"Mời cả nhà vào dùng cơm nào!"
Sau khi đồ ăn đã được dọn lên bàn, Phương Thy vui vẻ đi ra phòng khách mời mọi người ăn cơm tối.
Nhìn sắc trời đã đen kịt mới ngỡ ra thời gian qua nhanh như vậy.
Lâu lắm rồi mới có dịp quây quần bên nhau vui vẻ, trò chuyện mà quên cả thời gian.
Bà nội Khải Phong vỗ vỗ tay Diễm Linh mỉm cười: "Nào, dìu nội vào trong bếp!"
Diễm Linh tươi cười vâng dạ đỡ bà cụ bước đi.
Mọi người ở đó cũng lần lượt bước vào trong.
Lúc này, một bé trai cỡ chừng 5 tuổi nhảy xổm đến bên người Khải Phong kéo lấy tay anh cất giọng non nớt.
"Bác William!"
Gọi được cái tên, cậu nhóc liền bụm miệng lại khi thấy bà cố đang trợn mắt nhìn mình, thế là cu cậu liền đổi giọng nói lại.
"A, bác Khải Phong!" Câu cú phát âm tiếng Việt không chuẩn lắm, nghe vô cùng buồn cười.
"Sao bác đến không gọi cháu!"
Khải Phong vui vẻ bế bổng cậu nhóc lên rồi nhéo một bên má nó: "Chứ không phải cháu đang mải mê với cái máy game sao hử?"
"Cháu đợi bác từ trưa rồi cơ.
Tại cháu buồn ngủ nên mới chơi game cho hết buồn ngủ mà!" Cậu nhóc vội vàng thanh minh cho bản thân.
Nghe được câu này, cả nhà lớn nhỏ đều phì cười.
Cái kiểu thanh minh này đúng là chỉ có mấy đứa nhỏ nghĩ ra được, cộng thêm cái giọng nói ú ớ phát âm không rõ ràng phải nặn từng chữ buồn cười chết đi.
"Tiểu quỷ!" Khải Phong cốc nhẹ vào trán thằng bé.
Cậu nhóc xoa xoa cái trán bĩu môi.
Bất ngờ cậu ta tròn xoe con mắt nhìn cô gái đang ngồi cạnh bà cố, đến Khải Phong cũng phải giật mình.
Bất thình lình cậu nhóc trượt xuống khỏi người Khải Phong và lon ton chạy đến bên cạnh mục tiêu.
Cu cậu kéo kéo tay Diễm Linh và giơ đôi tay về phía cô ý muốn cô bế.
Khải Phong tiến lại ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô rồi túm cậu nhóc ngồi lên đùi mình.
"Cháu bớt quậy cho bác, nếu không cái máy game bác tịch thu!"
Cậu nhóc bĩu môi với Khải Phong.
Tuy mới 5 tuổi nhưng cậu nhóc vô cùng thông minh và hiểu chuyện.
Cậu ta biết hôm nay về nhà bà cố là vì có khách đến chơi, hơn nữa khách là do bác mình dẫn về, cậu chỉ không ngờ là một chị gái xinh đẹp như vậy.
"Chị xinh đẹp, bế!"
Cu cậu không thèm đếm xỉa đến người đang đanh mặt nhìn mình, giơ hai tay đến trước mặt Diễm Linh muốn cô bế.
Diễm Linh không còn cách nào mỉm cười với cậu và giơ hai tay đến muốn nhấc bổng cậu bé lên, thế nhưng cố thế nào cũng không thể bế nổi.
Cậu nhóc này nặng quá.
Khải Phong thấy hành động này của cô nên vội giơ tay đỡ lấy cậu nhóc.
"Cháu xem cháu vừa to vừa nặng như vậy, cô ấy làm sao bế nổi.
Ngồi yên đi!"
"Cháu mới chỉ 5 tuổi, cao chưa đến 4 feet, nặng chưa đến 70 pao, rất rất nhỏ nha".
Lúc này cả nhà đều phì cười thành tiếng.
Đến Diễm Linh cũng không nín nổi cười.
Cậu nhóc rõ ràng trông như một con heo mà nhỏ ở chỗ nào chứ.
Bất chấp mọi người đang cười mình, cu cậu vẫn hướng đôi bàn tay mũm mĩm về phía Diễm Linh nũng nịu: "Chị xinh đẹp, thơm một cái!"
"Nhóc con, muốn bác ném con xuống đất hay không?" Khải Phong trợn mắt đe.
"Còn nữa, không được gọi chị, gọi là cô!"
Cậu ta không chịu thua, tiếp tục chọc tức Khải Phong: "Chị xinh đẹp, bác Khải Phong cứ bắt nạt con, chị xinh đẹp nghỉ chơi với bác ấy đi, chơi với John.
