*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Dờ
Thời gian vĩnh viễn không chờ đợi ai.
Thế An trở về Nam Kinh, Trịnh Mỹ Dung báo tin tốt cho hắn, công ty phát triển bất động sản lúc trước đã chịu thỏa hiệp, "Bộ phận dưới của công ty đang đi đàm phán một dự án bảo vệ môi trường khác, tôi cảm thấy rất có triển vọng. Dù gì cũng nằm trong nhóm ngành công nghiệp mặt trời mọc, không sợ không kiếm ra tiền, mấu chốt là là phải chen chân vào được. Đợi tới khi chính phủ nhớ ra thì dĩ nhiên sẽ lựa chọn bên nào có gốc rễ ăn sâu hơn."
Thế An đã từng nghe tới khái niệm công nghiệp mặt trời mọc và bảo vệ môi trường trên tin tức thời sự, chỉ gật đầu, "Lợi ích dân sinh, cớ gì không làm."
Trịnh Mỹ Dung lại nói, "Tôi thấy có một bệnh viện ở Hợp Phì* có vị trí và tổ chức khá tốt. Viện trưởng còn chưa tới 40 tuổi, tôi tính mua lại bệnh viện này."
*Hợp Phì là thành phố nằm ở trung tâm tỉnh An Huy, Trung Quốc. Thế An hơi khó hiểu, "Sao lại muốn mua bệnh viện nữa?"
Trịnh Mỹ Dung không đổi sắc mặt, "Bệnh viện Nhân dân quá biếng nhác, vài lần xử lý việc không tốt, làm phẫu thuật mà còn phải đẩy sang bệnh viện đại học Cali. Không cho ông ta một đối thủ cạnh tranh, Tôn Bồi Nhân có khi quên mất họ của chính mình."
Thế An cười: "Cô cứ xem rồi làm đi."
Có rất nhiều dự án Trịnh Mỹ Dung không báo cáo lại, Thế An biết chị chỉ báo cáo tin tốt, không bao giờ nói tin xấu. Có thành tích thì mau chóng tranh công, làm không được thì lập tức liều mạng sửa chữa. Trịnh Mỹ Dung đã nhắc đi nhắc lại hai dự án này với hắn rất nhiều lần, đại khái là muốn tranh thủ gì đó, tiện thể thông báo cho hắn biết sự cố gắng của chị ta.
Thế An không để tâm, Trịnh Mỹ Dung là người biết điều, chị biết nên làm và không nên làm gì. Chỉ cần kiếm được nhiều hơn cái lòng tham ấy, nuôi một con hổ đói thì có hề gì?
Huống chi lại là hổ cái ngậm con non, thực ra cũng rất tội nghiệp.
Bất tri bất giác, sắc thu đã thắm lại. Gió Tây u sầu nổi, hồng nhạn tới phương Nam, đầy đường là những phiến lá vàng của cây huyền linh mộc đang lả tả rơi xuống.
Bạch Dương dẫn Thế An đến Thê Hà Sơn* ngắm lá đỏ. Nam Kinh nhiều cây cối, trên núi lại càng nhiều gốc phong, thời điểm xuân hè thì xanh mướt, mùa thu đến thì lộ ra trăm sắc đỏ nghìn sắc tím. Thế An và Bạch Dương một tay đút túi một tay nắm tay người kia, tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi lên núi chơi. Lá đỏ lá vàng rơi xuống rồi dừng trên đầu vai người ta, là dấu vết đẹp đẽ khi một sinh mệnh lìa khỏi đầu cành.
*Thê Hà Sơn (栖霞山):
"Phong cảnh thay đổi rồi, trước kia nơi đây không có nhiều lá đỏ thế này." Thế An nói.
"Trước kia cũng không có em." Bạch Dương nói.
Thế An mỉm cười nhìn trước ngó sau, Bạch Dương lập tức đoán ra hắn định làm gì. Cậu vung lá cây vào người hắn, "Đại cầm thú."
Thế An bắt được một phiến lá phong, nhẹ nhàng che lên cánh môi Bạch Dương, "Ai muốn hôn em, tôi chỉ muốn hôn sắc thu này mà thôi."
- --- Chỉ mùa thu mới có những chiếc hôn cách lá lãng mạn đến thế. Cách một phiến lá đỏ, nụ hôn lại càng làm sắc đỏ ấy thêm cuồng nhiệt, thêm vui mừng.
Tuy Lý Niệm đã nói bọn họ không được rêu rao nhưng Bạch Dương và Thế An vẫn tranh thủ thời gian người khác đi học đi làm mà tản bộ xung quanh. Dù gì Bạch Dương vẫn chưa nổi tiếng đến mức ai ai cũng biết mặt, mà Thế An biết, những ngày như thế này sẽ không kéo dài.
Con người chính là kỳ quái như vậy, không nổi tiếng thì liều mạng muốn nổi tiếng, sắp nổi tiếng rồi thì lại luyến tiếc quãng thời gian tự do tự tại.
Đâu như những phiến lá thu kia, muốn xanh thì xanh, muốn đỏ thì đỏ, xuân đến thu đi, không tiếc đầu cành.
