Edit: Dờ
California là thánh địa tuần trăng mật.
Hiện tại Bạch Dương sâu sắc cảm nhận được sự ngắn ngủi của thời gian. Bao nhiêu cũng không đủ.
Đây là lời nói thật lòng, một tháng thoạt nhìn có vẻ dài, đến lúc thực sự trải nghiệm rồi mới thấy quá ngắn. Cậu có nhiều việc muốn làm, muốn chữa bệnh, muốn hồi phục, muốn học tập, muốn đi quan sát những nghệ sĩ đường phố.
.........Đương nhiên còn muốn nói chuyện yêu đương với Kim Thế An.
Trước khi xuất phát Lý Niệm dặn dò Bạch Dương, "Đi chữa bệnh cũng là đi chơi, nhưng cậu không được quên mục đích. Los Angeles là thánh địa du lịch, có rất nhiều những nghệ sĩ lang thang, tôi muốn cậu quan sát học hỏi thật cẩn thận."
Lý Niệm rất rõ, diễn xuất của Bạch Dương bất ngờ tốt lên không phải bởi vì cậu đột nhiên giác ngộ. Cậu đang bắt chước ai đó. Lý Niệm sai Tiểu Mã đi theo dõi ba bốn ngày.,Tiểu Mã trở về báo cáo: "Khương tiên sinh dạy anh ấy diễn."
Thế này mới hợp tình hợp lý.
Có điều Lý Niệm cũng cảm thấy rất ngoài dự đoán. Năng lực học tập của Bạch Dương quả thực khiến người khác phải kinh ngạc, giống như khỉ vậy. Tiểu Mã nói Khương Duệ Quân chỉ dạy một lần, Bạch Dương thế mà đã có thể trông mèo vẽ hổ nhớ kỹ toàn bộ.
Thượng đế luôn công bằng, đóng cửa chính sẽ mở ra cửa sổ.
Lý Niệm không nói toạc chuyện này ra, chỉ thầm cười trong lòng. Khương Duệ Quân đúng là con sói con, thật sự biết cách làm người. Một đoàn làm phim khó xử như thế mà cậu ta có thể cùng lúc lấy lòng cả đôi bên, vừa khiến Tần Nùng không thể moi móc, lại gián tiếp quan hệ với An Long bên này. Khương Duệ Quân chờ đến khi Lý Kim bị cắt đất diễn mới ra tay, khiến Lý Kim chịu thiệt một cách kín đáo.
- ----- Là một con sói con, không biết sau này cắn người sẽ hung dữ đến nhường nào.
Kỹ năng diễn xuất của Bạch Dương hóa ra vẫn là con số không, Lý Niệm rất thất vọng, nhưng bởi cậu có năng lực bắt chước, điều này khiến anh tìm ra một con đường sống khác. Phim mới đang chuẩn bị khởi quay, Lý Niệm và Thế An đã đọc qua mấy kịch bản, không hẹn mà cùng quyết định chọn một kịch bản phim hiện đại --- Nhân vật trong phim hiện đại sẽ là những người xung quanh, Bạch Dương càng dễ tìm được đối tượng bắt chước.
Kịch bản được lựa chọn có hai nam chính, chủ đề tình yêu hài hước. Bạch Dương đương nhiên là người ký tên đầu tiên, vai diễn của cậu là một công tử nhà giàu ăn chơi trác táng nhưng lại ngây thơ khờ dại, vứt bỏ gia sản đi làm nghệ thuật, kết quả là gặp được chân mệnh thiên nữ là cô gái làm thuê.
Một câu chuyện tổng tài bá đạo rất tục, nhưng mọi người lại thích xem.
Vừa lúc Bạch Dương cần đi Mỹ chữa bệnh, Lý Niệm muốn cậu học hỏi những người khác.
Thời gian một tháng, nếu Bạch Dương không học được thì cũng chẳng trách ai được nữa.
Đó là một cách làm ngu ngốc, tuy nói nghệ thuật xuất phát từ đời sống, nhưng chưa từng nghe nói nghệ thuật phải rập khuôn từ đời sống. Đa số diễn viên đều biết cách chắt lọc, thậm chí dựa sự đồng cảm và sức tưởng tượng để suy ra nhân vật. Nhưng Bạch Dương không làm được, Bạch Dương không phải là kiểu người dễ đồng cảm, cậu sống trong thế giới của riêng cậu, miễn dịch với thế giới bên ngoài.