Đợi sau này John lớn lên, John đẹp trai hơn, nhiều tiền hơn bác ấy, John sẽ cưới chị gái xinh đẹp nhe!"
Cậu nhóc tên John cười tươi roi rói nhe hàm răng trắng đều thẳng tắp, nói chuyện thành thạo cứ như một ông cụ non.
Khải Phong lúc này mặt đen như đít nồi.
Không ngờ một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà dám ở trước mặt anh, thẳng thừng muốn cướp vợ anh.
Thật đáng đánh đòn.
"John, cháu ngậm miệng lại cho bác.
Có muốn bác khâu miệng cháu lại hay không?"
"Chị xinh đẹp, bác Khải Phong uy hiếp cháu nữa kìa!" John vẫn không chịu thua thiệt.
Lúc này Vũ Lâm, chồng của Thục Hân, và là ba của cậu nhóc John, phải lên tiếng đe cậu ta: "John, không quậy nữa, lại đây với ba".
Nãy giờ Diễm Linh chỉ chuyên tâm nhìn cậu nhóc nên không hề để ý đến người đàn ông tên Vũ Lâm, lúc này nghe anh lên tiếng cô mới để ý và quay sang nhìn anh nở nụ cười gượng gạo, gật đầu chào.
Vũ Lâm cũng mỉm cười gật đầu chào Diễm Linh, sau đó quét ánh mắt sắc lạnh về phía cậu con trai của mình, khiến cậu ta rụt cổ im bặt không dám động đậy.
"John!"
Vũ Lâm quát gọi tên cậu nhóc lần nữa, cậu ta mặt lầm lì tụt xuống khỏi đùi Khải Phong và đi về chỗ ngồi cạnh anh, chỗ dành cho cậu ta ở cuối bàn.
"Được rồi, nhà có khách mà cứ ồn ào để người ta cười cho".
Bà nội Khải Phong nãy giờ im lặng xem cuộc đấu khẩu của hai bác cháu cũng phải lên tiếng.
Quay sang Diễm Linh đang ngồi cạnh, bà mỉm cười với cô: "Con không cần để ý đến hai bác cháu nó.
Lớn đầu mà còn đấu khẩu với một đứa nhỏ".
Diễm Linh cười mỉm với bà cụ.
Cô cũng đôi lần nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của anh khi cố chọc cho cô cười, nên khi thấy cảnh tượng này, cô không hề bất ngờ.
"Được rồi, cả nhà dùng cơm thôi, không đồ ăn nguội mất!" Khải Minh ngồi ở đầu bàn nãy giờ im lặng, cũng lên tiếng kéo mọi người trở về bàn ăn.
"Nào, dùng cơm thôi!" Bà nội Khải Phong vui vẻ nói với mọi người, sau đó quay sang mỉm cười với Diễm Linh: "Con cứ tự nhiên như ở nhà nhé!"
Diễm Linh vui vẻ gật đầu với bà cụ.
Bữa tối diễn ra vô cùng vui vẻ ấm cúng.
Đã rất lâu bà nội Khải Phong chưa được sảng khoái như vậy.
Một nhà quây quần bên nhau thưởng thức bữa cơm trong bầu không khí rôm rả.
"Nào, dìu nội ra vườn sau đi dạo!"
Dùng xong bữa tối, bà nội Khải Phong muốn nói chuyện riêng với Diễm Linh nên yêu cầu cô dẫn bà đi dạo.
Cô mỉm cười đỡ lấy cánh tay bà cụ và dìu bà đi.
Khải Phong muốn đi theo nhưng bị bà cụ ngăn lại.
"Ở yên đó.
Nội có làm gì con Bé đâu mà con sợ.
Bảo bối của con nội dám làm gì.
Nội chỉ muốn đi dạo một chút.
Bảo đảm không mất một cọng tóc".
Khải Phong á khẩu không dám nói thêm câu nào.
Diễm Linh mày nhíu chặt, hết nhìn bà cụ lại nhìn Khải Phong tỏ vẻ không hiểu.
Khải Phong hai tay đút túi quần nhún nhún vai cười gượng với cô, ý nói anh cũng hết cách.
Diễm Linh dìu bà cụ đi về phía vườn sau nhà.
Lúc này trời đã tối mịt nhưng khu vườn lại được thắp sáng bởi những trụ đèn xung quanh, khiến không gian sáng bừng lên không khác gì ban ngày.
Vườn sau còn đẹp hơn cả sân trước.
