Chương 14: Một kiếm sát nhân
Sau khi đàn Văn Thú rời đi, Địa Huyệt Ma Trùng khô héo rơi trên mặt đất, Địa Huyệt Ma Trùng mặc dù được xưng bất tử bất diệt nhưng bị thiên địch hút cạn sinh khí cũng vô pháp tái sinh.
Trần Hiên nóng bỏng nhìn Địa Huyệt Ma Trùng, tâm tình kích động, trường kiếm trên tay, một kiếm chém đứt thân dưới của Địa Huyệt Ma Trùng, ở bên trong móc ra nội đan, nội đan này màu vàng kim chói mắt, lớn hơn nắm đấm hài tử, tại đó ẩn tàng một cỗ địa khí cực kỳ nồng hậu, có lẽ được tích tụ qua quá lâu năm tháng cho nên vô tình mà uẩn dưỡng ra một loại khí chất trầm trọng hết sức đặc thù.
Trần Hiên cẩn thận đặt hậu thiên nội đan vào túi chứa đồ, tiếp tục hướng về phía trước, thúc dục Ngự Phong Thần Hành, ở bên trong U Đấu sâm lâm hóa thành một đạo tàn ảnh gào thét mà đi, càng vào sâu U Đấu sâm lâm càng bắt gặp thêm nhiều yêu thú, có những loài yêu thú kỳ dị mà sinh thời nằm mơ Trần Hiên cũng không bao giờ dám mường tượng qua.
Một con Bạch Lân Cửu Đầu Xà, trên người mọc ra chín cái đầu phân biệt, chứng tỏ tu vi của nó ở vào Ngưng Khí tầng thứ chín, đối với yêu thú cường đại này Trần Hiên không dám manh động, vừa nhìn thấy liền cật lực trốn chạy, tuy nhiên loài xà yêu bản tính hiếu sát, một khi thấy con mồi liền khóa chặt, điên cuồng rượt đuổi, không chết không thôi.
U Đấu sâm lâm mang lại cho Trần Hiên một cái nhận thức vô cùng mới lạ, ở đây, người ta vừa là kẻ đi săn cũng đồng thời chính là con mồi, bất quá, kẻ đi săn hay con mồi còn phải nhìn vào thực lực để phân biệt.
Thực lực mạnh mẽ có thể thoải mái xuống tay tàn sát, phần nào đó chính là chúa tể sinh linh vận mệnh, thực lực yếu kém tất nhiên bị yêu thú giết ngược, như Trần Hiên, phải chật vật trốn chạy, thậm chí còn có nguy cơ bỏ mạng.
Bạch Lân Cửu Đầu Xà tốc độ rất nhanh, gào thét trên không đạp gió mà đi, nhưng tốc độ của Trần Hiên cũng không hề chậm, hơn nữa U Đấu sâm lâm chướng ngại quá nhiều, Trần Hiên vừa chạy vừa liên tục thay đổi phương vị, Bạch Lân Cửu Đầu Xà kiên trì hơn nửa canh giờ thì lắc đầu bỏ cuộc, một đường trốn chạy, lúc này Trần Hiên cũng không biết mình đang ở đâu bên trong U Đấu sâm lâm.
Không còn cảm nhận được nguy cơ Trần Hiên mới dừng lại, điên cuồng thở dốc, phía sau một gốc đại thụ vận chuyển Hằng Nhạc Công gấp gáp bổ sung linh khí, sở dĩ hắn phải chật vật như vậy là bởi vì không sử dụng được Tàng Thân Thuật, Bạch Lân Cửu Đầu Xà ngoài tu vi vượt trội thì khứu giác cũng cực kỳ nhạy bén.
Thời điểm Trần Hiên vừa mới thu công, phía sau lưng thình lình vọt tới hai đạo hắc mang, Trần Hiên giật mình quay người, ở đó trống rỗng xuất hiện hai cái thanh niên nhân ảnh, bọn hắn áo bào đen rộng thùng thình, đầu đội mũ rộng vành, dưới tấm khăn che mặt Trần Hiên không thể nhìn ra diện mục, tuy nhiên trên cơ thể sát khí động đãng, mỗi một tên hắc y nhân đều phân biệt vác trên vai một thanh đại đao, đại đao nặng trịch vẫn còn nhuốm máu.
" Tiểu tử! Muốn mạng thì giao ra nội đan!" Một tên hắc y nhân trầm giọng, thanh âm khàn đặc, đại đao hướng về phía Trần Hiên, lớn tiếng hăm dọa.
