Tiện Nữ Hoàng Hậu

Chương 12


Sau khi dùng bữa trưa, Hạ Nữ định hướng về phía ngõ nhỏ gần đó dạo chơi.
Cũng không phải thật sự vì thích thú, chẳng qua trong hậu cung, nàng chẳng biết nhiều nơi lắm, cho nên cũng muốn tìm nơi nào yên tĩnh một chút, vắng người một chút.
Nhưng là vừa mới bước ra cửa, thì nghe Lâm Ngọc đến bẩm báo rằng có Hạ thừa tướng muốn vào bái kiến. Chuyện này cũng thực kỳ quái đi, từ khi nàng vào cung tới nay, không ai quá để ý tới nàng. Rõ ràng sự tồn tại của nàng đã trở nên vô hình.
Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ rằng Hạ thừa tướng một lòng muốn thăm con gái mà đến. Nếu hắn đã đến thì ắt hắn sẽ có mục đích. Nàng hiện tại vẫn chưa thay triều phục, chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, sạch sẽ, một chiếc váy dài thuần sắc. Tóc búi lên bình thường, dù sao cũng cách một tấm màn che, nàng không cần cầu kỳ làm gì.
Hạ Thừa tướng thấp gối quỳ xuống trước trướng, một lòng đại lễ. Rồi sau đó hiên ngang ngồi xuống cái ghế được đặt ngay đó, hoàn toàn không hề đem hoàng hậu là nàng đặt vào trong mắt.
“Hoàng hậu nương nương, cựu thần hôm nay , là có một chuyện muốn thỉnh nương nương tương trợ!”. Tuy nói là thỉnh nàng tương trợ, song nghe ngữ điệu của hắn, hoàn toàn không có một chút cầu mong giúp đỡ từ nàng,chỉ bày ra bộ dạng sai khiến hạ nhân. Cũng đúng thôi, vốn dĩ trong lòng hắn không có coi Hạ Nữ là hoàng hậu.
“Ngươi cứ nói.” Hạ nữ khônǵ để ý thái độ của hắn, nàng chính là tò mò, hắn yêu cầu nàng hỗ trợ cái gì đây? Nàng chỉ là một bình hoa không hơn không kém.
“Ngày mai Thái Hậu mở yến tiệc, sẽ đưa ra đề nghị đưa Tuyết Như cùng Tuyết Nguyệt vào cung phong phi tử, đến lúc đó, hy vọng người sẽ phối hợp với Thái Hậu,, tán thành ý kiến mà người đưa ra, bày tỏ rõ thái độ với Hoàng thượng”.
“Tuy nói người là Hoàng hậu, nhưng chính bản thân người cũng biết, người ở chốn hậu cung này không quyền không thế, không có hậu phương vững chắc nương tựa, lại nói việc quản lý hậu cung lại rơi hết vào tay Giang Nghi Thanh, nều đưa hai tỷ tỷ người cùng tiến cung, chẳng phải tỷ muội các người sẽ có thể đồng tâm hiệp lực lại đối phó hay sao!
Hắn tựa hồ sợ Hạ Nữ không muốn, dù sao, hắn cũng biết, Hạ Nữ đối với hẳn, có khi trong lòng chỉ chứa hận.
Chỉ là nghe những lời nói như vậy…Hạ Nữ chỉ thấy chói tai.

Nàng đột nhiên thấy thực phiền phức, bèn khoát tay áo: “Thừa tướng đến đây chỉ vì những lới này sao? Thế thì cũng chẳng cần nhiều lời, ta đây biết chính mình nên làm thế nào!”
Nàng trả lời một cách lập lờ cho vẹn toàn đôi bên.
“Ngươi!” Hạ thừa tướng tựa hồ không ngờ đến một người vốn trước giờ trầm mặc nghe lời, yếu đuối vô năng như Hạ Nữ lại có thể thốt ra những lời lẽ như vậy, nhất thời lão cảm thấy giận dữ.
Bất quá hắn dù sao cũng là một kẻ biết nhìn vẻ mặt người mà hành động, khóe miệng khẽ giương lên, vẻ mặt lõi đời nở ra một nụ cười. Hắn đương nhiên biết, sau này, hắn sẽ không thể gặp lại Hạ Nữ tiện nữ nữa rồi!
Vì thế nói : “Vậy trăm sự đành nhờ cậy hoàng hậu nương nương.”
“Ta mệt mỏi, ngươi cũng lui đi!” Lệnh đuổi khách lạnh lùng đưa ra.
Nàng thật sự không nghĩ rằng sẽ phải đối mặt với người này..
Ở trên đời này, nếu hỏi ai là người nàng hận, nàng sẽ chẳng chần chừ mà nói chính là lão ta. Chính hắn đã hại chết mẫu thân thương yêu của nàng.
Hạ Nữ lặng lẽ cúi đầu, nhưng trong mắt lại tràn đầy lửa giận. Hạ thừa tướng thấy vẻ yên lặng của nàng, biết điều liền lui xuống.
Hạ nữ ngồi phịch ở ghế phượng Thiên Vân màu vàng rực rỡ, vẫn không nói một lời.
Nàng có thể thích ứng trong mọi tình cảnh, có thể nhịn xuống nhiều sự mệt mỏi và khổ tâm, nhưng nàng không thể nhẫn nhịn con người đã đem lại cái chết thương tâm ẫu thân.
Nhưng nương nói nàng không cần hận hắn, không cần hặn bất kì ai, làm một nữ tử với cõi lòng bình lặng. Làm một nữ tử hạnh phúc. Trên đời này, mọi thứ đả thương đau đớn, sinh lão bệnh tử, ai chẳng phải trải qua.