Chuyện đó cũng không hẳn là xấu, người biết đồng cảm thì thường đa sầu đa cảm, kiểu người như vậy, khi gặp một chuyện quá đả kích thì cần thời gian rất lâu mới có thể hồi phục, càng dễ dàng lâm vào vòng xoáy cảm xúc.
Không giống như Bạch Dương, ngốc nghếch khờ dại, bị Lý Kim chửi như vậy mà hôm sau lại phủi mông quên sạch.
Ngốc thì ngốc đi. Giới giải trí có biết bao thiên vương, ai dám khẳng định người nào cũng có tư chất hơn người. Giới giải trí không thiếu dung mạo đẹp đẽ và tài năng xuất chúng, quơ tay bắt được cả nắm thiên tài chết non và mỹ nhân tàn lụi.
Muốn thành công thì không thể nhìn vào thiên phú, cũng không nhìn vào ngoại hình, thứ mang ra đánh cược chính là sự chăm chỉ.
Bạch Dương không phải thiên tài làm chơi ăn thật, cậu chính là cái loại tài năng bình thường, hao phí biết bao tinh thần thể lực để rồi làm thật ăn chơi. Nhưng hiện tại Lý Niệm không lo tiền bạc, cũng không lo về vấn đề sức lực của Bạch Dương. Điểm nào của Bạch Dương cũng đủ để đào hố chôn người, duy chỉ có nỗ lực là hơn cả. Lý Niệm vẫn còn chấp nhận được.
Hoặc nói, đây mới chính là điểm quan trọng nhất.
Trong giới này, ai phấn đấu thì có thể dẫn đầu, ai kiên trì thì có thể tiến xa. Người cười cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.
Trên máy bay, Thế An hỏi Bạch Dương: "Bình thường cha mẹ gọi em là gì?"
Bạch Dương thuận miệng đáp: "Dương Dương, trước đây toàn gọi vậy, sau lớn rồi thì gọi là Bạch Dương."
Thế An mỉm cười, khẽ gọi cậu: "Dương Dương."
Bạch Dương đỏ mặt, lại cảm thấy hơi chua xót, từ khi mẹ cậu qua đời vì ung thư gan, bố cậu rất ít khi gọi cậu là Dương Dương.
Đã nhiều năm Bạch Dương không về nhà đón năm mới. Bố cậu không muốn cậu lăn lộn trong giới giải trí, Bạch Dương không nghe, hai cha con chiến tranh lạnh bao nhiêu năm, chỉ giao lưu thông qua thẻ ngân hàng --- Cứ tới dịp lễ tết là bố cậu lại lẳng lặng chuyển tiền cho cậu, Bạch Dương thấy, thế là lại chuyển trở về kèm theo hai ba ngàn tệ.
Tuy cậu không nổi tiếng nhưng đi làm thêm diễn vai quần chúng thì vẫn có đồng ra đồng vào, hơn hai mươi tuổi vẫn sống nhờ tiền bố, Bạch Dương không phục.
Hai bố con như thể dùng tiền đánh nhau, một người chuyển đi người kia lại chuyển về, nhận được tiền mà lòng hậm hực. Lớn mắng nhỏ vô liêm sỉ, nhỏ trách lớn lo chuyện bao đồng.
Chiến tranh lạnh thì chiến tranh lạnh, Thế An hỏi cậu như vậy, Bạch Dương đột nhiên nhớ đến bố, ủ rũ cúi đầu.
Thế An biết cậu đang nghĩ gì, cười hỏi: "Cha em hiện đang làm gì?"
"Vẫn ở Bạng Phụ*, làm trong học viện Pháo binh."
*Thành phố trực thuộc địa phận tỉnh An Huy, Trung Quốc. Thế An hơi giật mình, "Bác trai là quân nhân?"
Bạch Dương tựa lưng nằm ườn ra chiếc ghế hạng thương gia, "Lính bình thường thôi, ông ấy làm hậu cần. Mẹ em cũng tham gia quân ngũ, là bộ đội văn nghệ."
Thế An trầm ngâm: "Nói vậy, năm ấy bác trai bác gái cũng muốn em tòng quân."
Bạch Dương không hiểu tòng quân là cái gì, cậu tiếp tục, "Ông ấy muốn em vào quân đội kế thừa ông ấy. Nhưng mà em không thích, làm lính văn nghệ ở cái nơi khỉ ho cò gáy như Bạng Phụ thì sao có thể nổi danh, cả đời mẹ em đều đi diễn trong quân khu, không có tương lai."
