông ở thành phố thật không tốt chút nào.
Do trước đó Diễm Linh đã gọi điện thoại nhờ anh nhắn với JK và Thomas mời họ đến nhà dùng cơm, cho nên lúc này, Khải Phong dù không muốn cũng phải miễn cưỡng đưa họ về nhà Trọng Huy.
JK dĩ nhiên vui mừng không thôi, bởi vì món ăn mà Mộc Diệp nấu vô cùng hợp khẩu vị của anh ta.
Một là anh ta chưa từng thấy qua nên vô cùng hiếu kỳ, hai là ăn món tây nhiều quá nên chán ngán, mỗi lần muốn ăn món châu Á đều phải đi thật xa, đến tận The Wind mới có thể được thưởng thức, nhưng cái chính là tay nghề của bà ấy quá tuyệt vời, so với The Wind chỉ hơn chứ không kém.
Nghe JK khen không ngớt lời, Thomas cũng cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, thật muốn nhanh một chút được ăn những đồ ăn kia.
Thế là ở trên xe, hai người cứ anh một câu, tôi một câu khiến những người còn lại đều vô cùng đau đầu.
Trọng Hải cuối cùng cũng nghiệm ra lời mà Khải Phong đã nói trước đây, chính là gặp bọn họ nhiều quá sẽ vô cùng nhàm chán.
Cậu mới chỉ tiếp xúc với họ một, hai ngày, chỉ trừ những lúc làm việc thì họ sẽ nghiêm túc, còn lại đều như một cái máy hát nói hoài không thấy chán.
Trọng Huy cùng Mộc Diệp gặp Trí Đức thì vui mừng không thôi.
Đã mấy năm chưa gặp rồi, cậu cháu dĩ nhiên cũng có nhiều chuyện để nói.
Hơn nữa, việc hỷ sự của đứa con gái rượu cũng sắp đến, ông cũng có nhiều việc muốn bàn bạc.
Ngồi trên bàn ăn, sau khi đã động đũa vào từng món, JK lại không quên khen tặng: "Bác gái, món bác nấu thật là ngon, còn ngon hơn hôm qua nữa đấy!"
Khải Phong khẽ nhếch khóe miệng, chính là anh biết những món này là do ai làm, lời khen này dành tặng không đúng người rồi.
Nhưng mà, anh vẫn vô cùng hài lòng.
Trọng Hải sau khi phiên dịch thì Mộc Diệp liền mỉm cười lắc đầu: "Hôm nay không phải là bác nấu".
Trọng Hải dù trong lòng rất buồn cười nhưng vẫn cố phiên dịch đến nơi đến chốn, khiến JK tỏ ra thắc mắc.
"Không phải bác? Vậy nhà hàng mang đến à?"
Trọng Hải bật cười: "JK, anh động não giúp em có được không? Ăn cơm gia đình mà phải nhờ đến nhà hàng hay sao?"
"Vậy thì ai chứ?" JK truy hỏi đến cùng.
"Anh nhìn xem, ở đây còn ai có thể vào bếp chứ? Ba em sao? Ngu ngốc!" Trọng Hải bĩu môi.
"Thằng nhóc này, dám nói anh ngu ngốc!" JK tỏ vẻ bực dọc.
Thomas cũng phì cười.
Khi bác gái nói không phải bà ấy nấu thì anh đã biết là ai rồi.
Vậy mà chỉ có cậu ta vẫn cứ hỏi, không phải ngu ngốc chứ là gì?
Lúc này Trí Đức lại là người lên tiếng: "Dĩ nhiên là em gái tôi rồi!"
JK há hốc miệng nhìn sang Diễm Linh, chính là không dám tin, lắc lắc đầu: "Chị dâu, chị thật không phải người!"
Sau đó, JK lại nở nụ cười gian xảo: "Vậy cũng vô cùng tốt, chị dâu, sau này em sẽ thường xuyên qua nhà hai người ăn ké!"
"Cậu dám!" Khải Phong trợn trừng mắt nhìn JK.
"Chị dâu nói được là được!" JK nhìn Khải Phong thách thức, sau đó tỏ vẻ như con cún, ánh mắt long lanh nhìn Diễm Linh, cất giọng: "Chị dâu, chị đồng ý có phải không?"
Cả bàn ăn ai nấy đều phì cười.
Trọng Huy cùng Mộc Diệp tuy không hiểu nhưng nhìn cử chỉ như cún con của JK cũng không nhịn được mà nhếch khóe miệng.
