Chương 8: Công dụng thực sự của Nghịch Trần Định Giới.
Thời khắc này tu vi bên trong mộng cảnh trực tiếp quán nhập thể nội Trần Hiên, bốn phía thân thể phóng xuất ra mờ nhạt linh khí, đan điền bất ngờ vang lên từng hồi thanh âm bạo tạc, Trần Hiên cảm thấy toàn thân hết sức thư thái, cả người phảng phất sinh long hoạt hổ, Trần Hiên chính thức bước vào cảnh giới Ngưng Khí kỳ.
Ngưng Khí tam thiên có tổng cộng ba tiểu cảnh giới, phân biệt sơ, trung, hậu, ba tiểu cảnh giới này lại chia thành 12 cảnh giới nhỏ hơn, cứ bốn tầng ứng với một tiểu cảnh giới, phía sau hậu kỳ là đỉnh phong cùng cảnh giới quá độ, đại viên mãn.
Trần Hiên ngồi trên giường nhỏ vận chuyển Hằng Nhạc Công, hắn muốn kiểm chứng thử xem, đối với thế giới thực tại Hằng Nhạc Công liệu có mang lại tác dụng.
Khẩu quyết vừa rời miệng, nhất thời một cỗ thiên địa linh khí hùng hậu từ không gian bốn phía cuồn cuộn mà đến, theo hô hấp ào ạt tiến nhập thể nội Trần Hiên, cỗ linh khí này so với linh khí mộng cảnh có chút khác biệt, Trần Hiên không quá rõ ràng sự khác biệt này, tuy nhiên cảm nhận cơ thể trong một khắc trở nên vô cùng ấp áp, tựa hồ ngàn vạn dòng nhiệt thủy đang men theo kinh mạch chậm rãi chảy xuôi.
Nhãn thần sáng rực, Trần Hiên nheo mắt nhìn về bốn phía, lúc này hắn đã nhận thấy cảnh vật trong mộng cảnh so với thực tại hoàn toàn bất đồng, mới đây hắn còn nhìn không ra điều kỳ lạ nhưng hiện tại có thể nhận thấy những vật sáng đều ẩn chứa linh khí lưu động, thiên địa linh khí không hề rải rác hay co cụm mà tựa hồ bên trong thiên địa, bất kỳ đâu cũng xuất hiện ít nhiều linh khí, tuy không cảm giác được rõ ràng những biến hoá cụ thể nhất nhưng so với trước đây thì giống như một người mù đã khôi phục được thị lực như bình thường.
Đang quan sát thì cảm giác đau đớn, tê liệt thình lình xuất hiện, nhưng lần này cảm giác có đôi chút yếu đi, mặc dù vẫn còn đau đớn nhưng cũng không đến nỗi quá khủng khiếp.
Trần Hiên mỉm cười, đạt tới tầng thứ nhất Ngưng Khí kỳ, hắn đã có thể cảm giác được linh khí lưu động trong trời đất, hít vào một hơi thật sâu, Trần Hiên phát hiện toàn thân đã dính đầy mồ hôi, trong Ngưng khí tam thiên có ghi lại, khi đột phá được tầng thứ nhất Ngưng Khí kỳ thì phần lớn tạp chất trong cơ thể sẽ bị đẩy ra, giúp cải tạo một lần tất cả kỳ kinh bát mạch.
Trần Hiên thu công, nhếch môi mỉm cười, hắn tạm thời còn chưa muốn để cho Kiều gia biết mình đã đột phá Ngưng Khí kỳ, có thể chuyện này sẽ khiến cho Kiều gia vô cùng kinh ngạc, nhưng kinh ngạc với vừa lòng là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, bởi Kiều gia không muốn Trần Hiên trở thành tu sĩ, Trần Hiên càng không thể khiến cho Kiều gia buồn phiền.
Trần Hiên đẩy cửa bước ra khỏi căn lều, hướng cánh rừng phía sau thôn trang, trên một đoạn suối nhỏ nước suối trong vắt như tuyền thủy, Trần Hiên thư sướng trầm mình, mượn nước suối gột sạch toàn bộ bụi đất cùng tạp chất trên cơ thể.
Vạn dặm trời không có lấy một gợn mây, sau khi mặc lại y phục, Trần Hiên đi đến một mỏm đá cao, ở bên trên im lặng nhìn trời.
" Hài tử! Đã tỉnh tại sao không nằm trên giường lại chạy ra đây làm gì? Có biết gia gia không thấy ngươi, đã lo lắng cho ngươi như thế nào không hả?".
