Tiến Một Bước Chính Là Hạnh Phúc

Chương 30


Từ ngày trở về từ Mỹ, Diễm Linh việc đầu tiên làm là đi bệnh viện mổ mắt, thế nên lúc này, cô là đang ở nhà tĩnh dưỡng, không bước chân ra khỏi cửa, cũng không làm bất cứ việc gì.
Tâm tình cô dường như không ổn lắm, cứ luôn thất thần, lại vô cùng ít nói.

Thế nên, người thân bên cạnh cô ít nhiều cũng nhận ra cô có điều bất thường.

Mà mẹ cô, tất nhiên là người lo lắng cho cô nhất.
Mở cửa phòng của con gái, Đinh Mộc Diệp - mẹ của Diễm Linh, thở dài một cái bước đến bên giường nhẹ giọng lên tiếng: "Bé, con là có chuyện gì giấu mẹ có phải không?"
Mẹ của cô đã ngoài năm mươi, dáng người tuy được bảo trì tốt nhưng nét mặt đã có phần tàn phai theo năm tháng, cũng là vì quá lo lắng cho đứa con gái này.

Từ sau chuyện của bốn năm trước, bà như già đi cả chục tuổi, cho đến bây giờ nét mặt vẫn còn quá ưu thương không cách nào che dấu.
Cô lắc đầu mỉm cười: "Mẹ, con rất tốt!"
Cầm lấy bàn tay của con gái, bà biết, đứa con gái này rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng nếu gạt được người làm mẹ như bà, thì bà thật không xứng làm mẹ nó rồi.
"Không cần gạt mẹ.

Mẹ nhìn con từ nhỏ đến lớn, mẹ còn không hiểu con sao? Nói cho mẹ biết!"
Cô lắc đầu: "Mẹ, thật sự không có!"
"Là chuyện tình cảm có đúng hay không?"
Đôi con ngươi khẽ lay động một chút, cô im lặng không nói chứng tỏ lời mẹ cô nói là đúng rồi.
Mộc Diệp tiếp tục hỏi: "Có liên quan đến người mà bác con nói có đúng hay không? Là cậu ta không tốt với con?"
Lần này cô không thể không mở miệng.

Nếu như cô tiếp tục im lặng, có nghĩa là mẹ cô đã nói đúng.

Cô lên tiếng biện bạch.
"Mẹ, không có.

Anh ấy rất tốt với con.

Chính vì rất tốt với con nên con mới không có cách nào tiếp nhận.

Mẹ hiểu vì sao mà!"
Bà nhíu mày cất giọng: "Bé!"
Con bé này, lại tiếp tục niệm cái ý nghĩ này.

Phải nói làm sao mới đả thông tư tưởng cho nó đây? Nói biết bao nhiêu lần rồi, cứ khăng khăng một mực không chịu tiếp thu gì cả.
"Con không thử làm sao biết sẽ không được.


Hơn nữa mẹ cũng nghĩ là tư tưởng của thanh niên bây giờ cũng rất thoáng rồi, con cũng nên cho bản thân cơ hội chứ, kỳ tích luôn xuất hiện mà".
Nhìn nét mặt mang đầy vẻ lo lắng và bi ai của mẹ, cô không cách nào bỏ qua.

"Mẹ, con biết mẹ lo cho con, nhưng con biết bản thân đang làm gì!"
Nắm lấy bàn tay đã có phần chai sạn, cô dịu dàng nói: "Anh ấy là con trai trưởng, cũng chỉ có mình anh ấy là con trai.

Mẹ cũng biết người mình gọi là cháu đích tôn, nên làm sao có thể không để ý được.

Bản thân con thì..

không thể! Con cũng không dám liều lĩnh đánh cược.

Anh ấy lại rất tốt rất tốt với con, con không thể ích kỷ như vậy.

