Nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của người đối diện, Diễm Linh nhíu mày hỏi: "Có chỗ nào không ổn sao chị?"
Elena khẽ lắc đầu: "Chậc, không thể tin được!"
Chợt nhớ ra những món đồ kia, Elena vội vàng lên tiếng: "Đợi chị một chút!"
Lấy ra những món đồ cần thiết, Elena đặt chúng trên bàn làm việc của Trọng Huy, sau đó kéo chiếc ghế ra, nói với Diễm Linh: "Nào, lại đây ngồi, để chị makeup cho em một chút!"
Diễm Linh khẽ lắc đầu: "Không cần đâu chị, chỉ là thử đồ thôi mà!"
"Sao lại không cần? Chị không làm đến nơi đến chốn, đưa ra câu trả lời thuyết phục cho William, anh ta lại hành chị nữa thì sao? Em biết anh ta bá đạo thế nào rồi đấy!"
Khải Phong bá đạo, cô dĩ nhiên biết.
Thế nhưng có liên quan gì đến việc lựa chọn áo cưới cùng trang điểm vào lúc này chứ?
Diễm Linh mải suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Elena, Elena liền chớp lấy thời cơ khi cô thất thần, kéo cô ngồi xuống trên ghế, khiến cô muốn từ chối cũng không còn tác dụng.
Mười ngón tay khéo léo bắt đầu múa trên mái tóc dài của cô.
Không cần đến lược, cũng chẳng cần đến keo xịt, chỉ vài chiếc kẹp tăm ghim trên đầu, không quá mười phút đã hoàn thành.
Sau đó Elena lấy những chiếc kẹp pha lê điểm lên tóc tạo sự lấp lánh trang nhã.
Cuối cùng, bất chấp sự phản kháng của đương sự, Elena ra sức vẽ vời trên khuôn mặt của cô, bởi vì Elena một khi đã ra tay là không có cách nào dừng lại, chỉ khi đã hoàn thành một cách hoàn chỉnh khiến cô thật sự hài lòng, cô mới để cho đôi tay nghỉ ngơi.
Đây gọi là bệnh nghề nghiệp!
Hài lòng với tác phẩm của mình, Elena mới buông đồ trong tay, lên tiếng: "Xong rồi.
Nào, đứng ra đây cho chị xem!"
Diễm Linh từ từ đứng lên, tiến về phía Elena.
Cô chính là đang muốn biết Elena đã biến cô thành cái dạng gì, càng muốn biết vì sao cô ấy lại có vẻ hài lòng như vậy.
Lấy đôi giày cao gót mười phân đặt dưới chân cô, Elena mỉm cười: "Đi đôi giày này vào nữa là hoàn hảo!"
Diễm Linh nhìn đôi giày, khẽ nuốt nước miếng ừng ực.
Chính là, đôi giày cao như vậy, cô chưa từng đi lần nào nha!
Nhìn vẻ mặt mang vài tia lo sợ của Diễm Linh, Elena liền lên tiếng trấn an: "Không cao lắm đâu, chỉ mười phân mà thôi.
Đi một lúc sẽ quen thôi mà.
Như vậy đứng cạnh William mới vừa tầm chứ! Em không thấy anh ta quá cao hay sao?"
Diễm Linh cười gượng gạo.
Khải Phong cao hơn một mét tám, mà cô chỉ hơn một mét sáu mà thôi, đúng là đứng cạnh anh, cô thấp hơn rất nhiều.
Haizzz..
Miễn cưỡng đi thử xem sao.
Elena hài lòng gật đầu.
Như vậy mới thật sự là hoàn hảo.
Phải rồi, cần phải chụp hình lại gửi cho cái người kia mới được.
Công sức cô bỏ ra, ít nhất phải có người tán dương mới được.
Nghĩ là làm, Elena liền lấy điện thoại trong túi xách, mở camera.
