Thuyền con vượt qua biển người, vươn người lập Càn Khôn.
Ôn Linh lái một con thuyền gỗ màu nâu dài một trượng, chở Lý Bình An đi về phía mấy trăm linh quáng trong ngoài.
Giờ phút này, tất nhiên là Ôn Linh kêu khổ không ngừng.
Nàng là đệ tử ký danh, thật ra chính là làm việc chân chạy tạp dịch, sư phụ nhà mình không hơn ngàn cũng có ít nhất trăm, lần này việc phải làm mắt thấy đã xong hay sao, cũng không biết sau này sẽ bị sư phụ trách phạt như thế nào.
'Thật sự ta giả trang tệ như vậy sao?'
Ôn Linh đột nhiên có chút muốn khóc.
Nàng lăn lộn ở phường trấn vàng thau lẫn lộn nhiều năm như vậy, sao lại đối mặt với một đệ tử vừa tu hành mấy năm trong môn, ngay cả hai hiệp cũng không thể chống nổi...
Nàng nói chung là phế đi.
Ôn Linh cẩn thận nhớ lại chi tiết hai lần tiếp xúc trước và sau với Lý Bình An, rất nhanh đã thầm thở dài trong đáy lòng.
Đạo hạnh của mình không đủ mà thôi.
Gia hỏa này bắt đầu từ lúc nào chính là trêu chọc nàng.
Như vậy, sau này mặc kệ sư phụ trách phạt gì, nàng cũng không oán giận, nhận phạt là được.
Ôn Linh cẩn thận từng li từng tí quay đầu lại nhìn Lý Bình An đứng ở đuôi thuyền, thấy ánh mắt của hắn quét tới, vội vàng quay đầu, tịnh kiếm chỉ, bấm pháp quyết, để cho chiếc thuyền gỗ này đi bình ổn hơn một chút.
Lý Bình An nhìn như có chút thả lỏng, nhưng trên thực tế vẫn luôn duy trì linh thức rải rác xung quanh người.
Mỗi một sợi tóc của Ôn Linh theo gió phiêu động đều có hắn giám sát.
Không có hắn, tiếc mệnh ngươi.
Hắn cũng đang lẳng lặng suy tư, nghĩ đến sau đó nên làm như thế nào để vị Tiêu tổng quản kia hiện thân...
(Tiêu Nguyệt, lấy thứ chưởng môn thứ nhất của Mạc Dịch cầm đầu trong tiểu thể môn đoàn, thứ chưởng môn thứ nhất của Mạc Dịch vốn là ứng viên hàng đầu của chưởng môn, trực tiếp cạnh tranh với lão phụ thân nhà mình.)
Mạc Dịch là chưởng môn có lòng dạ cực sâu, từ trước tới giờ lão không biểu đạt bất mãn cảm xúc nào, nhưng bên cạnh Mạc Dịch lại có mấy vị trưởng lão thiên tiên thường xuyên đi lại, hai năm này lại nhiều lần mở miệng, đối với "Thương nhân đại chí" có nhiều lần phê bình.
Mặc dù Tiêu Nguyệt chỉ là Chân Tiên trong tông môn, nhưng năng lực của bản thân lại có chút xuất chúng, quản lý sản nghiệp của Tiên Môn rất tốt, sư phụ của hắn cũng là người đứng đầu trong ba vị lão tổ Kim Tiên.
Nếu như thừa dịp lần này có thể tiếp xúc với một tháng, không nói đến lôi kéo đến phụ thân nhà mình, cho dù là kết một thiện duyên thì cũng vô cùng có lợi đối với con đường làm chưởng môn tương lai của phụ thân.
Hiện tại, Lý Bình An nhất định phải hiểu cách dùng phương pháp đơn giản nhất để dẫn vị Tiêu tổng quản này hiện thân, lại phải làm thế nào để làm cho ấn tượng của nàng đối với phụ thân của mình trở nên tốt hơn.