Sau lưng Trần Hiên thình lình vang lên thanh âm trách móc già nua, Trần Hiên quay người thì bắt gặp khuôn mặt tội nghiệp của Kiều gia, đáy lòng hắn bất giác chùng xuống, một cỗ cảm xúc không thể nói rõ thành lời cứ thế trong nội tâm hắn hình thành rồi cấp tốc lan tràn, cảm xúc này là ăn năn, là ấm áp, vừa có một chút vui sướng, một chút nhu tình.
" Gia! Là ta vô tư không nghĩ đến người sẽ lo lắng mà đi tìm! Ta chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút, gia! Thương thế ta đã khỏi hẳn, người không nên quá lo lắng" Trần Hiên xụ mặt, nhỏ giọng nói, đồng thời áp chế tu vi, khôi phục lại phàm nhân hơi thở.
" Tỉnh dậy cũng không thèm báo cho ta một tiếng, gia đã nấu cho ngươi chén canh tẩm bổ, nhanh đi vào lều, ở đây thỉnh thoảng vẫn có gió độc " Kiều gia tiến lại bên cạnh Trần Hiên, cánh tay khô gầy đặt lên đầu hắn xoa nhẹ.
" Ta biết rồi gia, người cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày vừa rồi hẳn là rất vất vả, người nhìn người xem, tiều tụy đi nhiều!" Trần Hiên nắm chặt bàn tay Kiều gia, thanh âm nhỏ nhẹ.
" À! Mấy sư huynh đâu? Tại sao ta không nhìn thấy?" Nghĩ một chút, Trần Hiên nghi hoặc hỏi.
" Bọn chúng đi vào U Đấu sâm lâm liệp sát yêu thú" Kiều gia lẳng lặng nhìn Trần Hiên, nhàn nhạt đáp.
" Liệp sát yêu thú? Là sao? Ta không hiểu!" Trần Hiên tò mò.
" Tế Thiên Thành cứ mỗi 10 năm một lần sẽ tổ chức đại hội liệp yêu, đại hội này là nơi để cho các tông môn đệ tử cùng tán tu nhân gian lịch luyện, vừa nhằm mục đích ngăn cản sự phát triển rầm rộ của các loài yêu thú, ba hôm trước A Nhất dẫn đầu đám hài tử xuống núi" Kiều gia chậm rãi đáp.
" Đại hội liệp yêu kia có nguy hiểm gì không? Mấy vị sư huynh liệu có an toàn không?" Trần Hiên lo lắng, gấp giọng hỏi.
" Không hẳn là an toàn, nhưng bọn chúng đã lớn, cũng đến lúc nên rời xa lão nhân ta rồi, chỉ chim non mới lưu luyến đại ngàn, còn hùng ưng khôn lớn phải bay lượn cửu trùng thiên, bọn chúng mặc dù số phận khác nhau, nhưng thế giới bên ngoài mới là nơi thích hợp để sinh tồn" Kiều gia trầm ngâm đáp, trong thanh âm có chút không đành.
" Gia yên tâm, bọn họ nhất định sẽ sớm trở lại!" Trần Hiên an ủi, càng nắm chặt bàn tay Kiều gia, hắn biết tâm tư Kiều gia lúc này, sở dĩ Kiều gia trở nên tiều tụy một phần là vì lo lắng cho hắn, phần còn lại là vì mấy vị sư huynh rời thôn xuống núi.
" Gia! Ta trở về lều, người cũng nên nghỉ ngơi đi!" Trần Hiên nhẹ cúi đầu, sau đó nhanh chóng ly khai cánh rừng, trở lại thôn trang.
Sau khi Trần Hiên rời đi, ánh mắt Kiều gia bỗng nhiên bộc phát ra ngập trời quang mang thâm thúy, Kiều gia vô thức thở dài, thân hình gầy gò càng trở nên ảm đạm, dưới ráng chiều tựa hồ mái tóc điểm thêm chấm bạc, chiếc lưng cũng còng xuống vài phần.
" Hài tử a! Hài tử! Làm sao dấu được ta!" Kiều gia than nhẹ, với tầm mắt Nguyên Anh có lý nào hắn lại không nhìn ra được sự biến hóa trên cơ thể Trần Hiên.
Vẻ mặt âm trầm bất định, Kiều gia mệt mỏi ngồi xuống mỏm đá, đôi môi khô khốc nhợt nhạt nói thầm:" Không biết ta nên vui sướng hay là nên sầu não! Lão Thiên rốt cuộc đã nghe được lời Kiều Thanh khấn cầu, hài tử của ta..Hắn Ngưng Khí rồi...Quân Thượng!.. Tam Thế Tử không phải phế vật không thể tu luyện!... Nhưng trong lòng ta tại sao lại ảm đạm thế này?".