" Lão nhị! Chỉ lấy nội đan thôi sao, những thứ khác trên người hắn chẳng lẽ bỏ qua?" Hắc y nhân còn lại nghe vậy liền tò mò, quay sang hỏi nhỏ.
" Ngu ngốc! Nếu đơn giản như vậy thì đại đao của ta làm sao lại nhuốm máu?" Hắc y nhân gầm nhẹ, lập tức tung một cước vào mông đồng bạn.
Trần Hiên nhất thời minh bạch, hai tên này ở bên trong U Đấu sâm lâm chuyên đi lại, chặn cướp nội đan, hành động cũng giống như phàm tục thổ phỉ, theo lời bọn hắn nói, nếu như tên kia là lão nhị rất có thể còn tồn tại thêm lão đại, lão tam.. Trần Hiên âm trầm, sắc mặt có chút biến hóa.. Không biết bọn hắn đã giết chết bao nhiêu người, cướp đi bao nhiêu nội đan cùng tư trang, nhưng Trần Hiên rõ ràng, một khi giao ra nội đan, giao ra tư trang cũng chính là giao phó tính mạng.
Trần Hiên không thể nhìn thấu tu vi hai tên này, tầm mắt hắn hoàn toàn bị che đậy bởi một tầng sương mù nhàn nhạt, tựa hồ tu vi so với Trần Hiên vượt trội quá nhiều, cũng rất có khả năng đang sử dụng thủ đoạn ẩn tàng thực lực.
" Hai vị đại gia! Ta chỉ có vài viên nội đan cấp thấp, càng là nhân gian tán tu nghèo mạt kiếp.. Đáng tiếc..Không có thứ gì giá trị để cho các ngươi cướp.. Đáng tiếc a!" Thần sắc lạnh băng, Trần Hiên âm thầm liếc mắt nhìn hai tên hắc y nhân, sau đó nhếch môi, thanh âm cợt nhả.
Nếu như cùng là Ngưng Khí, Trần Hiên không có lý do gì lại nhìn không ra thực lực đối phương, bởi lẽ đại hội liệp yêu chỉ dành cho Ngưng Khí kỳ tiểu tu sĩ, đơn giản, đối với Trúc Cơ kỳ nội đan yêu thú chính là rác rưởi, ngoại trừ nội đan Linh Thú ra, nội đan cấp thấp hoàn toàn không có giá trị, mà để lấy được nội đan Linh Thú đâu phải chuyện dễ dàng?.
Từ bỏ những kẻ hám tài quên mạng thì tu sĩ chân chính, không ai lại dại dột đi đặt cược đại giới vào loại chuyện 5 ăn, 5 thua, hơn nữa, Trúc Cơ tu sĩ bất kỳ ai đều chẳng phải là một phương hào gia, tài đại khí thô?.
" Nhất định bọn hắn đang sử dụng thủ đoạn ẩn tàng tu vi, mà chỉ có loại tiểu nhân vật mới phải nhọc công làm loại chuyện tương tự!" Trần Hiên nhếch môi nói thầm.
" Giao vật, hoặc giao mạng, ngươi chọn đi!" Hắc y nhân gằn giọng, hắn đương nhiên nhìn ra thực lực Trần Hiên, bởi vì nhìn ra mới không ngờ được tiểu tử trước mặt lại có thể bình tĩnh như vậy, cái bình tĩnh đến lạnh nhạt kia khiến cho hắn bất giác giật mình.
" Ta không có vật.. Muốn giao mạng, hai người các ngươi ai tới lấy..Hay là cả hai cùng tới?" Trần Hiên xiết chặt nắm đấm, trong mắt lóe lên một vòng lăng lệ.
" Khà khà..Tiểu tử, ngươi nói như vậy là sợ mình sống lâu có đúng không? Ngưng Khí tầng năm mà thôi, thứ sâu kiến, lão tử nhấc tay đều có thể dễ dàng bóp chết một nắm lớn" Hai tên hắc y nhân nhìn nhau cười, sau đó một tên trực tiếp động thủ.
Thanh đại đao trên tay tóe thiết mang, đại đao hoành không nhằm đỉnh đầu Trần Hiên chém xuống, đao kia to lớn, nặng không dưới mấy chục cân, hơn nữa phạm vi rất gần cho nên lúc này Trần Hiên chỉ cảm thấy da đầu thoáng tê dại, một cỗ lực lượng cuồng dã từ trên bầu trời oanh minh gào thét, phong bạo bên tai chợt nổi lên, không khí bị đao phong đi trước sắc bén chặt đứt.