Đương sự thì khóe miệng khẽ giựt giựt, chính là, cậu ta đang cố tình làm khó cô không phải sao?
Cô nhìn sang người bên cạnh, thấy anh không có biểu hiện gì thái quá, chỉ nhìn cô cười cười.
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi hướng nụ cười về phía JK, lên tiếng: "JK, tôi không có ý kiến nhưng lại không thể quyết định được.
Nhà là của anh ấy, cho nên, cậu vẫn nên hỏi anh ấy đi!"
JK nghe vậy thì méo mặt.
Cậu chính là muốn thông qua chị dâu, để chị dâu thương tình.
Thế mà bây giờ, chị ấy lại đùn đẩy về phía người kia.
Kết quả thế nào, không cần phải nói nữa.
Còn người đàn ông kia, nghe cô nói vậy thì khẽ nhếch khóe miệng.
Anh chính là vô cùng hài lòng.
JK không chịu thua, tiếp tục tìm ra đường lui cho mình: "Chị dâu à, chị cùng anh ta kết hôn rồi, nhà anh ấy hay nhà chị không phải đều như nhau cả hay sao?"
Nhìn sang Khải Phong, JK nở nụ cười gian xảo: "William, anh nói có phải hay không?"
Lúc này cả Thomas lẫn Trí Đức đều đổ ánh mắt về phía Khải Phong, chính là muốn biết, cậu ta sẽ xử lý như thế nào.
Khoé miệng Khải Phong cũng vẫn là nụ cười mỉm.
Anh nhìn sang người phụ nữa bên cạnh, gật đầu: "Còn cần phải nói sao? Tất cả những gì của tôi đều là của cô ấy!"
Thomas liền bật cười: "Có bao gồm cả bản thân cậu luôn không?"
"Đó là dĩ nhiên!" Miệng anh trả lời, nhưng mắt thì vẫn nhìn cô cười dịu dàng.
Đúng vậy, tài sản mà anh sở hữu có thể nói vô cùng lớn, có điều, nếu đem ra so sánh thì bản thân anh là vô giá, bởi vì trí tuệ của một con người dùng vào việc kiếm ra tiền sẽ nhiều gấp vạn lần so với khối tài sản mà họ đang nắm giữ.
Liếc sang JK, Thomas châm chọc: "JK, cậu phải biết rằng, bản thân cậu ta mới là có giá trị nhất!"
JK gật gù: "Cái này tôi biết.
Tôi chỉ quan tâm một việc, nếu đã là nhà của chị dâu thì tôi muốn đến, chỉ cần chị dâu đồng ý là được!"
Vì thế, cậu ta liền nở nụ cười hồn nhiên hướng về Diễm Linh đang co quắp ở đối diện: "Chị dâu, chị sẽ không keo kiệt một bữa cơm có phải không?"
Diễm Linh mỉm cười: "Sẽ không! Nhưng mà.."
Cô ngập ngừng, nhìn sang người bên cạnh, sau đó mới lên tiếng: "Đó là chuyện của sau này không phải sao? Còn hiện tại, cậu không phải đang ở nhà tôi ăn cơm hay sao?"
Trọng Hải giơ ngón cái tán thưởng.
Ngay đến Thomas cũng không nhịn được, lên tiếng: "William, vợ cậu càng ngày càng phúc hắc giống cậu rồi!"
Khải Phong nắm lấy bàn tay của cô, mỉm cười: "Là cô ấy biết ai nên chọc, ai không nên chọc.
Hơn nữa, vợ lấy về là để yêu thương, chứ không phải để làm việc nhà.
Cho nên JK, cậu muốn ăn cơm cô ấy nấu sao, không có khả năng, bởi vì sau này tôi sẽ kiếm người giúp việc nhà, cô ấy sẽ không cần phải xuống bếp có hiểu không?"
"Chậc!" Thomas tặc lưỡi.
"JK, tôi khuyên cậu, tốt nhất cậu nên bỏ ý định này đi, nếu không cậu sẽ bị cậu ta hành đến chết!"
"Ok! Ok! Tôi nhận thua! Các người cùng nhau ức hiếp tôi!" JK giơ tay đầu hàng.
Kết thúc bữa tối, JK cùng Thomas trở về khách sạn trước.
Ngồi trên xe, JK không nén được sự khó hiểu trong lòng, lên tiếng hỏi: "Thomas, cậu ta quyết tra ra đến cùng sao?"
