Chương 17: Thi binh kéo Tang Tương.
Vừa bước vào Cổ Đạo Miếu, đập thẳng vào mắt Trần Hiên là một cảnh tượng hết sức tan hoang, địa phương này rất lớn, ở trong quá khứ có lẽ đã từng cực độ huy hoàng, nhưng thời gian biến thiên không gì chống đỡ nổi, vô số tòa kiến trúc đổ sụp, hàng trăm bức tượng lớn ngã rạp trên mặt đất, bị cát bụi chôn vùi, đếm không hết đình miếu hoang phế.
Cảnh tượng này cực kỳ chấn động, khiến cho Trần Hiên hô hấp dồn dập, não hải oanh minh từng trận.
Bầu trời ở đây khác hẳn với bầu trời ngoại giới, thương khung bên trên không chỉ một, mà có đến mười vầng mặt trời tỏa ra kinh thiên nhiệt lực, trong đó có một vầng mặt trời giống với Đại Tôn Thần Chi Dương, vầng mặt trời to lớn nhất, với hai màu trắng bạc, vàng kim.
Mười vầng mặt trời bị buộc vào nhau bởi một đầu xích sắt to lớn, lại do một bộ kinh thiên bạch cốt kéo đi, bộ bạch cốt này khủng bố không gì sánh được, đạp trên thương khung tản ra ngập trời uy áp, uy áp khiến cho tinh không ầm ầm chấn động, nhấc lên bốn phía thiên địa thanh âm oanh minh quanh quẩn..
Bên ngoài thương khung có thể nhìn thấy vô số tinh thần vỡ nát, ảm đạm vô quang, nơi đây ở trong quá khứ tựa hồ là nghĩa địa tinh tú, là nơi chôn cất Thần Ma, thê lương khí tức vì vậy mà ngập trời lan tỏa.
Vạn dặm kiến trúc bị che chắn bởi một đạo tường thành, tường thành cao lớn dùng thanh kim thạch xây nên màu sắc óng ánh, từ xa, Trần Hiên âm trầm nhìn tòa thành, cảm nhận được từng cổ huyết khí cường đại chôn sâu bên dưới mặt đất, khẳng định có cường giả quán thế đang tọa trấn, hoặc giả, thực sự là mộ địa, nơi chôn cất Thần, Ma.
Bởi vì, khí thế kia tu sĩ nhân loại không thể nào có được, mặc cho tầm mắt Trần Hiên hiện tại còn thiển cận, nhưng hắn không dùng mắt để quan sát, mà dùng trái tim để cảm nhận.
Nội tâm Trần Hiên rung động thật sâu.
" Từng cỗ khí tức kia mặc dù bị che đậy nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được.. Siêu phàm thoát tục, kinh thiên động địa..Lại càng Thần Thánh quá mức!" Trần Hiên thở sâu, đối với địa phương quỷ dị này ngoài cực độ sợ hãi, còn nảy sinh một chút tâm lý tò mò.
Phía sau đại môn là một cái quan môn cũ nát, mái ngói bên trên đã bị gió mưa nhấc xuống, bốn phía hư tổn không thành hình dáng, quan môn như một cái vòm trời nhìn ra hoang tàn thế giới.
Đến khi Trần Hiên tới gần quan môn đột nhiên nghe được từng tràng tiếng xích sắt rung chuyển "keng keng" điếc tai, đồng thời kèm theo một luồng hơi thở lạnh lẽo mãnh liệt ập tới, hơi thở này cực kỳ buốt giá, ở bên trong thiên địa hóa thành cuồng phong, nhấc lên đất bụi che mờ hết thảy.
Trần Hiên không khỏi quay đầu quan sát, ở trong tinh không hiện ra một đội nhân mã rất nhanh đến gần, truy tinh đuổi nguyệt, lượn lờ sương mù nhìn như âm binh quá cảnh, đội nhân mã có hơn vạn người, dưới âm khí bao phủ di chuyển trên bầu trời tạo thành một mảng mây đen dày đặc che lấp thiên địa.