Diễm Linh thấy vậy, liền lên tiếng: "Elena, chị làm gì vậy?"
"Đẹp như vậy, phải chụp hình lưu lại chứ! Đây là ý tưởng chị mới nghĩ ra, dĩ nhiên cũng phải lưu lại để ghi nhớ, lần sau còn làm.
Bệnh nghề nghiệp, là bệnh nghề nghiệp nha!"
Elena chỉ là nói khéo cho qua.
Đúng là có vài phần là bệnh nghề nghiệp, phần lớn lại là muốn gửi cho cái người kia mà thôi.
Sau khi chụp xong ở mọi góc cạnh, Elena chọn ra những tấm đẹp nhất, không cần suy nghĩ liền nhấn nút gửi, trong khi đương sự hiện hữu ở đây vẫn không hề hay biết.
Sau khi tin nhắn kèm hình gửi đi, Elena hài lòng cất điện thoại, sau đó mới nói cùng Diễm Linh: "Không muốn xem mình hiện tại thế nào sao?"
"Oh!"
Diễm Linh lúc này mới nhớ đến điều này, liền đi về phía chiếc gương lớn ở góc tường bên phải.
Nơi đây là phòng làm việc của Trọng Huy, một chiếc gương lớn xuất hiện cũng không có gì lạ, bởi vì thỉnh thoảng sẽ cần dùng đến để ướm thử mẫu áo mới, xem có hợp nhãn hay không.
Nhìn mình trong gương, Diễm Linh không khỏi sững sờ.
Người phụ nữ trong gương kia chính là cô sao? Từ khuôn mặt, mái tóc cho đến thân hình trong gương, tất cả tựa như không phải là của bản thân mình vậy!
"Thế nào? Có hài lòng hay không?" Elena khẽ nhếch khoé miệng hỏi.
"Dạ!" Cô gật đầu.
"Vậy chọn chiếc này nhé! Bảo đảm William sẽ không thể rời mắt!"
"Nhưng mà!" Diễm Linh ấp úng hỏi.
"Có chiếc nào kín đáo hơn không chị? Em vẫn thấy có vẻ hơi hở một chút!"
Elena tiến lại đằng sau Diễm Linh, giữ lấy hai vai cô nhìn vào trong gương, cất giọng: "Lily, em nhìn xem, rất đẹp không phải sao? Em phải biết, cả đời phụ nữ chỉ có một lần, nhất định phải thật đẹp.
Em không cần biết mọi người nghĩ thế nào, chỉ cần bản thân mình thấy hài lòng là được.
Nhất định phải vì bản thân mình, cũng là vì người đàn ông của mình mà trở nên sáng chói nhất, để có thể sánh vai với anh ấy!"
Diễm Linh nghe vậy liền nhìn lại mình trong gương.
Đúng vậy, đối với người đàn ông quá hoàn hảo như anh ấy, cô cần phải thay đổi bản thân, phải khiến bản thân trở nên hoàn thiện về mọi mặt, để có thể sánh vai cùng anh, cũng là để mọi người chúc phúc.
Quay lại đối diện với Elena, cô cầm lấy bàn tay Elana, cất giọng: "Elena, chị cũng đã từng mang suy nghĩ này kết hôn cùng với Thomas có phải không?"
Ánh mắt Elena trở nên buồn vời vợi, cô nhẹ gật đầu: "Đúng vậy.
Cái ngày chị cùng anh ấy bước vào lễ đường, chị vô cùng hạnh phúc, nhưng cũng lo sợ không kém.
Hạnh phúc vì từ hôm nay, bản thân thực sự đã trở thành vợ của anh ấy, đường đường chính chính sánh vai cùng anh ấy.
Nhưng chị lại càng lo sợ hơn, sợ bản thân mình còn chưa xứng với anh ấy, sợ bản thân chưa đủ hoàn hảo để sánh vai cùng anh ấy.
Quả nhiên, sự lo sợ của chị cũng đã xảy đến!"