Có lẽ nàng trải qua những điều này nhiều hơn ngườI khác một chút, nhưng ngại gì. Giờ thì nàng có một vị trí hơn hẳn những người khác. Ông trời trước giờ luôn công bằng, không cho nàng được thực sự vui vẻ, chí ít ra bây giờ nàng cũng được nhàn hạ. Ở đời, có rất nhiều điều không được như ý muốn.
Vốn dĩ nàng chỉ có hai bàn tay trắng, nhưng giờ đây vật chất là thứ nàng không thiếu nhất.
Nàng bây giờ, không cần phải đi hâm mộ người khác! Nàng bây giờ, không cần phải cố ý xa lánh người khác!
. . . . . . . . . . . . . . .
Thời điểm Hạ nữ đi vào trong rừng, nhìn thấy một thân trường bào tím của Dục Hỏa, khí thế của hắn bừng bừng bất diệt.
Dục Hỏa thấy nàng liền quát to: “Làm sao ngươi trễ như vậy mới mò đến đây! Ta đã phải chờ ngươi rất lâu rồi!”
Hạ Nữ chính là vô lực ứng đại một câu: “Ta có việc.” Nàng cũng không biết tại sao muốn trả lời hắn, vì sao nhất định phải tới, nàng căn bản cũng không đáp ứng hắn tới đây nha!
Có lẽ, nàng là bởi vì câu nói giúp nàng vẽ tranh của mà đến a!
Dục Hỏa nghe nàng nói vậy, lại không hề tức giận. Hắn nhìn ra được tâm tình u buồn của nàng, nàng hôm qua tuy rằng không yên lặng không nói nhiều với hắn, chỉ duy trì vẻ trầm mặc. Nhưng nàng hôm nay, thực khiến cho cả không gian trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết.
“Ngươi làm sao vậy?” Hắn hỏi, trong ánh mắt tất cả đều là sự quan tâm.
Chỉ một câu hỏi, nhưng lại khiến cho tâm Hạ Nữ rung động. Trừ bỏ má lưu cùng Tiểu Ngọc, thì đây là người ngoài đầu tiên quan tâm đến nàng.

Không khỏi xúc động, sống mũi cay cay, trong mắt có thứ gì đó nóng ấm, thế là nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
Dục Hỏa vừa nhìn đã hoảng, hắn chưa bao giờ để ý đến nữ tử nào, hiển nhiên càng không để tâm đến dáng vẻ khóc lóc của bọn họ, bởi hắn thấy bọn họ rất phiền phức, khi khóc chẳng phải lại càng xấu, càng phiền hay sao.
Nhưng khi nhìn thấy Hạ Nữ khóc, hắn cảm thấy bản thân vô thố, có chút thương tiếc. Nghĩ nghĩ thế nào, hắn liền đưa tay ôm Hạ Nữ vào lòng, cài ôm có vẻ gượng gạo, cứng nhắc, nhưng cũng có sự nhẹ nhàng. Hoàn toàn không có nửa phần khinh thị, không có chút rắp tâm, hắn thực sự một lòng muốn an ủi nàng.
Qua một lúc thật lâu, Hạ Nữ mớI từ từ né tránh lồng ngực của hắn, bốn mắt bất chợt gặp nhau.
Khuôn mặt hai người đỏ bừng, ánh mắt ngại ngùng không dám nhìn thẳng đối phương nữa.
Hạ Nữ chưa bao giờ chật vật như thế. Hôm nay cũng không biết sao lại thế này. Tại sao lại khóc thành cái dạng này. Nàng vốn dĩ dai dắng cứng cáp như loài cỏ dại, như thế nào lại trở nên yếu ớt khốn cùng.
Nàng tự mắng mình vì đã phải nhờ cậy sự dỗ dành của một đứa nhỏ a!
Hít một hơi, nàng cười cười, coi như không có chuyện gì xảy ra nói: “Ngươi không phải nói là sẽ giúp ta vẽ tranh đó sao?”
“Đúng a!” Dục Hỏa lấy từ ống tay áo một quyển sách có vẻ cũ kĩ màu xanh, cười đưa cho nàng.
Hạ nữ sau khi nhận lấy mở sách ra, cúi đầu xem, liền thấy bên trong toàn những nét nguệch ngoạc từng đám từng đám. Khó xử, đem sách trả lại cho Dục Hỏa.
Dục Hỏa cúi đầu nhìn nhìn, cười vài phần hơi gượng gạo cùng không khách khí: “Không sai đâu! Ngươi không nghĩ là mình sẽ không đọc nó chứ? Ngươi cũng đừng làm bộ đi. Hôm qua ta đã nhìn thấy tranh ngươi vẽ rồi, trình độ ngươi so với những người mới học chỉ tốt hơn một chút thôi, ngươi đừng xem thường quyển sách nhập môn này, phải có tiền đề cơ bản học mới tới nơi tới chốn được!”
Dục Hỏa cho rằng nàng trả sách lại cho hắn, vì nghĩ rắng hắn đánh giá nàng quá kém cỏi, nên hắn mới nói như vậy.
Nhưng hắn làm sao mà biết.