Chuyện này thật đúng là không dễ dàng gì mà thao tác.
Trong lòng Lý Bình An thầm than.
Mặc cho ai cũng biết, cho dù hắn thí luyện ngoại môn thất bại, trong môn cũng sẽ để hắn ở lại sơn môn tu hành, coi như nuôi một người nhàn rỗi mà thôi.
Nhưng nếu chuyện hắn thí luyện liên luỵ đến Trần đạo trưởng, thậm chí uy hiếp đến an nguy của Trần đạo trưởng, vậy hắn đương nhiên sẽ không từ bỏ.
Sau một canh giờ, thuyền gỗ đi đại khái hơn ba trăm dặm, Lý Bình An phát hiện ra bên cạnh linh thức đã phát hiện ra viên linh quáng kia bị mây mù vờn quanh.
Lý Bình An nhìn vào Lưu Ly kính trong lòng bàn tay, cười nói:
- Không để ý lời nói chiều gió, từ hai bông hoa biến thành một bông hoa.
Ôn Linh không rõ vì sao, bà ngoại rất thực tế cúi đầu điều khiển thuyền.
Ba ba đáng thương, lại không dám biểu đạt.
...
Lý Bình An đỉnh đầu nói bên trên.
Ba vị tiên nhân của Vạn Vân tông đã tề tựu, nhưng lại không có gì lúng túng.
Trưởng lão Nhan Thịnh ngồi trên ghế nói chuyện, rít từng sợi khói thuốc lá, khói từ tẩu thuốc lá bay ra làm cho nồng độ của những đám mây này tăng lên.
Vi Viêm Tử mỉm cười, mang lên một bàn rượu ngon, sau đó mình đang trốn ở bên cạnh trưởng lão Nhan Thịnh, không dám đáp lời vị đại nhân tổng quản xinh đẹp trước mắt này.
Không phải bởi vì Vi Viêm Tử cảm thấy tu vi của hắn và Tiêu Nguyệt kém quá nhiều, mà là Vi Viêm Tử biết vị Tiêu tổng quản này lợi hại.
Giờ phút này, vẻ mặt của Tiêu Nguyệt rất vui mừng và tự đắc.
Nàng ngồi xuống bàn, trải mấy tầng váy lụa mỏng lên trên sàn, giống như ngồi trong một đoá mẫu đơn nở rộ, trong tay cầm một ngọc phù ghi chép hết nợ mục đích tinh tế quan sát, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn trưởng lão Nhan Thịnh.
Điều duy nhất có thể làm cho Tiêu Nguyệt để ý, chỉ là thái độ của vị trưởng lão ngoại môn lão này.
Vi Viêm Tử đột nhiên nói:
- Cách linh quáng kia chỉ hai mươi dặm, thuyền gỗ
Tiêu Nguyệt nhẹ gật đầu, cũng không mở miệng.
Trưởng lão Nhan Thịnh gõ vào cán thuốc lá, nở một nụ cười dịu dàng:
- Tiêu Trường lão.
Trên khóe miệng của Tiêu Nguyệt mang theo ý cười uyển chuyển:
- Nhan trưởng lão, xin ngài chỉ giáo.
- Giáo huấn không dám, ngươi và ta đều là đồng môn tu hành, bần đạo chỉ là hư trưởng chút tuổi.
Trưởng lão Nhan Thịnh thở dài:
- Ngươi thấy tiểu hữu Bình An, có thể xưng là tài năng hay không?
Tiêu Nguyệt nhẹ gật đầu, da thịt trắng nõn trong suốt phản chiếu ánh nắng, lòng dạ trắng nõn như muốn nứt ra, dùng dây vải mềm mại buộc eo nhỏ lại, không chịu nổi một nắm.
Vị Tiêu Nguyệt người đầy phong vận này, trên thực tế cũng không có câu lữ, trong môn có mấy vị chân tiên từng ý đồ kết thành đạo lữ với nàng, cuối cùng đều là bị nàng nhục nhã mỉa mai, da mặt mất hết.