Mẹ, mẹ hiểu có phải không?"
Đứa con gái này, bản tính lương thiện, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác mà không bao giờ suy nghĩ cho bản thân, cái gì cũng để trong lòng không chịu nói ra, thế nên luôn luôn phải chịu ấm ức khổ sở.
"Con thật sự không nghĩ lại sao?"
Cô không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn nét mặt buồn phiền của mẹ cô.

Bà khẽ thở dài, khuyên không được thì chỉ còn biết tin tưởng vào quyết định của nó thôi.
"Vậy!" Mộc Diệp lưỡng lự không biết có nên nói tiếp hay không.

Thôi thì đành liều một phen vậy: "Mẹ nói, nếu, chỉ là nếu thôi, nếu..

cậu ta về đây tìm con thì con sẽ thế nào?"
Mộc Diệp nói như vậy là vì trước đó đã lên kế hoạch.

Vợ chồng bà, Thu Ngọc và cả Phương Thy, mẹ Khải Phong đã bàn tính với nhau trước đó vài ngày, mãi đến hôm nay bà mới dám đề cập với Diễm Linh.
Không phải tự nhiên mà bà lại làm như vậy, sắp đặt chuyện tình cảm của con gái là điều bà chưa bao giờ làm, chẳng qua là nghe được Thu Ngọc kể ít chuyện về đứa nhỏ kia, nó thật sự rất thương con gái bà, chỉ vì con bé không từ mà biệt khiến đứa nhỏ kia khổ sở biết bao.

Hơn nữa bà hoàn toàn tin tưởng Thu Ngọc, sẽ không sai, bởi bà biết, Thu Ngọc cũng vô cùng yêu thương con gái của mình.
Nhìn vẻ mặt đầy lưỡng lự con gái, Mộc Diệp cũng có thể nhìn ra, con bé ít nhiều cũng có tình cảm với đứa nhỏ kia, chỉ vì nó vẫn còn lo sợ hậu vận về sau mà thôi.
"Mẹ hỏi con một vấn đề, nhưng con nhất định phải trả lời thật".

Bà im lặng nhìn cô một lúc rồi lại tiếp tục: "Có phải con cũng có tình cảm với cậu ta hay không?"
Diễm Linh bất giác ngẩng đầu nhìn mẹ mình, mi tâm chợt nhíu lại.

Câu hỏi này, cô thật sự có thể trả lời thật hay sao, bởi chính cô cũng không hề có đáp án.

"Mẹ!"
Ánh mắt cô dường như có chút sương mù.

Khẽ nhắm mắt một cái rồi lại mở ra, lúc này đã có chút thần thái, nhưng lại chứa vài phần u mê.

Cô lắc đầu: "Mẹ, con..

thật sự không biết!"
Mộc Diệp nhíu mày.

Con bé nói không biết chứng tỏ bản thân nó cũng không rõ ràng, nhưng chắc chắn là có, chỉ là nó còn chưa nhận ra tình cảm của bản thân, cứ chấp niệm trong cái vòng luẩn quẩn.

Suy cho cùng vẫn là có chút hy vọng, nhưng có thành hay không thì phải trông chờ vào đứa nhỏ kia thôi.
"Được rồi".

Bà thở dài.

"Mẹ không ép con nữa, con từ từ suy nghĩ.

Chuyện sau này để sau này tính vậy.

Con nghỉ ngơi đi.

Ngủ nhiều một chút cho mắt khỏi điều tiết nhiều!"
"Vâng, con biết rồi!" Cô mỉm cười gật đầu.
Mộc Diệp cũng nhẹ nhàng gật đầu rồi đi ra ngoài.
Một tiếng cạch vang lên, liền sau đó là tiếng phịch phát ra trên chiếc giường giữa phòng.

Diễm Linh vô lực đổ ầm thân người xuống chiếc giường mềm mại.
Nhắm mắt, cô cuộn chặt thân mình nhưng vẫn không thể che giấu sự run rẩy.