Thomas không cần suy nghĩ liền gật đầu: "Uhm.
Tình hình trước mắt là như vậy.
Tôi thấy cũng là lẽ thường.
Hơn nữa việc quản lý chi nhánh xảy ra sai sót lớn như vậy, trách nhiệm thuộc về tôi tương đối cao.
Nếu như đã biết sai sót ở chỗ nào, không cần cậu ta ra chỉ thị, tôi cũng sẽ làm đến nơi đến chốn".
"Giải quyết xong rồi thì sao? Bước tiếp theo cậu ta sẽ làm gì.
Tôi không tin hai người đích thân về đây chỉ để giải quyết cái mớ hỗn tạp này!" JK nói lên quan điểm của mình.
"Ngửi ra mùi rồi sao?" Thomas không quên châm chọc.
"Thomas, tôi không phải cún!" JK không vui nói.
"Mục đích chính là chơi đùa cùng công ty CMC Việt Nam.
Mà cái công ty này có gì đáng để đùa cơ chứ? Chỉ cần một cái búng tay cũng đủ để nó phá sản ngay tức khắc, cần gì đích thân cậu ta phải nhọc lòng.
Tôi cũng không hiểu anh ta chạm sợi dây nào nữa?"
JK lúc này mới khẽ nhoẻn miệng cười: "CMC sao? Tôi biết lý do đấy!"
"Cậu biết?" Thomas tỏ vẻ không tin.
"Đúng vậy!" JK gật đầu khẳng định.
"Nói tôi nghe xem!"
"Là vì chị dâu!" JK nhếch khóe miệng.
"Lily sao?"
"Uhm! Cô bé ấy nhìn như vậy, nhưng thật sự vô cùng đáng thương.
Nếu William không nhờ tôi điều tra, có lẽ sẽ không có bất cứ ai có thể biết được cô ấy mạnh mẽ cùng thiện lương như thế nào!"
Nhìn sang Thomas, JK nói tiếp: "So với vợ cậu, LiLy còn chịu tổn thương gấp trăm lần!"
Thomas khẽ nhíu mày: "Nói tôi nghe một chút!"
JK ánh mắt đăm chiêu, bắt đầu kể cho Thomas nghe những gì cậu ta biết về Diễm Linh.
Nghe hết câu chuyện, Thomas không nén được sự tức giận, lên tiếng: "Trên đời này có người như vậy hay sao? Hắn ta còn không bằng cả cầm thú! William quá mức nhân từ rồi!"
JK cười thích thú: "Thomas, con người của William cậu đâu phải không hiểu.
Đối với kẻ thù, cậu ta chưa bao giờ khoan nhượng.
Bây giờ cậu ta còn đích thân ra mặt, anh nghĩ cậu ta nhân từ sao? Nằm mơ!"
"Vậy nguyên nhân vì sao chứ?" Thomas vẫn không hiểu.
"Những gì Lily phải chịu đựng trong suốt bốn năm qua chỉ đổi lại bằng một CMC thôi sao? Cậu không thấy quá rẻ à? Cậu ta là muốn vui đùa với chúng, cho chúng cũng thử trải qua cái cảm giác sống không bằng chết là như thế nào.
Như vậy không phải là thú vị hơn sao?"
Thomas tặc lưỡi: "JK, cậu càng ngày càng phúc hắc rồi đấy!"
"Nếu tôi mà là William, tôi sẽ để cho LiLy tự ra tay.
Nhưng mà với bản tính của cô bé này, tôi nghĩ cô ấy sẽ không làm, hơn nữa sẽ không muốn để cho cậu ấy làm.
Vậy thì tôi sẽ đào tạo cho Kevin, để em trai cô ấy làm cũng không khác biệt!"
"Này cũng có khả năng đi.
Ví như hôm nay, William đã ở công ty nhận cậu ta còn gì, lại còn để cho cậu ấy đi theo chúng ta học hỏi".
"Uhm!" JK trầm ngâm.
"Vậy thì chúng ta cũng không nên phụ sự kỳ vọng của William rồi!"
"Đúng vậy!" Thomas gật đầu.
"Xem như giúp chị dâu ra mặt vậy!"
"Uhm!" JK cũng tán đồng.
"Nhưng mà nhớ, âm thầm làm thôi, không nên để cô ấy biết, ngộ nhỡ hỏng chuyện".
"Tôi biết rồi!.