Chỉ nghe Tiêu Nguyệt cười nói:
- Vậy tiểu gia băng cũng thú vị, trước đây ta còn tưởng hắn chỉ là một đệ tử bảo thủ ngu dốt, cả ngày trốn ơ mây trôi thấy tu hành, trong môn để hắn đi chủ phong hắn cũng không đi, còn nói là muốn tránh hiềm nghi, quả thực làm cho người ta bật cười.
- Lần này tiếp xúc, hắn mới phát hiện hắn cũng có chút lòng dạ, mạnh hơn cha hắn biết uống rượu với người khác.
- Chỉ tiếc là tư chất của hắn từ đầu đến cuối đều kém hơn một chút, không biết có thể đạt đến cảnh giới Tiên Nhân hay không.
Trưởng lão Nhan Thịnh mỉm cười gật đầu, lại nói:
- Trưởng lão ngoại môn tạm thời điều chỉnh thí luyện đệ tử ngoại môn, vốn không thể trách nhiều, nhưng Bình An tiểu hữu đã tự mình cho mời, để bần đạo bảo vệ hắn một đường bình an, còn xin Tiêu trưởng lão nể mặt bần đạo, đang miễn khổ lần này, hắn cảm thấy như thế nào?
Tiêu Nguyệt che miệng cười khẽ:
- Nhìn ngài nói chuyện trịnh trọng như vậy, ngài có gì muốn khiển trách, Nguyệt nhi sao có thể không nghe? Nhưng mà ta cũng đã bày ra mê trận, dù sao vẫn không thể trực tiếp rút lui.
Vi Viêm Tử nhíu mày nói:
- Ý của Tiêu Trường lão là?
- Để hắn vào trận là được.
Tiêu Nguyệt bưng lên chén dạ quang, nhấp từng ngụm tiên nhưỡng trong đó, ngón tay thon dài như ngọc, nhẹ nhàng gõ lên cái chén trong tay.
- Hắn hai lần trêu chọc ký danh đệ tử của ta, cũng coi như là rơi xuống da mặt của ta, không cho hắn ăn một chút đau khổ, sau này ta ở trong môn sợ là không dễ đặt chân.
- Nơi này chỉ là mê trận, đồng thời không có nửa điểm cấm chế sát phạt.
- Nếu hắn có thể vượt qua mê trận, ta đương nhiên sẽ không gây khó dễ gì cho hắn, sẽ nói vài câu ngọt ngào cho hắn.
- Nếu hắn không qua được mê trận kia thì để hắn ngây ngốc ở đâu một ba năm ngày rồi bắt hắn ra, hai vị cảm thấy như thế nào?
Vi Viêm Tử nhíu mày nói:
- Nếu là mê trận thì tiên nhân buồn ngủ cũng bị vây lại, hắn chẳng qua là một tiểu tu ngưng ánh sáng, đi tới mới có quỷ!
Trưởng lão Nhan Thịnh nhìn lướt qua người mới đến ở cửa này, Vi Viêm Tử lắc đầu không nói thêm gì nữa.
- Nếu như Tiêu trưởng lão muốn rèn luyện tiểu hữu Bình An, đương nhiên cũng là cơ duyên của tiểu hữu Bình An.
Trưởng lão Nhan Thịnh cười nói:
- Chỉ là còn xin Tiêu trưởng lão chuẩn bị chút khen thưởng, nếu hắn đi ra khỏi mê trận, trưởng lão cho hắn chút khen thưởng, như thế nào?
- Hả?
Tiêu Nguyệt hiểu rõ tính nết của trưởng lão Nhan Thịnh, nghe thấy lời nói của vị lão tiên này, trong mắt có mấy phần hiếu kỳ.
- Chẳng lẽ hắn còn có mấy phần tạo nghệ về trận pháp?