Một đội thiết huyết binh sĩ, toàn thân bao phủ trong giáp trụ màu đen, từ đầu xuống chân đều được thiết y phòng hộ, tràn ngập sát khí cùng khí tức quỷ dị, đội binh sĩ này tầng tầng lớp lớp, ai nấy cũng đều đang nắm vào một đầu xích sắt, biểu tình cực kỳ thống khổ, xích sắt xé toang tầng mây đen, phía sau thình lình bay ra một con bướm bảy màu, con bướm này quá lớn, mỗi lần đập cánh đều nhấc lên kinh thiên phong bạo, ở trên tinh không chấn nhiếp hết thảy, rung động tinh thần.
Trần Hiên nhảy dựng trong lòng, phán đoán đây là một đám tử thi, tử thi không hiểu vì lý do gì vẫn đang hoạt động, tựa hồ tuân theo ý thức trước khi chết, đồng thời Trần Hiên có loại cảm giác cực kỳ quen thuộc, gần như ở trong nháy mắt, Trần Hiên thất thần lẩm bẩm:" Tang Tương...Ma Giới Sửu Môn Đài!".
Truyền thuyết, Tiên Cương ở vô số năm tháng trước đã từng huy hoàng.. Ma Giới Sửu Môn Đài đến từ một vùng tinh không khác, hủy diệt đi Tiên Cương, vùi huy hoàng vào khói lửa..Truyền thuyết là thật hay giả còn chưa biết, là thực hay hư vẫn không ai đi xác nhận.
Tuy nhiên không có lửa thì làm sao có khói? Ngàn vạn thế hệ Tiên Cương vẫn truyền khẩu về truyền thuyết, như để nhắc nhở, bên ngoài tinh không vô ngần kia nhất định còn tồn tại thêm những nền văn minh không biết, những nền văn minh này tùy thời có thể đổ bộ xuống, một lần nữa hủy diệt Tiên Cương, cũng chính là liều thuốc kích thích mạnh mẽ, khiến cho Tu Chân giới Tiên Cương đại lục không ngừng phát triển, cho đến hôm nay tạm thời đạt tới đỉnh cao.
" Những tử thi kia khí tức quả thực đáng sợ, tùy tiện mỗi cử động đều khiến cho thương khung kịch chấn.. Đây có lẽ chỉ là một đội quân bình thường..Còn con Tang Tương kia nữa..Nếu như những gì ta đoán là không lầm thì Tiên Cương đại lục hiện tại vẫn còn cách biệt với quá khứ một đoạn rất xa!" Trần Hiên nói thầm, trong lòng kịch liệt rung động.
Đám tử thi mặc dù thân khoác thiết y màu đen, nhưng vẫn tràn ra ngập trời âm vụ, mỗi đạo khí tức đều hết sức khủng bố, không gì sánh được, khác xa với thường nhân, cảm giác như thời điểm còn sống, mỗi người trong số đó, bất kỳ ai đều đủ sức hủy diệt đi nhật nguyệt tinh thần.
Hơn nữa, bọn họ rất có thể đến từ một vùng tinh không khác, mà để vượt tinh không đi lại bên trong vũ trụ, ở Tiên Cương đại lục ngàn vạn năm nay vẫn không ai làm được.. Từ đó dễ dàng nhìn ra cách biệt.
Trên cánh con Tang Tương mọc lên một gốc kinh niên đại thụ tán lớn che trời, dưới đại thụ nằm im chiếc quan tài đá, quan tài rất lớn, bốn bề bị xích sắt trói buộc lại phát tán ra cuồn cuộn ma khí.
" Trên cánh Tang Tương tại sao xuất hiện một cỗ quan tài? Là quan tài của ai? Tại sao đám thiết huyết binh sĩ kia lại phải kéo đi? Rốt cuộc bọn hắn đang đi đâu?" Trần Hiên trầm ngâm, trong đầu bất giác hiện lên trăm ngàn câu hỏi.
Tử thi vạn quân kéo theo Tang Tương mơ hồ biến mất giữa thiên địa, một khắc này bầu trời sáng tỏ..Mười vầng mặt trời như lấy lại được sắc thái mà tỏa xuống ánh sáng càng thêm chói mắt.
Trần Hiên trầm ngâm rất lâu, những kiến thức của hắn học được cho đến hiện tại đều xuất phát từ Đạo Thư, mặc dù có thể không hoàn toàn chính xác, nhưng cổ nhân nhất định sẽ không nhàn rỗi đi lừa gạt hậu nhân.