Trần Hiên nhanh chân lách mình lùi về sau năm trượng tránh thoát một kích, đại đao nặng nề nện thẳng xuống mặt đất khiến cho mặt đất nứt toác ra một vệt lớn, Trần Hiên âm trầm, tay phải linh hoạt bắt quyết, điều động thể nội linh khí, tu vi tại trong thời khắc này toàn diện bộc phát, dưới thân pháp Ngự Phong Thần Hành, Trần Hiên không lùi mà tiến, cả người nhanh như chớp tiếp cận hắc y nhân.
Hắc y nhân mặc dù thần lực có thừa thế nhưng không mấy linh hoạt, khi đại đao một lần nữa quét ngang thì Trần Hiên đã lẳng lặng đứng sau lưng hắn, cánh tay nhấc lên, linh khí phun trào, một cái hoàng kim chưởng ấn đập thẳng vào lưng hắc y nhân.
Chỉ nghe được một tiếng oanh minh trầm muộn, cả người hắc y nhân bị ném về phía trước, miệng trào máu, ngực dưới y phục nổ tung.
Thân pháp lại động, Trần Hiên xuất ra trường kiếm, cả người như một đạo u linh thoắt ẩn thoắt hiện, khi một lần nữa tiếp cận hắc y nhân, trường kiếm thình lình hướng về phía trước quét tới, kiếm âm tê minh, một đạo kiếm khí vô cùng sắc bén hoành không mà đi.
Hắc y nhân còn lại khuôn mặt đại biến, khi nhìn thấy một kiếm kia muốn chém lên người đồng bạn thì mới giật mình động thủ, thân pháp hắn cũng cực nhanh, chớp mắt đã ngăn cản ở phía trước, bàn tay quấn theo ngập trời u vụ vươn ra, hóa thành thủ trảo bắt lấy một kiếm của Trần Hiên.
Tiếng kiếm ngân chói tai vang lên, mặc dù bị ngăn cản nhưng lúc này kiếm khí quay cuồng càng bạo, Trần Hiên tiếp tục rót vào trường kiếm đại lượng linh khí khiến cho trường kiếm bỗng nhiên vặn vẹo một cái.
Hai chân súc thế, tiếp tục dẫm Ngự Phong Thần Hành, Trần Hiên di chuyển cực kỳ linh động, phía trước chồng chất mấy đạo tàn ảnh, thân thể hắn ở giữa thiên địa thình lình biến mất.
Khuôn mặt hắc y nhân biến sắc, ánh mắt mang theo kinh sợ, lúc này hắn hoàn toàn không thể nắm bắt được vị trí của Trần Hiên, ngay cả khí tức tựa hồ cũng triệt để tiêu tán.
Trên đầu hắn hàn phong quét ngược, hắc y nhân giật mình nhìn lên, lập tức một đạo kiếm khí cách không chém xuống, bị giới hạn bởi thời gian cùng khoảng cách, hắc y nhân chỉ biết kéo đồng bạn đang thụ thương chật vật tránh né.
Chưa đợi cho hắn kịp định thần, đồng bạn bên cạnh bỗng nhiên gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, thanh âm chớp mắt im bặt, một cột máu phun ra phía trước, vấy bẩn hư vô, nhấc lên mùi vị huyết tinh lợm giọng.
" Ngươi! Khốn kiếp!" Hắc y nhân hét lớn, ánh mắt như điện tại mấy chục cái phương vị hung hăng quét tới, nhưng thủy chung không thể nhìn thấy bóng dáng Trần Hiên.
Khuôn mặt hắn càng thêm âm trầm, một cỗ bất an mãnh liệt đánh vào sâu trong đại não, tại bốn phía lại xuất hiện hàn phong, hàn phong đầy trời vũ động, một đạo kiếm khí nữa trống rỗng xuất hiện.. Kiếm khí bàng bạc, uốn cong hình vòng cung gào thét giết tới.
Sau lưng hắn, trên đỉnh đầu, phía dưới chân đều hình thành nên kiếm khí, hắc y nhân như dã thú, điên cuồng gào thét, cả người chật vật tránh né, đồng bạn phía trước lập tức bị kiếm khí chém thành hai nửa, nhục thân tách rời, ở trên mặt đất phân biệt rơi xuống.
Trần Hiên sử dụng Ngự Phong Thần Hành, càng dùng Tàng Thân Thuật, hắn thừa hiểu, đối với địch nhân không thể buông tha, trong bốn đạo kiếm khí kia chỉ có một đạo kiếm khí là thực chất, cũng chính là đạo kiếm khí sát nhân.