Trưởng lão Nhan Thịnh chép chép chép chép, chỉ nói:
- Mỗi người đều biết Tiêu Trường lão có rất nhiều bảo vật, cũng không muốn để cho tiểu hữu Bình An cảm thấy tiền bối là cao nhân keo kiệt.
- Nghe ngài nói, nếu tiểu hữu Bình An có thể đi ra khỏi trận pháp này thì tất nhiên là kỳ tài trận đạo hiếm thấy, trong môn lại có nhiều kỳ nhân, ta vui vẻ còn không bì kịp... Hả?
Tiêu Nguyệt đang nói thì chiếc vòng cổ tay của hắn đột nhiên nhẹ nhàng chấn động, miếng ngọc trên đó phát ra làn sóng nhàn nhạt.
Vòng tay này là một pháp bảo truyền âm có chút trân quý, có thể truyền âm vạn dặm, hạn chế sử dụng rất nhiều, không phải trong tình huống khẩn cấp không thể dùng.
Vi Viêm Tử tò mò hỏi.
- Nhưng trong môn có chuyện gấp gì?
- Là bên kia phường trấn truyền tin, Đông Hải đến một di tích cổ mới xuất thế.
Tiêu Nguyệt cười nói:
- Nơi đóng quân của phường thị Vạn Vân tông chúng ta cũng không tính là quá xa, mấy vị đồng môn cách nơi đó gần nhất đã chạy tới, không biết có thê cho chúng ta chút cơ duyên hay không.
Trưởng lão Nhan Thịnh thở dài:
- Di tích cô lập hiện thế giết nhiều kiếp nạn, khó mà gọi là cơ duyên.
Tiêu Nguyệt nghiêm mặt nói:
- Nơi đó cách chúng ta cũng không tính là quá xa, nếu sau đó cần người trợ giúp, chúng ta cũng cần đi qua.
- Đó là đương nhiên:
Vi Viêm Tử cười nói:
- Chuyện lớn trong môn không được thì để tiểu hữu Bình An ở đây tránh mấy ngày, chúng ta lại trở về bảo vệ hắn trở về.
- Nhìn kìa!
Trưởng lão Nhan Thịnh nói:
- Hắn vào trận rồi.
Tiêu Nguyệt và Vi Viêm Tử cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Lý Bình An bay vào trong màn sương trắng bao phủ xung quanh linh quáng, dẫn hắn tới đây, thiếu nữ này lặng lẽ đứng ở đầu thuyền.
bờ môi của Tiêu Nguyệt mấp máy, lại đang truyền âm với Ôn Linh:
- Theo hắn tiến vào trận, cho dù hắn làm gì thì cũng sẽ ghi lại tất cả.
Ôn Linh run lên, vội vàng nhảy vào trong mê trận, trong miệng vẫn không quên hô to tên của 'đại ca Bình An'.
Bàn tay trắng nõn của Tiêu Nguyệt lướt qua mặt bàn, một sợi mây mù thổi qua, trên mặt bàn xuất hiện một hình ảnh mơ hồ dần dần rõ ràng.
Nàng dùng thuật nói tiếng người để soi sáng hoàn cảnh trong trận.
Lý Bình An chắp tay mà đứng, đứng yên bất động, giống như là đang cảm ứng cái gì đó.
Ôn Linh đứng bên cạnh hắn, cẩn thận quan sát xung quanh, sương mù dày đặc.
Vi Viêm Tử buồn bực nói:
- Trưởng lão, ta không nói mỗi ngày nhìn hắn, cho dù biết được đại khái về thuật pháp hắn biết, ta cũng biết về Bình An thiện luyện đan, còn có một kỹ pháp luyện đan do chính mình sáng tạo... Nhưng trận pháp, ta thật sự chưa từng thấy hắn thi triển.
- Hắn không sở trường bày trận, nhưng lại am hiểu phá trận, đặc biệt là đối với mê trận lục thức mê người như vậy.
Trưởng lão Nhan Thịnh cười nói:
- Ngươi không biết chuyện này cũng bình thường thôi.
