Khải Phong lúc này chợt bừng tỉnh, thì ra người mà anh muốn biết lâu nay chính là hắn ta, người đang đứng trước mặt anh.
Quả nhiên, lời nói cùng hành động của hắn thật đúng như những gì Trọng Hải đã nói.
"Diễm Linh, em không cần tuyệt tình với anh như vậy?" Hắn vẫn là không chịu buông tha.
"Anh nói đủ chưa?" Cô lại hét vào mặt hắn.
"Diễm Linh! Không cần tức giận!"
Lúc này Khải Phong mới lên tiếng, đôi cánh tay vẫn ôm cô chưa rời.
Cô ở trong ngực anh run rẩy, tựa như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.
"Khải Phong, em không sao!" Cô quay sang nhìn người bên cạnh, ánh mắt cũng mềm dịu đi rất nhiều.
Hắn ta nhìn biểu cảm này của cô đối với người đàn ông kia, nhất thời không kìm được sự ganh ghét, nhìn chằm chằm vào hai người, khoé miệng nhếch lên cất giọng mỉa mai: "Hắn ta là ai? Là người tình mới của em sao? Hắn biết chúng ta có quan hệ gì sao?"
"Trần Trung Đức!"
Cô lại một lần nữa lớn tiếng hét vào mặt hắn.
Cô dường như cũng không còn khống chế được cảm xúc của bản thân nữa rồi.
"Diễm Linh! Để anh!"
Khải Phong dịu dàng gọi tên cô, đưa tay lên khẽ vỗ về tấm lưng để cho cô bình tĩnh trở lại.
Khi thấy cô đã an ổn trở lại, anh mới đi đến trước mặt hắn ta, cất giọng bình thản.
"Tôi không cần biết anh là ai, càng không cần biết trước đây anh và cô ấy là quan hệ gì.
Nhưng hiện tại tôi là bạn trai của cô ấy, tôi không cho phép bất cứ người nào gây tổn thương cho cô ấy, nhất là anh".
"Không quan tâm sao? Nực cười!" Hắn ta cười lớn.
"Đúng vậy, tôi không quan tâm.
Phiền anh không cần xuất hiện trước mặt chúng tôi".
"Không quan tâm!" Hắn lặp lại câu nói.
"Anh càng không quan tâm, tôi lại càng muốn nói!"
"Trần Trung Đức, anh nói đủ chưa!"
Cô được anh che chở phía sau lúc này lại không còn nhẫn nhịn được nữa, ánh mắt gằn từng tia máu, cất giọng đầy phẫn nộ, tựa như con ngựa bị đứt dây cương, cứ thế nhào lên phía trước.
Khải Phong nhanh chóng kéo cô trở lại, hai tay đưa lên vuốt ve khuôn mặt cô, lại nhìn sâu vào mắt cô, tạo sự tín nhiệm.
Cất giọng dịu dàng: "Diễm Linh, tin tưởng anh!"
Cô nhìn anh thật lâu, trong mắt vẫn là sự do dự cùng sợ hãi.
Nhưng khi nhìn thấy sự kiên định của anh, cô không nói gì, khẽ gật đầu một cái thay cho sự đồng ý.
Anh mỉm cười nhìn cô, sau đó quay lại đối diện với người kia, trên mặt không một tia gợn sóng, bình thản đối diện với hắn ta, cất giọng trầm trầm: "Anh rốt cuộc muốn gì?"
Hắn ta đứng một bên nhìn hai người kia tình chàng ý thiếp, trong lòng hắn sục sôi một ngọn lửa thiêu đốt tâm can, khiến hắn thật muốn tiến lên chia rẽ.
Chính là, hắn không cách nào có thể dửng dưng nhìn người phụ nữ của mình ở trong lòng người đàn ông khác.
"Tôi muốn gì sao?" Hắn lại cười, nhưng nụ cười này dường như có chút chua xót.
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi, tất nhiên tôi muốn cô ấy trở về bên tôi.
Còn anh, tránh xa cô ấy ra một chút".
