Cuộc sát hạch kết thúc, Khải Phong một lần nữa khơi lên hứng thú với Trọng Hải: "Có muốn biết thêm về SLC hay không?"
Nghe đến SLC, dĩ nhiên Trọng Hải không suy nghĩ mà lập tức gật đầu.
Những gì cậu biết về công ty quá ít, chỉ gói gọn ở Việt Nam.
Về trụ sở chính còn ít hơn, ngay đến cái người đứng đầu là ai, già hay trẻ, anh chẳng biết tí tẹo nào ngoài cái tên được mọi người nhắc đến.
Làm việc ở công ty đã ba năm, ngoài những gì anh được biết đều đã biết, còn lại thì mù tịt.
Lòng hứng thú nổi lên, cậu dĩ nhiên là phải chớp lấy cơ hội rồi.
"Dĩ nhiên ạ.
Tổng bộ SLC thật vĩ đại nha.
Anh đã từng gặp qua người lãnh đạo tối cao hay chưa? Em nghe sếp em nói, người đó vô cùng kinh khủng, lại cũng vô cùng thần bí nha!"
Khải Phong khoé miệng giựt giựt, thần bí thì anh nhận chứ hai chữ kinh khủng, anh thật sự đáng sợ như vậy hay sao?
Không dám đề cập đến vấn đề Trọng Hải vừa hỏi, anh chỉ mở dữ liệu trong laptop ra, đưa đến trước mặt cậu.
"Em xem đi! Chỗ nào không hiểu thì hỏi anh!"
Trọng Hải nhận lấy, bắt đầu chăm chú nhìn vào màn hình laptop.
Tiếng Anh đối với cậu không thành vấn đề, vì được Diễm Linh kèm khá chặt, hơn nữa cậu ta chịu học.
Nhìn cô chị sinh đôi thì biết, tiếng anh cũng được xem là thông thạo, ứng đối qua loa cũng tạm chấp nhận, nhưng theo chị em cô đánh giá, thì phải nói là..
quá tệ rồi.
Khoảng tầm 15 phút, sau khi đã đọc đến hàng chữ cuối cùng, Trọng Hải mới ngẩng đầu lên gọi: "Anh rể!"
Nghe thấy cậu ta gọi mình, Khải Phong mỉm cười cất giọng: "Xem xong rồi à?"
"Dạ!" Trọng Hải gật đầu: "Em có thể hỏi anh một vấn đề hay không?"
Khải Phong nhìn người bên cạnh, cũng không từ chối, gật đầu: "Được.
Có gì không hiểu sao?"
"Không có!" Trọng Hải lắc đầu.
"Chi tiết đến nỗi không gì là không hiểu.
Chỉ là.." Cậu ngập ngừng không biết phải nói thế nào.
Khải Phong không lên tiếng, vẫn là nhìn cậu, chờ đợi.
Trọng Hải không chần chừ nữa, hỏi một lèo: "Em chỉ là thắc mắc, vì sao anh lại có được những thông tin này? Ở trang web trụ sở cũng không hề đầy đủ và chi tiết như vậy!"
Khải Phong thoáng ngạc nhiên.
Cậu ta cũng tinh tường đó chứ.
Những thông tin này, ngoài cổ đông cùng những cán bộ cấp cao, còn lại không ai nắm rõ một cách cụ thể.
Không phải tự nhiên anh lại cho Trọng Hải xem, anh cũng đã suy tính trước sau.
Thứ nhất, cậu ta làm việc trong SLC mà năng lực cũng không tệ, anh sẽ dốc lòng bồi dưỡng, trong thời gian ngắn nhất cho cậu ta đứng ngang hàng với những nhân viên thuộc phòng kỹ thuật ở trụ sở chính, đương nhiên sẽ điều cậu ta về đó làm.
Thứ hai, sớm muộn cậu ta sũng sẽ trở thành em vợ của anh, nghiễm nhiên trở thành người một nhà, đương nhiên sẽ thiên vị hơn một chút, cũng sẽ tin tưởng mà giao những trọng trách quan trọng cho cậu ta.
Chỉ cần hai lý do trên, cậu ta sẽ cần phải am hiểu về công ty.
Quan trọng là, cậu ta phải thật sự nắm rõ, trong tay người anh rể như anh sở hữu những gì, năng lực như thế nào, có thể hay không đối phó với cái công ty CMC gì gì đó, giúp vợ anh, cũng là chị của cậu ta đòi lại công đạo.
Nhưng, trước khi bắt đầu kế hoạch, anh phải nắm chắc phần thắng, một lần hạ gục đối phương, cũng là cho cậu ta một chân trong kế hoạch này, chỉ có thể thắng!
Cho nên hiện tại, thời cơ còn chưa chín muồi, thân phận của anh cứ tạm thời chưa thể tiết lộ.
"Không cần hoài nghi!" Khải Phong lên tiếng.
"Anh làm việc ở trụ sở chính, còn là nhân viên nòng cốt, dĩ nhiên sẽ nắm rõ toàn bộ thông tin.
Có điều em không biết, trong mỗi laptop mà công ty cung cấp, mỗi người sẽ có một ID riêng để đăng nhập vào trang web chủ.
ID của anh có cấp bậc cao hơn em, nên cũng không có gì lạ cả!"
Nói thừa sao, việc dùng ID quản lý là do anh khởi tạo, dĩ nhiên anh phải nắm rõ.
Người làm ông chủ như anh không biết, thì ai biết nữa đây?
"ID?" Trọng Hải ngạc nhiên.
Sao anh không biết đến ID đăng nhập gì gì đó chứ?