Tiêu sái nhường nào.
Tròng phòng luyện đàn của công ty, Bạch Dương đang nghe bài hát mới mà Chung Việt viết cho cậu, là một bản tình ca, nhưng Bạch Dương không thể nói không thích.
Êm tai, dễ hát, không chỉ vậy mà ca từ còn vừa dịu dàng vừa trêu ghẹo. Bạch Dương nghe Chung Việt hát xong mà mặt đỏ bừng, cậu hơi phấn khích.
"Tôi thích kiểu này, nghe ngầu ngầu." Vừa nghe đã thấy có cảm giác rất phong cách rất đỉnh cao.
Chung Việt cũng đỏ mặt: "Hơi khó hát.... Cậu phải, phải hát một mình....Tôi sẽ đưa beat với, hòa thanh, cho cậu."
Bạch Dương giật mình, "Bài hát hay như vậy mà, sao không hát cùng nhau?"
Chung Việt cúi đầu.
Nửa ngày sau cậu mới khó nhọc nói: "Tôi, tôi ngại..."
Bạch Dương bừng tỉnh đại ngộ, cậu biết Tiểu Chung là một tên muộn tao, dám viết không dám hát.
"Giao cho tôi đi!" Bạch Dương vỗ ngực.
Đối với Chung Việt, có rất nhiều bài tình ca cậu không thể hát. Chỉ có người vô lo vô nghĩ như Bạch Dương mới vô tư mà hát được.
Cậu chưa bao giờ là người vô tư.
Cậu cũng biết tình yêu của mình rất hèn mọn.
Chung Việt có thể viết ca từ nói về một tình yêu dũng cảm, nhưng nhân vật dũng cảm trong lời bát hát lại không phải là cậu.
Lý Niệm và cậu đã phát sinh quan hệ, ngày hôm sau Lý Niệm đi luôn. Thời điểm Chung Việt tỉnh lại thấy mình lẻ loi trong phòng. Sau đó gặp lại Lý Niệm, anh cư xử giống như chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả.
Cậu biết bọn họ sẽ còn lần tiếp theo.
Nhưng điều đó cũng chẳng nói lên điều gì.
Ngày ngày trôi qua, bọn họ chơi đùa, bước tiếp rồi dần trưởng thành. Đây là thời gian thú vị và gian nan nhất với người mới. Trong vòng giải trí, bọn họ vẫn là những minh tinh tuyến 38 lót giày cho người ta, nhưng cũng đã khác biệt với người qua đường bình thường. Sẽ có người gọi bọn họ là ngôi sao, nhưng đa số không nhớ tên bọn họ. Bọn họ vẫn là những vai vô danh tiểu tốt, nhưng nhân khí đang ngày một tăng lên.
Giống như vào lúc không ai chú ý tới, quả mọng mùa thu đang chậm rãi kết trái trên đầu cành.
Trên đường về nhà, Thế An nhìn những quả dương mai dại rơi đỏ cả mặt đất, hắn cảm thấy thật đáng tiếc. Bạch Dương hái một quả, "Anh ăn một quả thì em hôn anh một cái, một quả một cái hôn."
Thế An thực sự đưa quả lên miệng.
Bạch Dương lập tức đoạt lại, "Thôi thôi, sợ anh luôn."
Thế An nâng cằm Bạch Dương lên, cậu nhắm mắt lại, Thế An không hôn cậu mà nhét một quả dương mai vào miệng Bạch Dương.
"Kim Thế An! Đồ khốn nạn!!!"
Tháng 11, 《 Kiếm Tung Tầm Tình 》của Đinh Thông Nguyên tiến vào giai đoạn hậu kỳ, nghe nói đã mời một tổ hiệu ứng và âm nhạc từ nước ngoài về, xem ra là muốn chơi lớn. Đinh Thông Nguyên muốn chiếu trong một tháng nghỉ đông, rất gấp, nhưng Lý Niệm tin ông ta làm được.
"Không cần chen chúc chiếu mùa hè, kỳ nghỉ đông đa số toàn phim chính kịch, phim cho thanh thiếu niên rất ít, chúng ta sẽ đánh vào điểm này. Phát hai tập một lần, trên mạng chiếu song song, nhất định có thể đạt được thành tích cao." Đinh Thông Nguyên nói.
Đây cũng là điều Lý Niệm mong muốn.
Trước tiên sẽ tuyên truyền đến khi trở thành đề tài nóng trên weibo, sau đó An Long cũng tranh thủ công bố tin tức chuẩn bị khởi quay phim mới. Giữa tháng 11 chính thức khai máy 《Tổng tài lang thang yêu tôi》, tên rất tục, nhưng chẳng sao cả, tục là cơ sở và nền móng của quần chúng.
Đây là phim chuyên dùng để nâng đỡ gà nhà, nhìn một chút là nhận ra. Bạch Dương và Chung Việt là người ký hợp đồng đầu tiên, dàn diễn viên phụ nguy nga tráng lệ, toàn là tiểu hoa tiểu sinh, còn mời cả một đôi thị đế thị hậu đến để đóng vai cha mẹ.