Thế An biết rõ tâm ý của cậu, lại không tiện nhiều lời về nhạc phụ đại nhân của mình, chỉ chậm rãi nói: "Tết năm nay đón bác trai qua đây đi, tôi nghe nói năm trước em cũng ở Nam Kinh một mình."
Bạch Dương lảng tránh, "Năm trước bận quá, mà ông ấy đến thì ở chỗ nào?"
Thế An biết cậu ngượng, gật đầu cười nói: "Chẳng phải đã mua nhà cho em rồi sao?"
"Cái căn hộ kia nhỏ như vậy sao mà ở được hai người, ông già ngủ toàn xoay người lung tung, chật muốn chết."
Thế An cười nói: "Vậy mua một căn khác lớn hơn, chung quy em cũng phải để tôi được diện kiến Thái Sơn đại nhân chứ."
Bạch Dương không đáp, nháy mắt cậu đã hiểu được "Thái Sơn đại nhân" là có ý gì.
Thế An chậm rãi tiến lại gần cậu, thấp giọng gọi cậu là Dương Dương rồi cúi xuống hôn khẽ lên môi cậu.
.............. Kim Thế An tên đại cầm thú này, sao trước đây cậu không nhận ra nhỉ?!!!
Bệnh viện California đã sớm nhận được thông báo của viện trưởng Tôn, mảnh đất đa sắc tộc, có tiền chính là cha, giải phẫu tiến hành vô cùng thuận lợi, Bạch Dương cũng không xảy ra vấn đề gì.
Bác sĩ điều trị cực kỳ chú trọng, năm lần bảy lượt nghiêm cấm Bạch Dương vận động mạnh, một đống y tá vây quanh Bạch Dương cả ngày như thể sợ cậu nhảy lầu.
Bạch Dương buồn bực, cậu chỉ bị thương ở lưng nên mới giải phẫu, đâu phải là bị cụt chân cụt tay thiểu năng trí tuệ, ông bác sĩ da trắng đó căng thẳng cái gì!
Bác sĩ điều trị nhìn Thế An rồi lại nhìn Bạch Dương, nghiêm túc kiến nghị: "No offense but, Mr. Bai should stay away from sex these days."
Bạch Dương nghe không hiểu, Thế An lại mặt đỏ tai hồng, "We are...... we are in a platonic relationship."
Bác sĩ cười thâm sâu, "Sorry, I misunderstood."
Bạch Dương hỏi bọn họ đang nói chuyện gì, Thế An cúi đầu cười, "Không phải lời hay ý đẹp gì, em đừng nghe."
Bạch Dương rất buồn bực, bây giờ cậu đã hiểu được nỗi khổ của thiếu văn hóa. Đi Mỹ còn phải cầu xin lão già đến từ năm 1930 phiên dịch, đúng là sỉ nhục một đời người!
Bệnh viện trông giữ rất nghiêm ngặt, Bạch Dương lại muốn ra ngoài nhìn nghệ sĩ trên đường phố. Thế An thương lượng mấy lần, bác sĩ vẫn giữ vững đạo đức nghề nghiệp bảo phải quan sát thêm hai tuần. Bởi vì trước đó Bạch Dương đã tiến hành cố định cột sống rồi vận động mạnh, bây giờ nói gì bệnh viện cũng không chịu thả người.
Thế An và Bạch Dương hết cách, đành lén lút chuồn ra khỏi bệnh viện. Lén lút như hai học sinh tiểu học cúp học đi chơi.
Hai người lang thang trên đường phố Los Angeles, Bạch Dương toại nguyện, được quan sát những nghệ sĩ đường phố. Có ca hát, có thổi harmonica, có kéo violin, có gảy guitar, đủ mọi thể loại.
Bạch Dương còn thật sự nghiêm túc quan sát.
Cậu thừa nhận rằng trước kia cậu không ổn, như thể sống trong bong bóng bọt biển của riêng cậu, cậu chưa từng phát hiện hóa ra giữa người với người lại có những khoảng cách chênh lệch đến vậy.
Nhìn Khương Duệ Quân đóng phim là cậu đã nhận ra rồi, biểu diễn chính là hoàn nguyên một thứ gì đó, nhưng càng nhiều hơn là sự chắt lọc. Không phải là sắm vai, mà là phải trở thành nhân vật ấy. Khương Duệ Quân làm được, cho nên mỗi lần đứng trước máy quay cậu ta cứ như đổi mặt vậy --- Những nghệ sĩ đường phố này cũng muôn hình vạn trạng, nhưng tựu chung lại bọn họ vẫn có điểm giống nhau.