Ba bề xung quanh tường rào trồng toàn cây hoa hồng leo đủ màu sắc, tạo thành mái vòm rộng, bên dưới những mái vòm đó là những bộ ghế đá và vài chiếc xích đu để chủ nhân ngôi biệt thự có thể ngồi thư giãn, ngắm cảnh những lúc rảnh rỗi.
Bên trái khu vườn là chiếc hồ bơi nhỏ được thiết kế thêm chiếc cầu tuột có vòm che nắng, chắc hẳn được xây dựng riêng cho đám trẻ vui đùa.
Bên phải khu vườn là bon sai nhân tạo với thác nước chảy xuôi xuống hồ cá nhỏ, một bức tranh thiên nhiên sống động khiến người xem phải lên tiếng tán thưởng.
Thật biết cách hưởng thụ.
Đi được vài bước, Diễm Linh cảm thấy bà nội Khải Phong đi có vẻ chậm dần, như thể bà đã hơi mệt nên cô dìu bà đi về phía chiếc ghế mây ở góc vườn gần đó.
Sau khi an vị trên chiếc ghế, bà cụ không nén được vấn đề trong lòng, cầm lấy bàn tay Diễm Linh vỗ về và mỉm cười nói chuyện cùng cô.
"Con thấy thằng Khải Phong thế nào?"
"Dạ?" Diễm Linh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi bà cụ lại hỏi cô vấn đề này.
Bà cụ mỉm cười: "Nói cho nội biết con nghĩ gì về nó.
Trong mắt con nó là người thế nào? Nó đối với con như thế nào? Con hiểu ý của nội mà!"
"Anh ấy?" Diễm Linh ngập ngừng.
Bà nội Khải Phong vẫn nhìn cô nở nụ cười khiến cô không biết phải phản ứng thế nào.
Lúc này cô ít nhiều cũng đã hiểu ra ý của bà cụ.
Cô hít một hơi dài mở miệng: "Anh ấy rất tốt.
Đối với một người phụ nữ mà nói, anh ấy là một người đàn ông..
hoàn hảo không thể hoàn hảo hơn".
Thấy Diễm Linh chỉ nói đến đây rồi im lặng không nói nữa.
Bà cụ không thể chờ đợi vội lên tiếng: "Vậy con đối với nó?"
"Con!"
Lần này cô thật sự cứng họng không biết phải trả lời bà cụ thế nào.
Phải nói với bà thế nào đây khi chính cô cũng không rõ bản thân mình.
"Rất khó nói sao?" Bà cụ nhẹ hỏi.
Diễm Linh nở nụ cười gượng gạo.
Bà cũng mỉm cười với cô cất tiếng: "Con đừng cho rằng nội lớn tuổi nên không hiểu mấy đứa nhỏ các con.
Nội có thể nhìn ra!"
"Nội!" Diễm Linh nhíu mày, cô thật sự không hiểu ý tứ trong câu nói của bà cụ.
Bà nội Khải Phong thôi không nhìn Diễm Linh mà quay đầu nhìn về phía trong nhà, nơi những người trẻ đang tụ tập nói chuyện phiếm, trầm ngâm nói với cô:
"Khải Phong là đứa cháu mà nội yêu thương nhất.
Con biết không, nó lúc nhỏ cô độc lắm vì gia đình nội khi ấy mới qua đất Mỹ này, vô cùng vất vả.
Ba mẹ nó phần lớn thời gian phải ra ngoài làm việc, nó vừa phải lo việc nhà, vừa phải chăm sóc đứa em gái.
Về việc học hành, do khác biệt ngôn ngữ nên nó phải nỗ lực hơn những đứa trẻ cùng trang lứa gấp nhiều lần.
Nó luôn biết cách chăm sóc người khác và không bao giờ khiến người lớn phải lo lắng.
Phần lớn thời gian lúc nhỏ của nó đều ở bên nội, chưa bao giờ nội thấy nó than vãn bất cứ điều gì, chuyện gì cũng để trong lòng, ngay cả những lúc nó mệt mỏi muốn chết, nó vẫn nở nụ cười cho dù thế giới có sụp xuống.
Có một lần công việc của nó gặp trở ngại gần như sắp mất hết tất cả, nó vẫn không muốn để mọi người lo lắng, vẫn tự mình gánh chịu không muốn nhờ vả bất cứ ai.
Nếu như bạn bè của nó không nói thì thật sự không biết nó đã gặp phải khó khăn như vậy.
Khuyên nhủ mãi nó mới chịu nhận sự giúp đỡ của mọi người.
Cho đến bây giờ tính tình vẫn không thay đổi, chỉ nghĩ cho người khác mà không nghĩ cho bản thân.
