Tiện Nô

Chương 13

Editor: Băng Tiêu

Beta – reader: Băng Tiêu

Ly cố chịu đựng đau đớn, nỗ lực ngồi dậy: ” Lưu, ngồi xuống đây.”

” Ly, tốt nhất ngươi nên nghỉ ngơi đi.” Lưu có chút bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh Ly, giúp hắn lót cái gối đầu, trong mắt tràn đầy đau lòng, ” Thân thể của ngươi… đả thương… còn có….”

” Lưu, ngươi xem thế cục bây giờ, chúng ta quá mềm yếu, toàn là người già trẻ nhỏ…. Ma tộc nếu muốn trả thù, lấy sức mạnh của bọn họ, căn bản chúng ta chẳng thể giúp được gì, bọn họ cần chúng ta làm trung gian làm gì.”

” Chúng ta có thể làm tình báo…” Lưu cố gắng suy nghĩ những việc có thể làm.

” Sức mạnh của chúng ta đang bị phong ấn, cho dù Ma tộc cảm thấy chúng ta hữu dụng, nhưng sau khi hoàn thành xong sự nghiệp thì sao đây? Chúng ta có năng lực gì bắt bọn họ phải thực hiện ước định, thư hiệp ước cũng chỉ như một tờ giấy rách không có chút tác dụng, chỉ sợ lúc đó chúng ta còn bi thảm gấp trăm lần so với bây giờ, nếu như Nhân tộc thắng lợi, có khả năng chúng ta sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt…. Ngươi biết không, chúng ta không được nóng vội.”

” Ly, ý của ngươi, ta hiểu, ngươi nghỉ ngơi đi, ta sẽ bàn bạc thêm với mọi người, ngươi yên tâm.” Lưu ôn nhu đem Ly nằm xuống, kéo chăn mền, ” Nghỉ ngơi đi, cố gắng dưỡng bệnh, những việc khác, ngươi đừng lo lắng.” Lưu nói xong liền rời khỏi phòng.

” Lưu!” Ly đột nhiên gọi hắn lại, ” Có thể ngủ cùng với ta sao? Giống như…. hồi còn bé….” Hai tròng mắt hy vọng của Ly gắt gao nhìn chằm chằm vào Lưu.

” Được rồi, dù sao ta cũng mệt, vậy cùng ngủ với Ly thân ái của ta, lâu lắm rồi…. ” Lưu mỉm cười quay lại bên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán Ly.

” Ta….” Nước mắt Ly không kiềm chế được mà chảy xuống.

” Ngoan ngủ đi.” Lưu cẩn thận không để mình đè vào Ly.

… … … … …

Chưa từng có đêm nào bình yên như thế, có lẽ Lưu cũng quá mệt, vì Xích tộc, cùng vì chính mình. Bây giờ nhìn thấy Lưu nằm bên người mình, giống như giấc mộng thường hay xuất hiện khi còn sống kiếp tiện nô, bây giờ trở thành sự thật lại làm cho Ly không cách nào ngủ được.

” Thật muốn như thế này cả đời, không có cừu hận…” Ly cũng dần dần lâm vào giấc ngủ.

” Bịch bịch bịch…” Tiếng đập cửa nhẹ nhàng làm cho Lưu cùng Ly đều bừng tỉnh.

” Ai đó?” Không biết Ly đã tỉnh, Lưu cẩn thận đi ra mở cửa nhẹ giọng hỏi.

” Tộc trưởng…. có chuyện quan trọng cần bàn bạc….”

”  Biết rồi, các ngươi đi trước đi…” Nói xong Lưu liền tới bên giường đắp lại chăn mền cho Ly rồi ra ngoài.

” Tộc trưởng!” Mọi người trong phòng nghị sự nhìn thấy Lưu xuất hiện đều đứng dậy cung kính hành lễ.

” Hôm nay có thu hoạch gì không?”

” Tướng quân của Ma tộc hôm nay phái người tới, thông báo nửa tháng sau sẽ bắt đầu khởi binh.” Bích Ấn trưởng lão nói.

” Việc này không phải chuyện đùa, sao lại vội vàng như thế? Ta còn muốn suy nghĩ lại.” Lưu nhớ tới những lời Ly nói đêm nay.

” Tộc trưởng, chúng ta vất vả chạy ngược chạy xuôi, không phải vì ngày hôm nay sao? Chẳng lẽ, ngươi vì tên gái điếm kia mà bỏ quên giấc mộng của toàn tộc?”

” Láo xược…” Lưu đột nhiên giận dữ, ” Người ngươi gọi là gái điếm chính là huynh đệ của ta, là huynh đệ sống với ta từ nhỏ đến lớn đấy.”

” Tộc trưởng, lần cứu người này sao dễ dàng như thế, thật sự có chút kỳ quặc, có thể người này đã phản bội lại chúng ta, làm thám tử cho bọn Nhân tộc.”

” Hồ đồ!” Lưu giờ tay lên tát Bích Ấn một phát.

” Tộc trưởng, dù sao ngươi cũng đừng bị hắn lừa gạt….”

” Đủ rồi, ta không muốn nghe.” Lưu thô bạo cắt đứt lời Bích Ấn, bây giờ trong đầu hắn đã loạn thành một cục, không cách nào suy nghĩ được gì nữa.

Ngay lúc mọi người đang im lặng, ” Là ai?” Tỳ Ấn hét lớn một tiếng làm kinh động tất cả mọi người trong phòng nghị sự. Một bóng đen ở bên ngoài cửa chợt biến mất.

” Có địch, mọi người cẩn thận.” Tỳ Ấn vừa nói vừa chạy ra ngoài.

” Không tìm thấy….” Một lúc sau, tất cả mọi người đều hồi báo, không phát hiện ra tung tích của địch.

” Báo~~~, tộc trưởng, phát hiện cái này.” Tỳ Ấn không biết từ nơi nào chạy tới, cầm trong tay một mảnh ngọc hình tròn trong suốt mỏng như cánh ve.
Bình Luận (0)
Comment