Mỗi khi có ai đó nhắc đến người đàn ông kia, cô vẫn không thể bình tĩnh được.
Đã hơn một tuần rồi, cô vẫn không dám mở điện thoại.

Cô sợ, thật sự sợ hãi, sợ khi mở lên lại thấy những cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn từ người đàn ông kia, lại sợ sẽ không có bất cứ tin tức nào khiến bản thân hụt hẫng.
Hiện tại anh thế nào rồi, có ổn không? Có..


nhớ cô hay không, có..

tìm cô hay không? Hay là anh đang..

khinh miệt cô, anh..

hận cô sao?
Nước mắt không biết vì sao lại tuôn ra, tiếng nức nở đứt quãng vang lên trong căn phòng nhỏ.

Mà sau một lớp cửa, mẹ của cô có thể thấp thoáng nghe được tiếng nghẹn ngào ấy.

Trong ngực chợt co rút một cái, bà lắc đầu thở dài: "Haizzz, sao lại cứ thích tự làm khổ bản thân như vậy!"
* * *
Trong căn phòng lớn hơn trăm mét vuông bao trùm một màu xám, từ bức tường, rèm cửa, ga trải giường, cũng đồng dạng một màu xám.

Một người đàn ông cao lớn đang đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài.

Trên người anh ta tỏa ra làn khí lạnh lẽo.

Mặt anh ta không chút biểu cảm, ánh mắt băng lãnh vô hồn không biết là đang nhìn cái gì.
Khu vườn ngoài kia cảnh sắc tươi đẹp biết bao.

Lớp đất xốp vương vãi khắp nơi chứng tỏ mới được cải tạo không lâu.

Cây cối xanh um, trăm hoa đua nở, còn có đàn cá đang bơi lội tung tăng trong chiếc hồ bon sai nhân tạo, tiếng nước chảy róc rách từ bức tranh sơn thủy.

Không gian sống động vô cùng tinh tế khiến người xem phải lên tiếng tán thưởng.

Thế mà người đàn ông kia lại chẳng để vào mắt.
Hắn một thân quần áo đen ngòm, u ám hệt như tâm trạng hắn vậy.
Hắn - William Đào Khải Phong, lần đầu tiên trong đời biết thế nào là bất lực.

Trên thương trường hắn quyết đoán bao nhiêu thì trong chuyện tình cảm, hắn trở nên do dự bấy nhiêu.
Trong lòng hắn lúc này ngổn ngang trăm mối, người phụ nữ kia khiến hắn trở nên u mê, cho hắn cảm nhận hạnh phúc như ở chốn thiên đường, rồi lại bất ngờ hung hăng đẩy hắn xuống vực sâu vạn trượng.
Trong đầu hắn bất giác xẹt qua một thước phim, từ ngày hắn gặp cô, hàng ngày chạy bộ cùng cô, cùng nhau trò chuyện, rồi cùng cô ăn cơm, đi dạo, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ôm cô vào lòng.
Hắn nhớ rõ như in ngày cuối cùng ở bên cô, được ăn đồ ăn do chính tay cô nấu, cả ngày ở bên cô vui vẻ biết bao nhiêu.
Ngày ấy, cô bên hắn vô lo vô nghĩ, nụ cười kia tựa như thiên sứ hạ phàm giữa cánh đồng hoa, còn sáng hơn cả ánh mặt trời.
Đưa tay lên miết bờ môi bạc, hắn nhớ lại cảm giác được chạm vào làn môi mềm mại kia, vô cùng ngọt ngào, vô cùng ấm áp.

Đó là lần đầu tiên hắn biết hôn là tư vị gì, mà người cho hắn biết tư vị kia là cô, còn hơn trong tưởng tượng của hắn.
Hắn càng muốn, càng muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa.

Một lần kia đối với hắn chưa đủ, hắn vẫn chưa thỏa mãn, chưa thể lấp đầy sự đói khát mãnh liệt của hắn đối với cô.

