Tiện Nô

Chương 17

Editor:Băng Tiêu

Beta – reader:Băng Tiêu

Ly nằm mơ cũng không ngờ, vốn tưởng rằng Lưu tin tưởng mình sẽ khiến đại cục có cơ hội xoay chuyển, vậy mà khi hắn tỉnh lại từ cơn hôn mê đã bị một sự kiện ngoài ý muốn đánh vỡ hy vọng.

Khi Ly tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ở trong đại lao.

” Sao lại thế này?” Ly vô cùng kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn chậm rãi bò dậy, choáng váng hô lên, ” Mở cửa…. mở…. cửa…. thả ta ra…. Lưu… Lưu….”

” Ngươi đừng gọi ta! Ngươi không có tư cách gọi tên ta!” Lưu vẻ mặt đầy tức giận đi tới nhà lao.

” Lưu….” Ly khó hiểu nhìn Lưu.

” Ngươi trăm phương ngàn kế chuẩn bị như thế có lợi gì? Ta là ca ca ruột của ngươi cơ mà, tại sao, tại sao lại phản bội ta! Ta không đáng để ngươi tin tưởng sao?” Lưu kích động vọt tới cửa lao, một phát gắt gao bóp chặt lấy cổ Ly.

” Khụ khụ… buông ra…. ta không … khụ khụ…. Lưu….phát sinh ….. chuyện gì….” Ly bị bóp cổ không cách nào hô hấp được, sắc mặt trở nên trắng bệch.

” Ngươi lại còn giả bộ….” Lưu càng thêm bóp chặt, ” Nếu không phải Tỳ Ấn phát hiện ống trúc ngươi dùng để truyền tin bằng bồ câu thì kế hoạch lần này của chúng ta sẽ lại bị ngươi phá huỷ, ngươi…. đáng chết…. Phản bội ta ngươi được lợi lộc gì…. được lợi gì?” Lưu nở nụ cười khinh miệt, ” Hay là cái đồ vật của lũ người kia hầu hạ ngươi rất thoải mái, thoải mái đến mức ngươi dùng cả tính mạng toàn tộc để đổi lại. Ngươi dâm đãng như vậy sao?”

“… … …” Ly như bị những lời này đâm nát trái tim, ” Không…..” Hắn hét lên chói tai, cả người biến mất khỏi tay Lưu rồi đột ngột hiện ra ở phía sau Lưu.

” Ngươi….” Lưu thật không ngờ hắn sẽ sử dụng năng lực của mình.

Thân thể Ly đã bị đả thương rất nghiêm trọng, lại mới bị bệnh nên càng thêm suy yếu, mới thêm vừa rồi cố gắng sử dụng năng lực khiến hắn thở dồn dập, té quỳ trên mặt đất. Bọn thị vệ nhìn thấy hắn xuất hiện ngoài cửa lao liên rút binh khí ra đâm vào hắn.

” Khụ khụ khụ khụ….” Ly gắng gượng đứng lên, mặc kệ bọn thị vệ đang đâm vào thân thể mình, ” Lưu…. sao ngươi có thể…. nói như vậy…. ta… ta….” Ánh mắt hèn mọn của Lưu như lưỡi đao sắc bén không ngừng đâm vào trái tim Ly, làm hắn đau đớn đến mức không cách nào nói thêm được nữa.

” Những gì… ta đã chịu… ngươi…. không …. không phải … rõ ràng…. hơn ai sao?… Ngươi…. sao …. sao lại… như vậy….. Lưu…. nói… xin lỗi………..”

” Ngươi không xứng!” Bích Ấn thô bạo cắt đứt lời Ly nói, “Một tên tiện nhân, ngươi dựa vào cái gì muốn tộc trưởng xin lỗi ngươi. Ta phi, tiện nhân, là ngươi có lỗi với tộc trưởng, ngay cả tư cách xin lỗi tộc trưởng, ngươi cũng không có…”

” Bốp…..” Ly hung hăng tát vào khuôn mặt lạnh như băng của Lưu.

” Ngươi….” Tỳ Ấn ngẩn ngơ, lập tức ngưng tụ một quả cầu ánh sáng muốn đánh chết Ly.

“Dừng tay!” Lưu lạnh lùng nói, nắm lấy cổ tay Ly kéo hắn ra khỏi lao, ” Đi triệu tập tất cả tộc nhân, ta sẽ cho mọi người một cái công đạo.”