"Đúng rồi".
Anh gật đầu, giải thích: "Khi em vào làm việc tại công ty, sẽ được cung cấp laptop cùng những đồ dùng thiết yếu để làm việc.
Trong laptop mỗi người sẽ có một ID riêng, chỉ xuất hiện một lần trong lần khởi động máy đầu tiên, và chỉ có thể thay đổi tên cùng pass một lần duy nhất.
Có nhớ hay không?"
Trọng Hải trầm tư nhớ lại.
Ngày đầu anh đến làm việc có nhận laptop, nhưng hình như cũng giống như những chiếc laptop bình thường, đâu có giống như những gì Khải Phong vừa nói.
"Hình như em không có thấy gì hết!"
"Không thấy?"
Bây giờ đến phiên Khải Phong sửng sốt.
Không thể nào không thấy! Laptop mà anh cung cấp cho nhân viên là do công ty tự sản xuất, mọi lập trình cùng ứng dụng trong đó anh đã kiểm tra, vô cùng hoàn hảo, chưa hề có sai sót.
Đâu thể nào tự nhiên lại xuất hiện sai sót, mà lại còn là sai sót lớn như vậy chứ?
"Dạ, không thấy!" Trọng Hải lắc đầu.
"Vậy lần đầu tiên khởi động máy, trên màn hình xuất hiện những gì?"
Anh nhất định phải làm rõ vấn đề này.
Nếu như xuất hiện lỗi, ngay lập tức phải báo cho Thomas tiến hành kiểm tra lại.
Trọng Hải suy nghĩ một chút, nhớ lại lần khởi động máy đầu tiên rồi lên tiếng trả lời: "À, thì cũng giống như khởi động những laptop khác, ngoài những dữ liệu có sẵn trong máy, còn lại những phần mềm làm việc em đều phải cài vào".
"Không xuất hiện bảng đăng nhập sao? Trên màn hình chính có logo công ty cùng trang web hay không?"
"Không có!" Trọng Hải lắc đầu.
Cậu cũng không hiểu lắm những gì Khải Phong đang nói.
"Không có?" Khải Phong nhíu mày.
Đây là chuyện gì? Vấn đề nằm ở chỗ nào đây?
Anh im lặng suy nghĩ, sau đó ngồi thẳng dậy cầm lấy chiếc laptop, tắt mọi cửa sổ trên màn hình, rồi lại đưa đến trước mặt Trọng Hải.
"Màn hình laptop của em có giống như thế này hay không?"
Trọng Hải nhìn một cái rồi lắc đầu: "Không ạ!"
"Không?" Khải Phong nhíu mày chặt hơn.
"Vậy những người làm cùng phòng với em thì sao?"
Trọng Hải vẫn là lắc đầu: "Tất cả đều giống như của em!"
"Tất cả đều giống nhau?"
Không thể có chuyện đó được.
Nếu có sai sót thì chỉ một, hai cái, không thể hàng loạt như vậy được.
Trừ khi..
Như chợt nhìn ra vấn đề, anh tiếp tục truy hỏi: "Vậy laptop công ty cung có giống với cái này hay không?"
Trọng Hải nhìn kỹ chiếc laptop trước mặt, cầm lên săm soi.
Nãy giờ mải mê giải mã, cũng chưa nhìn kỹ nó.
Giờ Khải Phong nói đến, cậu tất nhiên không thể bỏ qua, nghiên cứu một chút.
Cầm trên tay có vẻ nhẹ hơn so với cái anh đang dùng vì là loại siêu mỏng, còn có thể tách rời màn hình với bàn phím để trở thành một cái ipad.
Độ phân giải màn hình là vô cùng sắc nét, nhìn hình ảnh hiện thị là nhận ra ngay.
Mặt trên là biểu tượng SLC được khắc chìm, chứng tỏ là hàng thiết kế riêng cho công ty, không phải hàng đại trà.
Về chất lượng thì, sau khi đã sử dụng, độ nhanh nhạy cùng chính xác vô cùng cao.
Những nhãn hiệu laptop trên thị trường hiện nay có thể sánh ngang, xem ra vô cùng ít.
"Laptop của em không giống, là của hãng Apple, chất lượng cũng không được coi là xuất sắc nhất, nhưng để lập trình, viết code thì cũng tạm được, nếu muốn nhanh hơn thì cần phải nâng cấp thêm một chút!"
Vậy là đã sáng tỏ.
Vấn đề không phải do laptop của anh, mà có vẻ là những chiếc laptop kia đã không đến tay nhân viên của anh rồi.
Sự việc này xem ra khá nghiêm trọng, anh phải cho điều tra một lần.
Đây cũng là một phần trách nhiệm của anh, thân là ông chủ lại không để ý đến tình hình công ty, lại để xảy ra vụ việc quan trọng như vậy, lại khiến cho nhân viên chịu thiệt thòi.
Cũng may là nhờ có cậu em vợ tương lai này, anh mới có dịp nhìn nhận vấn đề.
Phải quan tâm, chăm sóc đến nhân viên một chút mới được.
"Được, anh biết rồi.
Anh sẽ báo về trụ sở chính cho xem xét một chút, sẽ nhanh chóng đưa ra câu trả lời thuyết phục!"
"Em không hiểu!"
Trọng Hải mù mịt.
Laptop thì có liên quan gì.
Anh đâu có nói laptop mà công ty cung cấp không đạt chuẩn để làm việc, đâu có đòi hỏi nâng cấp gì gì đâu.
Vẫn làm việc tốt mà.
"Đây đều là lợi ích của nhân viên các em.
Sau này anh sẽ nói với em"..