Khải Phong cười như không cười lên tiếng: "Anh không có mắt nhìn sao? Người nên tránh xa cô ấy chính là anh!"
"Anh không hiểu hay là cố tình không hiểu đây? Cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh nghe có hiểu không hả?" Hắn cất giọng đầy tự mãn.
Khải Phong nhíu mày nhìn hắn ta nở nụ cười đắc ý.
Hắn ta rốt cuộc muốn nói điều gì, có lẽ anh đã đoán ra vài phần.
Nhìn người đối diện không lên tiếng, hắn tiếp tục nói: "Anh có biết tôi và cô ấy bốn năm trước là quan hệ thế nào hay không? Tôi nghĩ là cô ta còn chưa từng nói có phải hay không?"
Sự ghen tức làm lu mờ ý nghĩ của hắn, hắn có lẽ còn không biết bản thân đang nói điều gì.
Hắn gằn lên: "Cũng phải thôi, cô ta dĩ nhiên không muốn cho ai biết.
Còn anh, có phải cũng cho rằng cô ta rất lương thiện có phải hay không?"
Hắm tiến lên, ghé sát vào tai anh nói câu gì đó, chỉ đủ để hai người nghe.
Khu hắn vừa dứt lời, một cú đấm lại giáng xuống.
Nhưng lần này, hắn dường như có sự chuẩn bị, nên cú đấm chỉ sượt qua bên sườn mặt hắn.
Mặc dù vậy, nhưng vẫn khiến khoé miệng hắn rỉ máu, chứng tỏ cú đấm kia lực đạo không hề nhẹ.
Ngay sau khi hắn nhận cú đấm thứ hai, hắn ngay lập tức đáp trả không hề nương tay.
Khải Phong không kịp né đi nên dĩ nhiên lãnh trọn.
Đưa tay lên lau khoé miệng, anh bắn ánh mắt sắc lạnh về phía hắn.
Còn hắn lại nở nụ cười tự mãn khiến anh không cách nào kiềm chế sự tức giận.
Những lời hắn vừa nói bên tai anh lại hiện lên trong đầu.
Hắn, tên xấu xa không bằng cầm thú, hắn lại có thể không chút ngượng miệng mà nói ra những lời lẽ làm tổn thương người.
Hơn nữa, cô trước đây là người yêu của hắn, cách đây không lâu còn mở miệng nói yêu cô, vậy mà lúc này hắn lại có thể lăng mạ cô như vậy!
Đang muốn tiến lên cho hắn thêm một đòn, thế nhưng người phía sau đã kịp thời ngăn cản, dang tay giữ lại.
"Khải Phong, không nên như vậy, không cần làm bẩn tay mình!"
Ngay lúc này, người nhà cô cũng xồng xộc kéo đến.
Chính là, lúc Khải Phong vừa rời đi, Lâm Dương đã lập tức kéo theo Khánh Đan chạy ngược hướng, trở về nơi người lớn đang tụ họp báo tin.
Cho nên lúc này, ai nấy đều mang theo sự tức giận chạy đến.
Trọng Hải ngay khi nhìn thấy hắn liền muốn xông lên đánh một trận cho hả dạ, nhưng đã bị Gia Huy kịp thời ngăn lại.
Cậu ta chỉ có thể đứng ở phía sau hét lớn: "Trần Trung Đức, tên khốn kiếp nhà anh, anh còn dám xuất hiện trước mặt chị tôi sao? Anh có còn lương tâm hay không?"
"Gia Huy, con đưa nó đi cho ba.
Trọng Khang, con dẫn mấy đứa nhỏ đi luôn đi.
Ở đây để ba giải quyết".
Trọng Huy lên tiếng nói với mọi người trong nhà.
"Con biết rồi!" Trọng Khang gật đầu rồi cùng những người khác rời khỏi.
Khi chỉ còn vợ chồng Trọng Huy cùng ba đương sự, ông mới nhìn thẳng vào hắn ta, mặt không biểu cảm, cất giọng: "Trần Trung Đức, cậu còn muốn gì ở chúng tôi nữa?"
"Bác trai! Con.."