Vẫn biết Trần Hiên có ngày sẽ rời bỏ hắn, nhưng Kiều Thanh không ngờ ngày đó lại đến sớm như vậy, đã xem Trần Hiên như hài tử mà lòng phụ mẫu trong thiên hạ đều như vậy, vừa muốn, vừa không muốn nhìn thấy con mình thực sự trưởng thành... Trưởng thành có nghĩa là rời bỏ..Mặc dù tình cảm vẫn còn, thậm chí sẽ dần dần nuôi lớn, nhưng mà..Về sau, ở bên trong tuế nguyệt nhất định sẽ có một đoạn thời gian xa cách, cũng hoàn toàn có thể là vĩnh viễn xa cách...Kiều Thanh không muốn ngăn cản tương lai Trần Hiên, nhưng nội tâm hắn thực sự không đành.
Kiều Thanh chống cằm, vẻ mặt u buồn, tâm tình hắn chập chờn như sóng đánh, khóe mắt long lanh nhưng khuôn miệng lại nở ra một nụ cười mãn nguyện.
Không còn chút gì bóng dáng Nguyên Anh tu sĩ, Kiều Thanh ảm đạm nhìn phía cánh rừng, tựa hồ phụ mẫu ngóng trông hài tử, xa nhà...
" Ta nhận lời Quân Thượng chăm sóc cho thế tử, một phần là vì chán nản cái cảnh chém giết, máu tanh, phần là vì bình cảnh Nguyên Anh, phải nhập phàm mới có thể Hóa Thần.. Nhưng từ rất lâu rồi ta đã không còn chú tâm nhiều đến việc tu luyện.. Nếu có thể, ta muốn vĩnh viễn như vậy, không phải chỉ nhập phàm minh ngộ nhân sinh.. Mà thực sự được trải qua một đoạn nhân sinh nguyên vẹn " Kiều Thanh lặng người, nước mắt chậm rãi trôi xuống đọng lại trên chùm râu trắng bạc.
Kiều Thanh đã gần đi tới giới hạn thọ nguyên, nhưng giờ phút này hắn hoàn toàn không muốn Hóa Thần, phàm nhân để trở thành tu sĩ đã khó, nhưng một đại tu sĩ để trở thành phàm nhân chân chính lại càng khó khăn gấp bội.
Kiều Thanh ngồi đó rất lâu, mãi cho đến khi bóng đêm sụp xuống mới ảm đạm quay lưng.
Ở bên trong túp lều của mình Trần Hiên chủ động tiến nhập mộng cảnh, cả người hắn ngồi trên chiếc giường nhỏ, nhưng linh hồn đã hoàn toàn ly khai, theo Nghịch Trần Định Giới đi vào mộng cảnh thế giới.
Thế giới mộng cảnh vẫn như cũ, Trần Hiên trực tiếp khai công xếp bằng thổ nạp, thời gian trôi qua không biết bao lâu, không biết bao nhiêu lần nhật nguyệt thay phiên thế chỗ...Khi một lần nữa Trần Hiên mở mắt tu vi hắn thình lình đạt đến Ngưng Khí kỳ tầng thứ tư, tức là Ngưng Khí sơ kỳ đỉnh phong.
Lúc này bình cảnh kéo đến, Trần Hiên không thể tiếp tục tu luyện mới đành phải ly khai mộng cảnh giới, Trần Hiên kinh hãi phát hiện, mặc dù bên trong thế giới mộng cảnh đã trôi qua một đoạn thời gian, nhưng bên ngoài trời mới vừa chập tối, tức là từ khi hắn tiến vào mộng cảnh, thời gian trôi qua còn chưa đến hai canh giờ, để xác thực điều này Trần Hiên vội vàng đi gặp Kiều gia, lấp lửng hỏi thăm.
Sau khi xác thực, Trần Hiên vô cùng kinh hãi, nội tâm nhất thời dâng lên sóng to gió lớn.
" Như vậy thực tại cùng thế giới mộng cảnh có chênh lệch thời gian nhất định, chênh lệch cụ thể không biết là bao nhiêu nhưng tựa hồ rất lớn.. Nghịch Trần Định Giới là cái gì a! Quá nghịch thiên rồi..Nếu như thiên tư không đủ ta sẽ dùng đến thời gian để bù đắp... Ta phải chứng minh cho phụ vương thấy.. Trần Hiên là con trai người.. Là nhất đại nam tử.. Không phải phế vật, tuyệt đối không phải phế vật!" Trần Hiên xiết chặt hai tay, thanh âm kiên định nhất thời quanh quẩn.
Không muốn hoang phí thời gian, Trần Hiên mang theo tâm tình hưng phấn một lần nữa đi vào mộng cảnh giới.
Toái Tinh Kỹ, Bát Cực Chưởng, Ngự Phong Thần Hành hắn đều đem ra diễn luyện không dưới ngàn lần.