Thời khắc Trần Hiên vừa bước qua cổng quan môn, phong vân bỗng nhiên dũng động mà đến, trên bầu trời mây đen hội tụ, chồng chất lên nhau kết thành một tòa lầu các kiến trúc cổ xưa, lơ lửng ở đó tỏa ra ngập trời tang thương khí tức..Mây đen động đãng, điện lôi chớp giật, sau một tiếng kinh lôi, một thanh âm trầm buồn vang vọng thiên địa, thanh âm cực lớn, siêu việt thiên hạ vạn âm.
" Ta muốn trời sụp thì trời phải sụp. Ta muốn mặt đất vỡ tan thì mặt đất phải vỡ tan! Ta muốn chúng sinh diệt vong thì không kẻ nào dám không diệt vong, ta muốn Thương Khung vô Tiên thì chẳng kẻ nào còn dám tồn tại…
Ta là Cổ sinh ra từ trước khi thiên địa xuất hiện, tồn tại trước khi vũ trụ được sinh ra, trước ta còn Cổ Tiên xuất hiện, Tiên muốn nô dịch ta, ta muốn Tiên phải bị ta hủy diệt!
Nếu ta thất bại thì hậu nhân của ta đời đời là kẻ địch của Tiên, đời đời khiến cho thiên hạ vô Tiên!"
Thanh âm nổ tung, quẩn quanh thiên địa, như từ hư vô sâu thẳm vọng về, như tản mát ở bên trong tuế nguyệt xa xăm, Trần Hiên không hiểu ý tứ ẩn hàm, nhưng linh hồn hắn lập tức bị chấn nhiếp, tâm thần sục sôi, não hải kịch liệt chấn động.
Đại âm này là từ giữa trời phát ra, hóa thành một tấm màn quang huy hướng đại địa ép xuống, sau cùng là một tiếng thở dài mang theo ai oán.
Trần Hiên biến sắc, thái độ càng thêm cung kính.
Chỉ là khách qua đường, đối với địa phương thần thánh này Trần Hiên tuyệt nhiên không có tâm mạo phạm, hơn nữa Thủy Cổ hoàng thành ẩn tàng quá nhiều nguy cơ, mà bản thân hắn lại quá mức yếu nhược, muốn tò mò cũng hoàn toàn không đủ dũng khí.
Nhận thấy nơi đây thiên địa chi linh sung túc, Trần Hiên liền nảy sinh ý định sẽ tĩnh tu vài hôm, vừa mới vượt qua được bình cảnh Ngưng Khí sơ kỳ, lại dựa vào Nghịch Trần Định Giới, Trần Hiên có lòng tin trong vòng 10 ngày, hắn nhất định hắn sẽ đột phá đến Ngưng Khí trung kỳ đỉnh phong, chỉ cần không tiếp tục gặp phải bình cảnh.
Trần Hiên chọn lấy góc khuất bên trong một cái phế tích cổ tháp gần đó, tại chỗ trực tiếp tiến vào Nghịch Trần mộng cảnh.. Trước khi nhắm mắt hắn còn hừ lạnh một cái:" Khi ta ra khỏi địa phương này thử xem ai truy sát ai!".
10 ngày của thế giới thực tại bằng 3 năm mộng cảnh giới.
Ở địa phương này nhìn kinh thiên cự cốt kéo mười vầng mặt trời qua lại trên thương khung, mặc dù không cảm nhận được quá chân thực cảnh tượng tinh di đấu chuyển, nhưng rốt cuộc, mười ngày sau Trần Hiên thoát ly mộng cảnh, bỗng nhiên mở mắt.
Ánh mắt hắn lập tức bạo phát hàn mang, khí thế trên cơ thể so với trước kia hoàn toàn bất đồng..Tựa hồ là hai người khác biệt, bên ngoài tầng da dịch bẩn khô lại như sáp, đóng thành mảng lớn..Thể nội linh khí cường đại hơn trước kia đâu chỉ gấp đôi.. Kỳ kinh bát mạch đều một lần hoàn chỉnh thuế biến, 3 năm trong mộng cảnh giới, Trần Hiên rốt cuộc đột phá đến Ngưng Khí kỳ tầng thứ tám.