Hắn còn chưa nói hết câu, Trọng Huy đã lên tiếng cắt ngang: "Không cần gọi nghe thân thiết như vậy.
Tôi thật sự không nhận nổi!"
"Không cần nói nhiều với hạng người này!" Mộc Diệp cũng không giấu được sự phẫn nộ trong lòng, lên tiếng.
"Bác trai, bác gái, xin nghe con nói một chút!" Hắn ta cố nài nỉ.
Trọng Huy cùng Mộc Diệp không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn qua đứa con gái.
Mà cô lúc này dường như cũng đã bình tĩnh rất nhiều.
Cô mỉm cười cất giọng nhẹ nhàng: "Ba mẹ, con rất ổn, không cần lo lắng cho con.
Hai người về nghỉ ngơi đi! Chuyện của con, con sẽ tự giải quyết.
Sớm muộn cũng phải đối mặt, nhanh một chút cũng tốt!"
"Bé à!" Mẹ cô vẫn là chưa có yên tâm.
"Con biết ba mẹ lo cho con.
Nhưng con biết phải làm gì.
Còn có Khải Phong ở đây, anh ấy sẽ không để con chịu thiệt thòi".
"Chuyện này!" Trọng Huy lưỡng lự.
Lúc này Khải Phong cũng lên tiếng: "Bác trai, bác gái, hai người yên tâm trở về đi".
Nhìn ánh mắt kiên định của anh, Trọng Huy cùng Mộc Diệp cũng miễn cưỡng gật đầu: "Được, bác giao con Bé cho con.
Nhớ, đừng để nó quá kích động.
Có chuyện gì thì báo cho bác biết".
"Dạ!" Khải Phong gật đầu.
Trọng Huy cùng Mộc Diệp nhìn cô thật sâu, thấy được sự kiên cường toát ra từ người cô, lên tiếng trấn an: "Không cần nghĩ ngợi lung tung có biết không?"
"Con biết.
Ba mẹ về trước đi.
Giúp con nói với Trọng Hải một tiếng, không thôi nó lại đi gây sự".
"Uhm!" Ông gật đầu.
Khi thấy họ đã đi xa một đoạn, cô nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó đứng thẳng người, rời khỏi vòng tay của Khải Phong, trao cho anh ánh mắt yên tâm.
Khải Phong nhíu mày nhìn cô nhưng cũng không nói thêm lời nào, xem như ngầm đồng ý, cũng là tin tưởng cô, khẽ gật đầu.
Cô từ từ tiến đến trước mặt hắn, trên mặt là sự hờ hững, nhìn hắn bằng một ánh mắt hoàn toàn xa lạ khiến tim hắn đau thắt.
Từ lúc nào? Hắn tự hỏi lòng, từ lúc nào cô đối với hắn lại tuyệt tình như vậy?
Cô nói với hắn bằng giọng lạnh nhạt: "Trần Trung Đức, anh rốt cuộc muốn gì?"
"Diễm Linh! Đừng xem anh như người xa lạ như vậy có được không?"
"Xa lạ?" Cô quét ánh mắt sắc lạnh về phía hắn.
"Tôi đứng đây trước mặt anh vẫn còn chưa đủ nhân từ sao? Anh còn muốn tôi xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra hay sao?"
"Diễm Linh, em biết anh yêu em như thế nào mà.
Anh không thể sống thiếu em.
Chúng ta kết hôn, lập tức kết hôn có được hay không?"
Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay cô, nhưng khi hắn vừa chạm vào, cô lập tức giật ra, tránh xa tựa như ôn dịch.
Trong mắt hắn là sự bi thương nói không nên lời.
Trước đây mặc dù cô không ghét sự đụng chạm của hắn nhưng cũng chưa từng tỏ ra chán ghét như vậy.
Cô thật sự đã xem hắn như kẻ thù hay sao? Nhưng là ánh mắt kia nhìn hắn lại không một gợn sóng, nửa điểm hận hắn cũng chẳng nhìn thấy.
Chẳng lẽ trong lòng cô, một chút xíu động tâm cũng chẳng còn hay sao?.