” Vâng ạ.”

Trên một khu đất trống, già trẻ lớn bé của Xích tộc đang xì xào bàn luận, ánh mắt đầy  căm hận chiếu thẳng vào tên phản đồ. Ly bị hai thị vệ áp ra quỳ gối ở giữa mọi người, còn Lưu đứng ngay bên cạnh hắn.

” Ngươi… muốn giết…. ta sao?” Giọng nói của Ly rất bé, chỉ có Lưu và hai người thị vệ mới có thể nghe được.

“… … …” Lưu không trả lời.

” Ngay cả nói chuyện với ta cũng làm ô uế miệng ngươi ư?…” Ly ngẩng đầu lên có chút gian nan, nhìn kỹ khuôn mặt lạnh như băng của Lưu một lúc lâu rồi nói, ” Ca ca thật sự khí thế a~, ta với ngươi thật là khác nhau một trời một vực…. ha ha.” Ly nhẹ nhàng cười nhạo chính mình, tâm lý cay đắng không nói nên lời, ” Thật sự không còn tư cách nói chuyện với ngươi sao?”

” Chư vị, Xích tộc xuất hiện gian tế, chính là nỗi bất hạnh vô cùng, người này là ta tự tay đưa về, là ta có mắt không tròng, xin lỗi các vị…” Lưu dừng một chút rồi nói tiếp, ” Hôm nay gọi mọi người tập trung ở đây, chính là muốn giải quyết tên phản đồ này.”

” Giết hắn đi… giết hắn đi…” Mọi người phẫn nộ sôi trào hét lớn.

Nhưng thật không ngờ Lưu lại quỳ xuống trước mặt mọi người, lập tức tất cả an tĩnh lại, không hiểu rõ dụng ý của hắn.

” Phản đồ Ly là đệ đệ ruột của ta, từ nhỏ bị người chà đạp, chúng ta có thể tìm được một ít kim hoàn hộ thể cũng là công lao của hắn, cho nên, ta khẩn cầu mọi người có thể tha hắn một con đường sống, đưa gian tế vào tộc là lỗi của ta, ta sẽ tự khoét mắt trái để tự trừng phạt, vì ta đã có mắt không tròng, và đuổi phản đồ ra khỏi Xích tộc.” Lưu dập đầu một cái rồi nâng tay định đào mắt của mình ra.

” Đừng.” Hai vị trưởng lão lập tức tiến lên ngăn cản, Ly cũng kinh ngạc muốn xông lên nhưng bị hai người thị vệ gắt gao tóm chặt.

” Buông ra…. buông ra….” Ly giãy dụa kịch liệt gào to.

” Các ngươi đừng cản ta.” Lưu cũng bắt đầu giằng co với hai vị trưởng lão.

” Lưu….” Ly chợt hét lớn một tiếng, không biết khí lực ở đâu mà đẩy được hai người thị vệ ra, chạy đến bên Lưu tát hắn một cái.

” Cảm ơn tộc trưởng đã cầu xin cho ta, hôm nay cho dù ta nói gì cũng đều vô ích, mặc dù ngươi không tin ta nhưng lại đồng ý cứu ta, phần tình này Ly không khách khí.” Ly nói xong liền quay đầu lại nhìn ánh mắt tràn ngập oán hận của mọi người, nói tiếp:

” Có mắt không tròng không phải là Lưu, là ta, mắt của tộc trưởng ta không có tư cách tiếp nhận, ta sẽ dùng con mắt của mình để  xoá bỏ hiểu lầm ân oán giữa chúng ta.” Ly vừa nói vừa không chút do dự dùng ngón tay cắm vào mắt trái, máu tươi lập tức phun ra mang theo cả con ngươi.

” Ly…. ngươi… cần gì…..” Lưu nhìn máu che khuất nửa khuôn mặt tươi cười của Ly, trong lòng đau đớn không thôi.

” Đây là …. ta trả lại… ơn cứu mạng… của tộc trưởng…… Nếu mọi người…. cảm thấy oán hận…. chưa tiêu tan…. ta…. để mọi người…. tuỳ ý xử trí…..” Ly gian nan đứng lên, lung lay lảo đảo bước lên phía trước, một lần nữa lại quỳ rạp xuống chân mọi người.
Bình Luận (0)
Comment