Tiên Nữ Giang Đậu Hồng

Chương 55

Edit: Yunchan

Gói ghém hành lý xong, ta lưu luyến chào tạm biệt với mọi người trong Phương Thảo môn.

“Muội quyết định thật sao?” Thiển Giáng nhìn ta, khóc không thành tiếng: “Muội muốn bỏ chúng ta mà đi tìm hắn một mình thật sao?”

“Xin lỗi.” Ta ôm Thiển Giáng: “Làm phiền tỷ chăm sóc tiên cốc hộ muội, còn đám hoa Chân Tâm nữa, chờ muội tìm được A Mục rồi, nhất định sẽ về thăm mọi người.”

“Sao muội có thể như vậy…” Thiển Giáng đã nước mắt nước mũi tèm lem, miệng mũi đỏ bừng: “Muội đi mất, Thánh quân thì biết làm sao? Ngài ấy…”

“Thánh quân sẽ tha thứ cho muội.” Ta kiên định cắt ngang lời Thiển Giáng, mỉm cười: “Muội là Giang Đậu Hồng, muội có lựa chọn của mình, chứ không phải Hư Miểu vĩnh viễn chỉ ái mộ mình ngài ấy.”

Thiển Giáng khóc thét: “Tình yêu của Thần tượng! Tan vỡ hết rồi!”

Ta không biết nên khóc hay cười, đang muốn an ủi thì vô tình nhìn thấy một chiếc bóng xanh ngoài cửa.

“Phải đi sao?” Thiên Thanh nhìn ta, mỉm cười.

“Lập tức khởi hành.” Ta gật đầu với hắn.

“Đi chuyến này nguy hiểm khó lường, bên ngoài vàng thau lẫn lộn, ngươi phải bảo trọng nhiều hơn.” Hắn đưa cho ta một cây cung bích ngọc: “Ta tặng cho ngươi một loại pháp khí phòng thân.”

“Đa tạ Thánh quân.”

Ta nhận lấy pháp khí, nhẹ nhàng bái tạ hắn.

“… Rất lâu trước đây ta luôn giáo dục ngươi, cho ngươi hiểu được tôn ti, phân rõ lễ nghĩa, tri ân báo đáp.” Hắn cười khẽ, trong mắt là một vùng sương mù mênh mông: “Hiện tại, ta bỗng nhiên có hơi hối hận.”

“Ta không xem nữa đâu, quá ngược!” Thiển Giáng bỗng nhiên khóc toáng lên, chạy tọt vào trong phòng.

“Cám ơn ngài đã tha lỗi cho ta, Thánh quân.” Ta bước tới gần, vòng tay ôm lấy hắn: “Trong lòng ta ngài mãi mãi là một vị thần vĩ đại nhất, hoàn mỹ nhất, là tiền bối mà Giang Đậu tôn kính nhất trên đời.”

Lồng ngực Thiên Thanh phập phồng dữ dội, rồi dần dần lắng xuống.

Ta ngẩng đầu muốn nhìn nét mặt của hắn, nhưng bất thình lình lại bị một bàn tay to vỗ đánh bốp vào trán: “Mồm mép lém lỉnh!”

Bàn tay đó che lên mắt ta, khiến ta không nhìn thấy biểu cảm của Thiên Thanh, chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng chiếc cằm đang nâng lên thật cao của hắn.

“… Đi đi, đi trước khi ta hối hận.” Giọng của hắn nghe có chút khàn khàn.

Thế là ta ngước mặt, nuốt lệ, xách bọc quần áo, bước lên con đường mà mình chưa hề biết.

~ Hết chính văn ~

Yun ghi chứ “hết” cho đúng nguyên tác thôi chứ truyện không đoản hậu vậy đâu, kết thúc sẽ được đề cập trong hai ngoại truyện ngay sau đây (o^▽^o)
Bình Luận (0)
Comment