Nó không bao giờ keo kiệt tình cảm đối với mọi người, luôn hết lòng với người nó thật sự yêu thương.
Nội có thể nhìn ra tình cảm của nó đối với con.
Ánh mắt nó nhìn con vô cùng dịu dàng, không giống như đối với người thân.
Đó là tình cảm mãnh liệt nhưng vẫn tiềm tàng nỗi bất lực, tiến thoái lưỡng nan.
Nó không giỏi biểu thị tình cảm, chỉ biết dùng hành động để thể hiện tình cảm của mình, nên đôi khi lại làm tổn thương chính mình.
Con là người phụ nữ đầu tiên nó nhận định.
Nội biết giữa hai đứa có thể chưa hiểu rõ đối phương, nhưng nội tin tưởng nó sẽ không phụ người nó yêu thương".
Nghe đến đây, Diễm Linh trong lòng vô cùng hoang mang.
Những lời bà nội Khải Phong nói, cô hiểu nhưng lại dường như không hiểu, cứ mơ mơ hồ hồ.
Nhìn biểu hiện trên mặt Diễm Linh, bà cụ chỉ mỉm cười, nắm lấy bàn tay của cô đặt lên bàn tay già nua của mình, tiếp tục lời muốn nói: "Nội có thể nhìn ra con vẫn chưa có tình cảm đặc biệt gì với thằng Khải Phong, bởi ánh mắt con nhìn nó đều là sự khó xử và bất đắc dĩ, nhưng ít nhiều con cũng có chút tình cảm với nó chứ không phải là không có, chỉ là chính bản thân con chưa nhận ra mà thôi.
Con nghe nội, nội là người từng trải, đừng lý trí quá, hãy để con tim dẫn lối, không có gì là khó khăn hay trở ngại nếu biết thông cảm và yêu thương nhau.
Nội kỳ vọng ở con, nhất định không làm nội thất vọng!" Bà nội Khải Phong nhìn Diễm Linh bằng ánh mắt trìu mến mà khuyên nhủ cô.
"Nội!" Cô nhẹ nhàng gọi bà như muốn tìm sự an ủi.
"Con biết anh ấy đối với con thế nào, con cảm thấy bản thân còn kém anh ấy quá xa, bản thân con rất nhiều khiếm khuyết, thật sự không xứng với anh ấy.
Có lẽ con phải khiến nội thất vọng rồi!"
"Không nên tự ti như vậy.
Con người ai cũng có khiếm khuyết, không ai là hoàn hảo cả.
Chuyện tình cảm không thể nói xứng hay không xứng, chỉ cần đối phương thật lòng thật dạ là đủ rồi, con hiểu không?"
"Nội!" Diễm Linh bồi hồi.
Trong lòng tự hỏi bản thân Có thể sao?
"Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều, con chỉ cần nhớ những gì nội nói hôm nay.
Nội rất mong con sẽ trở thành cháu dâu của nội!"
Bà cụ mỉm cười với Diễm Linh.
Trong lòng bà thật tâm rất yêu thích đứa nhỏ này.
Càng mong muốn đứa cháu trai của mình có thể được hạnh phúc.
Diễm Linh mày giãn ra gật đầu với bà.
Hai chữ cháu dâu này có lẽ cô không có phúc phần được hưởng rồi.
"Nào, dìu nội vào phòng.
Nội thấy hơi mệt rồi.
Già rồi, sức khoẻ ngày càng xuống dốc!"
Dứt lời, bà cụ vịn vào vai Diễm Linh muốn đứng dậy, cô bèn đỡ lấy và dìu bà đi vào trong nhà.
Thấy bà nội Khải Phong và Diễm Linh đi vào, Phương Thy cũng từ ghế đứng lên đi về hướng họ.
Bà vui vẻ đỡ lấy tay bên kia của bà cụ cất tiếng: "Mẹ có muốn ngâm chân luôn hay không? Diễm Linh sẽ giúp mẹ.
Con Bé giỏi lắm!"
Bà cụ không giấu vẻ mặt vui mừng.
Vỗ nhẹ tay Diễm Linh đang dìu tay bà nói: "Ồ vậy à, con giúp nội!"
"Dạ!" Diễm Linh vui vẻ nhận lời.
"Con dìu nội vào phòng đi, để bác đi lấy đồ mang vào!" Phương Thy mau mắn chạy đi.
Khải Phong từ đằng xa nhìn theo bóng Diễm Linh nhẹ nhàng nở nụ cười.
Cô cũng tìm bóng dáng anh, vô tình bắt gặp ánh mắt dịu dàng đang nhìn cô mỉm cười, cô ngượng ngùng mỉm cười đáp lại rồi nhanh chóng dìu bà cụ về phòng..