- Đại khái hơn một năm trước, sư thúc Đại Chí tìm bần đạo uống rượu, uống cho bần đạo một bát mì muối, thuận theo đó đắc ý nhất trong cuộc đời bần đạo (chính là trận pháp.).
- Tuy bần đạo đã say rượu hứa hẹn nhưng cũng không thể đòi lại bản vẽ này nữa, đành phải nhận thua... Nhưng mà dù sao đây cũng là tâm huyết nửa đời của bần đạo, vẫn phải xem sư thúc Đại Chí có tác dụng gì.
- Vậy thì sư thúc Đại Chí cũng không phải là mình phải lĩnh hội, mà là mang đến cho tiểu hữu Bình An.
- Từ đó về sau, bần đạo rất quan tâm đến chuyện tiểu hữu Bình An nghiên cứu trận pháp.
Tiêu Nguyệt kỳ nói:
- Hắn thật sự là kỳ tài trận pháp? Bây giờ hắn chỉ là Ngưng Quang cảnh mà đã có thể hiểu đại trận biến hóa huyền diệu như vậy à?
- Cái này...
Trưởng lão Nhan Thịnh trầm ngâm vài tiếng:
- Hắn không hiểu nhiều biến hóa của trận pháp... Cũng không cần hiểu, hắn đang suy nghĩ đến một con đường khác.
Trong mắt Tiêu Nguyệt càng nhiều hơn là sự nghi hoặc.
Trưởng lão Nhan Thịnh thở dài:
- Có lẽ trận pháp sẽ chia làm ba bộ phận theo như lời Bình An.
- Bộ phận đầu tiên là biểu tượng, chính là bộ phận công dụng của trận pháp chấp hành nó, sát trận chính là các loại sát chiêu, mê trận chính là các loại huyễn tượng, người vào trận có thể tiếp xúc đến bộ phận được gọi là biểu tượng.
- Bộ phận thứ hai là bản thân trận pháp, do các loại trận bàn phối hợp với các trận cơ khác nhau tạo thành.
- Thứ ba là trận bàn trận cơ, trận bàn trận cơ là nền tảng của trận pháp, trận chính là vận hành trên trận bàn trận cơ, cho nên trận bàn trận cơ chính là tất cả nền tảng, hắn gọi là...
- Ba chữ, từ biểu đến bên trong, do linh khí, linh lực cấu kết.
Tiêu Nguyệt cười nói:
- Vậy nghe cũng không quá cao minh.
- Lúc đầu, bần đạo cũng cảm thấy như vậy, nhưng nghe tiểu hữu Bình An nói tiếp, lại có thể cảm thấy như uống phải thuốc.
- Phân chia như vậy chính là nền tảng của đạo phá trận mà thôi.
Trưởng lão Nhan Thịnh lắc đầu cười khổ:
- Hắn nói... Trong trận pháp, khó giải quyết nhất chính là sát trận, đó là tập hợp lực lượng của đại trận chém vào người trận, chỉ có thể tránh né hoặc là ngạnh kháng.
- Ma trận, khốn trận, lại có chút gân gà.
- Phàm là trận pháp thì tất có trận cơ, trận cơ chính là tiết điểm giao hội linh lực trong trận, chỉ cần muốn vận hành linh lực ở tầng dưới cùng theo phương pháp pháp lý thì có thể tìm được nơi ẩn giấu của trận cơ.
- Mà trong trận pháp, công dụng của mỗi trận cơ đều khác nhau, thuộc tính Ngũ Hành cũng khác nhau, phân rõ trận cơ là có thể biết được mình đang ở trong trận pháp Càn Khôn, vậy không cần tiếp xúc với trận cơ, chỉ cần phán đoán được đặc tính của trận cơ chính xác.
- Bần đạo dưới lưng hắn cũng có hơn phân nửa tâm đắc trong việc sinh trận pháp chính là vì nghiên cứu trận cơ, ghi lại đặc tính của các loại trận cơ.