“Ta không biết chữ, này cho ta cũng vậy vô dụng a!” Hạ Nữ cúi đầu, thanh âm của buồn bực nói. Nàng cũng từng nghĩ đến chuyện đọc sách viết chữ nha, nhưng khi còn ở Hạ phủ, phúc phận ấy sao có thể rơi trúng đầu nàng.
Nàng chỉ may mắn là năm đó được lão sư dạy vẽ tận tình chỉ bảo cho ít nhiều, còn lại những cái khác, một chút nàng cũng không biết.
“A… ta còn tưởng rằng vì cái gì đâu…” Dục Hỏa nghe nàng nói như vậy, cũng không biết nên nói gì mới tốt. Hắn lẽ ra nên sớm nghĩ đến, vào cung làm tỳ nữ thì gia cảnh ắt khốn cùng, làm sao mà có thời gian học chữ.
Chỉ có tiểu thư khuê các, mới có thể mời các tiên sinh nhập phủ giảng bài. Nữ tữ nghèo khó, nào có cơ hội biết đến mặt chữ là cái gì.
Hắn gật gật đầu, nói : “Không sao! Về sau mỗi ngày sau giữa trưa, ta sẽ đến giúp ngươi viết chữ vẽ tranh thật tốt!”
Hạ Nữ ngẩng đầu, không hiểu hỏi: “Vì sao?” Vì sao đối với một nữ tử xa lạ, thấp kém như nàng tốt như thế? Nàng dù sao cũng đã sớm nhìn ra thân phận cao quý của hắn.
Trên người của nàng, không có gì đế hắn có thể lợi dụng hay mưu đồ điều gì.
“Vì sao?” Dục Hỏa cũng tự dưng nghi hoặc mà nhìn nàng: “Ngươi hỏi ta vì sao? Không vì sao cả, chỉ vì ta thích ở cùng một chỗ với ngươi!”
Một câu nói ra, hai người lại là đồng thời đỏ mặt. (Qing Qing: cái này có thể tính là bắt gian tại rừng hay không nhỉ 0(^////^ )/0 )
Dục Hỏa tựa hồ cũng cảm thấy câu nói của mình quá mức thẳng thắn rồi, vì thế lại bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, ngẩng cao đầu nói: “Ngươi đừng có hiểu lầm, ngươi là một nữ tử thật khó coi, khiến ta chướng mắt. Bất quá không chỉ khó coi mà ngươi còn không có tài. Như thế khiến ta không thể chấp nhận được, cho nên có hứng thú giúp ngươi thôi!”
Nói xong lại cảm thấy không ổn, vốn chính là vì muốn che dấu suy nghĩ của hắn, nhưng lời này nói ra lại giống như đang vũ nhục nàng. Vội vàng quay sang nhìn nét mặt nàng, chỉ thấy Hạ Nữ vẫn duy trì khuôn mặt tươi cười.
Đối với hắn nói: “Dạ, Tiểu Cửu đại ca, Hạ Nữ hoàn toàn hiểu được dụng ý của người.” Hạ Nữ đương nhiên sẽ không so đo,nàng thấyTiểu Cửu không phải là thật sự có ác ý hại nàng, hơn nữa Tiểu Cửu nói cũng đúng sự thật, ở trước mặt Tiểu Cửu lúc này, thật không khó nhìn ra được một nữ tử xấu xí là nàng đây.
Nhưng dù cho là Giang Nghi Thanh, Hạ Tuyết Nguyệt đang đứng ở đây đi chăng nữa, thì chỉ e rằng không bằng nổ một phần của hắn. (Qing Qing: má ơi, cháu nó thực sự nghiêng ngước nghiêng thành thế sao???? Phen này trẻ nhỏ cũng quyết không được tha nha tỷ…hớ hớ)

Bình Luận (0)
Comment