Hắn đưa tay lên cào cào mái tóc đã có phần hỗn độn, hình ảnh người phụ nữ kia cứ hiện lên mồn một trong đầu hắn, hắn không thể nào quên được bất cứ lời nói và biểu cảm nào của cô dù là nhỏ nhất.
Nhắm mắt lại, tay đưa lên chạm vào trước ngực, nơi này sao lại khó chịu như vậy, cảm giác đau đớn đến nghẹt thở.

Hắn tột cùng là bị thứ gì dày vò đến tê tâm liệt phế như vậy.
Hắn cảm thấy nhớ, rất nhớ người phụ nữ kia.

Không ngờ cô lại có sức ảnh hưởng đến hắn nhiều như vậy.

Cô thật sự có một vị trí không nhỏ trong tim hắn, vị trí nhất định và duy nhất chỉ thuộc về cô, của một mình cô mà thôi.
Hắn biết hắn yêu người phụ nữ kia nhiều như thế nào.

Hắn không thể kiểm soát chính mình, đến nỗi bất tri bất giác trở thành một nửa sinh mệnh của hắn, mà bây giờ cô đi rồi, hắn cũng như mất đi một nửa sinh mệnh.
Bức thư kia cứ như một mũi tên cắm sâu vào lồng ngực hắn, khiến hắn phải đứng ở ranh giới giữa sống và chết, buộc hắn phải lựa chọn.

Hắn phải làm thế nào đây?
Chấp nhận, chẳng khác nào đem tình yêu hắn dành cho cô một tiễn giết chết, tất cả phải chôn vùi từ đây, điều này hắn thật sự không làm được, không thể làm được.
Còn ngược lại, hắn phải làm thế nào rút mũi tên ra mà không có thương tổn, sẽ là vết thương vĩnh viễn để lại sẹo không phải sao?
Hắn không thể nào chấp nhận sự thật này.

Lòng hắn vẫn cứ phủ nhận.

Hắn không tin cô là người như vậy.

Đúng, cô là đang nói dối hắn, là đang cố tình lừa hắn, cô sẽ không phải là người vậy!
Phải, ngay từ đầu cô luôn một mực từ chối hắn không phải sao, là hắn cứ khăng khăng một mực đơn phương theo đuổi cô, là chính hắn bức cô phải đi đến bước này.

Cô chính là có nỗi khổ, cô sẽ không phải là người như vậy, hắn tin vào mắt nhìn của mình, chưa từng sai.
Hắn quyết định rồi, hắn phải đến trước mặt cô, cùng cô đối chất rõ ràng.

Cho dù kết quả thế nào hắn vẫn sẽ không buông bỏ, nhất định không để cô rời xa hắn, mà hắn cũng không thể nào rời xa cô, bởi cô chính là một nửa sinh mệnh của hắn.
Không, không đúng, cô đã trở thành chính sinh mệnh của hắn rồi.

Thiếu cô, hắn không thể sống tiếp được, không thể!
Trong lòng đã có quyết định, hắn ngay lập tức muốn mang cô về bên cạnh hắn, khiến cô đời đời kiếp kiếp không được rời bỏ hắn, hắn không cho phép, không cho phép!
Cầm lấy chiếc điện thoại, hắn bấm một dãy số.

Sau vài tiếng đổ chuông, dường như đầu bên kia đã có tín hiệu trả lời, hắn cất giọng trầm trầm không đầu không đuôi: "Giúp tôi điều tra một việc!"
Ấn nút tắt, hắn bỏ điện thoại về vị trí cũ.

Hai tay để trong túi quần, hắn vẫn đứng đó, một mình, cho đến khi màn đêm buông xuống.

Trong căn phòng rộng lớn ngoài tiếng gió từ điều hòa cùng một hơi thở lạnh lẽo, chỉ lờ mờ nhìn thấy một bóng dáng cao ngất hòa trong màn đêm tĩnh mịch..

Bình Luận (0)
Comment