- Ngoài ra, tiểu hữu Bình An còn tổng kết ba mươi sáu quy luật luyện chế trận cơ, hơn ba trăm lần thay đổi nhỏ hóa, căn cứ đặc tính của các loại trận pháp trận cơ để phân loại khác nhau.
Vi Viêm Tử đột nhiên nói:
- Hắn bắt đầu đi lại!
Hai vị trưởng lão Nhan Thịnh, Tiêu Nguyệt cúi đầu nhìn về phía mặt bàn nói. Chỉ thấy trong lòng Lý Bình An lấy ra một cái hộp gấm, ở bên trong lấy ra một pháp khí hình la bàn.
Lý Bình An cất bước tiến lên, nhàn nhã dạo chơi đi về phía trước.
Một bước, hai bước.
Tiêu Nguyệt nhìn thấy hắn đi sâu vào trong mê trận, khóe miệng xẹt qua mấy phần ý cười khinh thường.
Ba bước, bốn bước.
Lý Bình An đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn chăm chú vào bãi cỏ trước mặt.
Ôn Linh mà thiếu chút nữa thì đụng vào trên lưng hắn, bị một luồng pháp lực ngăn ở ba thước có hơn.
Lý Bình An mỉm cười, vung ra một chưởng về phía trước, mây mù có chút nhiễu loạn, trong la bàn tay hắn phát ra tiếng vang ong ong.
Hắn quay người đi về phía đường mòn thứ năm, sau đó nhắm hai mắt lại, lướt ngang hai bước về phía trước.
Phía trước khói mù dày đặc nổi lên một chút ánh sáng màu máu.
Nói đến đây, mặt trăng hơi có chút sững sờ.
Trong trận, Lý Bình An quay đầu nhìn Ôn Linh bên cạnh, cười nói:
- Đạo hữu đi trước.
Ôn Linh khóc lóc thảm thiết, cúi đầu đi vào trong màn sương mù dày đặc.
Lý Bình An cẩn thận cảm nhận, cất bước theo sau, bên tai đột nhiên vang lên tiếng đinh đinh đang đang:
Chân phải của hắn vừa chạm đất, sương mù dày đặc trước mắt đột ngột biến mất không thấy đâu nữa, đập vào mắt hắn là một quặng mỏ sâu trong rừng rậm.
Nói là quặng mỏ, thật ra chính là một cái hố to hợp quy tắc, mấy trăm thanh niên mặc áo người phàm đang cẩn thận mở khoáng thạch ở đáy mỏ, tìm kiếm những vật trân quý trong những tầng đá này.
Vì khai thác mỏ cho tiên môn, những thứ này đều là chức trách quan trọng của tiên triều phàm tục.
Lý Bình An và Ôn Linh đứng ở bên cạnh mỏ khoáng, hai người bọn hắn lại động đến mấy tên Luyện Khí sĩ của Vạn Vân tông đang bảo vệ ở đây.
Trên lời nói, nụ cười của trưởng lão Nhan Thịnh tràn đầy, lông mày của Tiêu Nguyệt nhíu chặt.
Vi Viêm Tử cười híp mắt nói:
- Ta cũng không thể chỉ ma luyện tiểu đệ tử, không cho tiểu đệ tử chút chỗ tốt, ngài nói đúng không.
Tiêu Nguyệt dịu dàng nói:
- Đương nhiên, hôm nay ngược lại là mở mắt ra, vị tiểu hữu Bình An này quả thật có mấy phần bất phàm.
Mặt đất xuất hiện một chút rối loạn.
Ở trong quặng mỏ, mấy tên Luyện Khí sĩ ẩn nấp chậm chạp có cái gọi là "Tà Tu" có cái đầu, có nam tu trung niên không nhịn được hô to:
- Bình An! Bình An?
Lý Bình An đột nhiên nở nụ cười.
- Vâng, Trần đạo trưởng.