"Elena!" Diễm Linh gọi tên cô.
"Vậy, cho đến hôm nay, chị có hối hận khi ở bên anh ấy hay không?"
Elena vội lắc đầu: "Không có! Chị chưa từng hối hận!"
"Vậy..
Chị có yêu anh ấy hay không?"
Elena cũng không cần suy nghĩ, liền gật đầu: "Chị yêu anh ấy, từ trước đến nay cũng chưa từng thay đổi!"
Diễm Linh mỉm cười: "Elena, chị yêu anh ấy, cũng chưa từng hối hận vì điều đó, em tin, anh ấy cũng giống như chị.
Em nhìn thấy ánh mắt hai người dành cho nhau không thể có người thứ ba xen vào.
Sao chị lại không suy nghĩ lại, cho anh ấy cơ hội, cũng là cho bản thân mình cơ hội? Hạnh phúc của bản thân thì chỉ có bản thân mình nắm giữ.
Những gì đã qua, chị hãy xem như nó là tiền đề để hai người cùng nhau tiến về phía trước, càng biết trân trọng hiện tại mà yêu thương đối phương nhiều hơn!"
Cô im lặng vài giây rồi lại nói tiếp: "William cũng từng nói với em nhiều lần, tình yêu không thể nói xứng hay không xứng, mà là yêu hay không yêu! Nếu như còn yêu, vì sao lại phải tự lừa dối bản thân, khiến cả hai phải chịu dày vò khổ sở? Hai người đã trải qua không ít khó khăn mới trở thành vợ chồng, cho nên..
Elena, chị hãy nên trân trọng những gì mình đang có!"
Elena nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt, thoáng ngạc nhiên.
Bởi đâu cô ấy lại có suy nghĩ quá sâu sắc, quá trưởng thành như vậy? Hoặc nói, người ngoài cuộc thì sáng, người trong cuộc thì lại u mê?
"Cảm ơn em, LiLy!" Elena nở nụ cười dịu dàng.
"Chị biết phải làm gì rồi!"
Đúng vậy, từ lúc ở sân bay gặp lại Thomas, bản thân cô cũng đã có phần lay động rồi, đến bây giờ khi nghe được những lời đánh vào lòng thế này, cô không thể không có chút cảm giác.
Nhưng đó cũng chỉ là tâm tư của một mình cô không phải sao? Liệu anh ấy có giống như cô không, có còn yêu cô như trước nữa hay không?
Hạnh phúc của bản thân là do bản thân tự nắm lấy! Đúng vậy, cô sẽ vì chính bản thân một lần, gạt bỏ tất cả sĩ diện cùng niềm kiêu hãnh vốn có để trở về bên anh, trở về bên cạnh người đàn ông mà cô yêu nhất!
Sau khi lấy lại tinh thần, Elena cất giọng hồ hởi: "Nào, bây giờ chọn tiếp một bộ dạ hội nhé! Em thích màu nào? Đỏ nhé!"
Nhìn thấy Elena đã trở nên vui vẻ hơn, cô biết, Elena đã thông suốt rồi.
Sau hôm nay, hai người họ sẽ lại như lúc trước, vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Nhìn lại bản thân mình, có lẽ ít nhiều cũng giống như Elena.
Trước đây cô cũng mang trong mình cái suy nghĩ này, cho nên cứ mãi trốn tránh không chịu nhận phần tình cảm anh dành cho cô.
Cũng may, ông trời vẫn còn đãi ngộ cô rất nhiều, để bây giờ cô có thể được ở bên anh, trở thành cô dâu của anh.
Những khiếm khuyết của bản thân, cô sẽ cố gắng dùng tình cảm của bản thân để lấp đầy, sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân để có thể sánh vai cùng anh.
Chỉ hy vọng, sự hạnh phúc mà cô mong ước sẽ kéo dài thật lâu, thật lâu!.