Bạch Dương không thể nói rõ đó là gì. Chỉ số thông minh của cậu không đủ để tiến hành phân tích một nan đề như vậy, cậu lựa chọn cách làm ngu ngốc nhất, đó chính là ghi nhớ toàn bộ.
Cứ nhớ kỹ trước đã rồi tính sau.
Cậu đi phía trước vừa nhìn vừa nghĩ, Thế An phụ trách theo sau vung tiền.
Thời gian quý giá cứ thế trôi qua, Bạch Dương chỉ có thể rảnh rỗi ngồi ở bệnh viện. Thế An nói: "Diễn viên muốn học hỏi thì phải xem nhiều loại người, em không nhất thiết phải quan sát nghệ sĩ đường phố, lỡ như sau này em diễn bệnh nhân thì sao?"
Nói rất có lý. Bạch Dương được gợi ý, thế là ngồi trên bãi cỏ bệnh viện nhìn ngó xung quanh. Thỉnh thoáng lén chụt chụt với Thế An.
Kim Thế An tuyệt đối là tên cuồng hôn môi, rảnh rỗi không có gì làm lại đè đầu Bạch Dương ra hôn hít một lát, hôn xong thì ngẩng đầu lên ngắm trời, làm bộ như chưa hề có chuyện gì, bày ra cái mặt chính nhân quân tử.
Quá dối trá, Bạch Dương không phục.
Bạch Dương chọc hắn, "Kim Thế An, miệng em đau."
Quả nhiên Thế An quay lại nhìn cậu, "Đau chỗ nào?"
Bạch Dương nháy mắt, "Anh đoán xem."
Thế An cười, "Em muốn tôi dùng chỗ nào để đoán?"
............Mẹ nó, đây chính là "không phải người như vậy, một khi như vậy thì không phải người" trong truyền thuyết!
Bạch Dương đỏ mặt mắng hắn, "Kim Thế An, anh đúng là tên ác ma cuồng hôn."
Thế An không hề phủ nhận, gật đầu: "Tôi là lão yêu quái hôn môi đã tu luyện tám mươi năm mà." Nói xong lại ghé vào gần miệng Bạch Dương.
Bạch Dương đột nhiên giữ Thế An lại, "Khoan!"
Thế An phớt lờ, "Khoan vào đâu?"
Bạch Dương vừa buồn cười vừa cuống quýt, "Thật đấy, anh đừng cử động, chắn cho em một lát."
Thế An thấy sắc mặt cậu nghiêm trọng, "Làm sao vậy?"
Hai người duy trì một tư thế mập mờ, khiến cho một y tá đi ngang qua che miệng cười.
Bạch Dương ghé vào tai Thế An thì thầm, "Có ông lão ở cạnh bồn hoa đối diện bên kia cứ nhìn em."
Thế An khó hiểu ngoái đầu lại nhìn, thực sự là một ông lão, già nua ốm yếu, dường như phát hiện ra hai người bọn họ nên nhắm mắt lại như đang ngủ.
Bạch Dương hơi khó chịu, "Hôm qua ông ấy cũng nhìn em như vậy, cảm giác thật kỳ cục."
Thế An mỉm cười, "Em đẹp như vậy, người ta nhìn cũng đâu có gì lạ."
Cái tên này, sao cứ một lời không hợp là bắt đầu nói tình thoại, Bạch Dương muốn bùng nổ.
Thế An mặc kệ, hắn đỡ lấy mặt Bạch Dương rồi lại khẽ hôn một cái.
Thời gian hai người hôn nhau vừa dài đến vô hạn, lại vừa ngắn ngủi trong phút chốc. Ánh nắng trên bầu trời California chiếu xuống, ấm áp mà êm dịu.
Bạch Dương thở hổn hển đẩy hắn ra, lại nhìn phía đối diện. Có người đã đẩy xe ông lão đi rồi, người đẩy xe lăn đó cũng đã già lọm khọm.
Lòng Bạch Dương thầm cảm thấy sợ hãi mơ hồ.
Đoạn nhạc đệm này không khiến Thế An và Bạch Dương phải lưu tâm quá nhiều. Dù sao cũng là một đôi đồng tính, lại là hai người đàn ông ưa nhìn, bị người ta vây xem cũng coi như chuyện thường tình. Thế An không sợ, Bạch Dương cũng không sợ.
Bọn họ chỉ sợ vị bác sĩ kinh dị kia.
Bác sĩ tận tình khuyên bảo đừng chạy ra ngoài nữa, các cậu lén chạy ra làm tình đúng không? Tôi cần kiểm tra sức khỏe cho Bạch tiên sinh. Bác sĩ nói có sách mách có chứng, bảo rằng y tá nói cho tôi biết, các cậu hôn nhau ở khu nghỉ ngơi của bệnh viện. Hỡi cao xanh, các cậu phải biết tự kiềm chế.
Thế An bị bác sĩ nói cho vã mồ hôi.
Dù vậy, hai người vẫn suốt ngày chạy đi ăn vụng, càng không cho ra ngoài Bạch Dương lại càng muốn đi. Thế An có thể nói gì đây, đương nhiên là chiều theo ý cậu rồi.
Dĩ nhiên là hắn sẽ không cho Bạch Dương chạy nhảy lung tung, Thế An ôm cậu vào ngực, "Bác sĩ nói không được vận động mạnh."
Bạch Dương muốn ra bãi biển, Bạch Dương muốn đi ăn kem, Bạch Dương muốn đi ngắm nhìn mấy cô em diện bikini, nhưng cậu không có cơ hội.
Bạch Dương đành dẫn Thế An đi xem phim.
Thế An đã từng xem phim chiếu bóng, nhưng phim của thời ấy không có âm thanh, người thuyết minh sẽ đứng dưới ánh đèn để giảng giải. Phim điện ảnh của hiện tại rất sống động, xe lao vun vút nổ tanh bành, vô cùng phấn khích. Bạch Dương lo lần đầu Thế An xem phim sẽ bị chấn động, cố ý mua vé ở hàng ghế cuối. Hai người cũng giống như bao cặp đôi đi xem phim khác, mua một hộp bắp rang bơ cỡ lớn, coca rồi gà rán, vừa ăn vừa xem.
Thế An tuyệt nhiên không bị chấn động, hắn tấm tắc khen ngợi: "Như hiển hiện trước mắt, rất sống động."
Bạch Dương rất ao ước, "Sau này nếu em cũng được đóng phim điện ảnh thì tốt rồi. Đóng phim chiếu rạp mới là cấp bậc master."
Thế An cầm tay cậu, "Chỉ cần dụng tâm, hà cớ phải buồn sầu không có hợp đồng điện ảnh? Chúng ta cũng có thể tự đầu tư."
Bạch Dương dựa vào người hắn, "Kim Thế An, anh có biết tới rạp chiếu phim phải làm chuyện gì không?"
Thế An chỉ nhìn cậu rồi cười.
Mặt Bạch Dương đột nhiên biến sắc, "Từ từ đã, trước kia anh cũng từng đi xem phim rồi?"
Thế An gật đầu, "Đương nhiên, có điều khi đó chỉ là đen trắng, cũng không có âm thanh. Nào có sống động như bây giờ, chẳng hiểu làm bằng cách nào nữa."
Bạch Dương hơi mất hứng, "Anh đi với ai vậy?"
Thế An bị cậu hỏi thì ngẩn người, "Đi với ai?" Ngẫm nghĩ một lát, hắn đành ăn ngay nói thật: "Tần tiểu thư, Chu tiểu thư, Tiền tiểu thư, Phương tiểu thư..."
Mặt Bạch Dương ngày càng đen.
Thế An bất đắc dĩ giải thích, "Trước kia đi xem mắt thịnh hành tới rạp xem phim điện ảnh. Rạp phim nóng lắm, ngồi một lúc là trang điểm của bên nữ tuột hết rồi. Lúc đó sẽ thấy được dáng vẻ thật sự là thế nào."
Giải thích xong còn xấu hổ hơn. Bạch Dương tức giận, cậu lườm Thế An.
Thế An càng thêm bất đắc dĩ, "Chỉ đi với mỗi người một lần..... À, đi cùng Tần tiểu thư hai ba lần."
Bạch Dương muốn đánh nhau.
Thế An thấy dáng vẻ cậu quắc mắt rất là đáng yêu. Hàng ghế trước đột nhiên phát ra âm thanh sột soạt, Thế An và Bạch Dương đều liếc mắt nhìn ---- Một đôi tình nhân đang dùng hộp bắp rang bơ che mặt, hôn nhau quên hết trời đất.
Rốt cuộc Thế An cũng biết chuyện phải làm khi đến rạp chiếu phim mà Bạch Dương nói là làm gì.
Hắn cũng bắt chước cầm hộp bắp rang lên, vươn tay kéo Bạch Dương lại rồi thấp giọng cười, "Sau này tôi chỉ đi xem phim với một mình em."