Lúc trước Lý Niệm phân vân giữa phim hiện đại đô thị và phim thời chiến. Bạch Dương diễn cảnh đánh nhau rất xuất sắc, rất có triển vọng đi con đường diễn viên hành động, nhưng Lý Niệm vẫn luôn không nghĩ ra ai là người đã dạy Bạch Dương. Bởi vì không nghĩ ra, cho nên anh không dám mạo hiểm.
Huống chi phim về thời chiến cần rất nhiều kỹ năng diễn xuất, Bạch Dương không làm được, không cần thiết phải vì một sở trường mà để bại lộ nhiều khuyết điểm.
Cuối cùng vẫn là chọn phim hiện đại tình yêu hài hước.
Phía đạo diễn thì đã chọn được Thang Kỳ Ký của Tân Duệ, đội hình có vẻ rất tốt, là người mới thích hợp nhất để tạo nên một bộ phim rating cao. Bạch Dương và Chung Việt sắm vai hai anh em. Chung Việt đóng vai anh trai Lâm Mặc mang giấc mộng nghệ thuật nhưng phải cố gắng vì sự nghiệp gia tộc. Bạch Dương đóng vai em trai Lâm Thoại, phong lưu chơi bời, có tuyến tình cảm với nữ chính, nữ ba và nữ bốn.
Đối với Bạch Dương thì không tính là khó, phim thần tượng hiện đại dễ hơn phim cổ trang gấp nghìn lần. Bạch Dương xem kịch bản, phần "lang thang" thì cậu diễn được, nhưng phần "quý công tử" thì cậu không biết.
Dù sao cậu cũng sinh ra trong một gia đình bình thường, quý khí phải dựa vào trời sinh hoặc là diễn xuất, mà cả hai thứ cậu đều không có.
Cậu bắt đầu quan sát Kim Thế An.
Thế An bị cậu nhìn chòng chọc thì không hiểu ra sao: "Sao nhìn tôi mãi vậy?" Bạch Dương muốn hắn hôn cậu sao?
Bạch Dương nghiêm túc, "Trước kia nhà anh giàu lắm đúng không?"
Thế An cười, "Cũng tạm, có chỗ đứng trong thành Nam Kinh."
Bạch Dương: "Bình thường anh giao thiệp với những ai?"
Thế An vô thức lảng tránh Lộ Sinh, chỉ nhắc tới một số chính khách và thương gia, "Trương Tĩnh Giang, Lưu Kỷ Văn, Tần Diệp, Chu Tử Tự, những người này em không biết. Đều là người trong quá khứ."
Bạch Dương tiện tay search Baidu một chút, thế mà đều có thật.
Bạch Dương sợ muốn tè ra quần.
Thế An khó hiểu hỏi: "Em hỏi cái này làm gì?"
Bạch Dương cho hắn xem kịch bản, "Học style quý công tử của anh thôi. Kim Thế An, em phát hiện ra anh thực sự vạn năng, đúng là một viên gạch của chủ nghĩa xã hội, nơi nào cần thì đắp bồi nơi đó."
Thế An xem kỹ kịch bản, không khỏi bật cười, "Nhân vật này không giống tôi, Lý tổng của các em còn giống hơn."
Lý Niệm đúng là hơi có phong cách công tử phóng đãng.
Bạch Dương nghe lời, lại đi quan sát Lý Niệm.
Lý Niệm bị cậu nhìn đến nổi gai ốc, "Nhìn cái gì mà nhìn? Cậu làm gì đấy?"
Đương nhiên là Bạch Dương không sợ Lý Niệm, cậu tập trung học theo động tác của anh, Chung Việt nhìn mà cười ngặt nghẽo.
Lý Niệm buồn bực nhìn Chung Việt, cậu thế mà còn cười được. Bây giờ Lý Niệm đang rất phiền lòng, cậu nói lắp, đóng phim kiểu gì đây?
Đương nhiên Lý Niệm anh không phải thằng ngu, lúc viết kịch bản Lý Niệm đã yêu cầu viết nhân vật của Chung Việt thành một người bị tật nói lắp.
Biên kịch ngạc nhiên vui mừng nói: "Thiết lập này rất tốt, có thể làm nổi bật lên hình tượng ngọc sáng bị giấu sau bụi cỏ của người anh trai. Nội dung kịch bản cũng hợp lý hơn, chính vì nguyên nhân này mà người anh mới đành kế thừa gia nghiệp mà không thể làm nghệ thuật gia."
Diễn bằng con người thật, không thể lý tưởng hơn được nữa.
Anhh phiền lòng vì một chuyện khác --- Chung Việt đóng phim không sao, nhưng nói chuyện bình thường vẫn bị lắp.
Nếu để diễn viên và đạo diễn phát hiện thì nhất định không phải chuyện gì tốt.
Phim mới đã quyết định quay ở Thâm Thu. Bầu không khí của đoàn làm phim lần này khác với lúc trước. Khi ấy Đinh Thông Nguyên dù gì cũng là đạo diễn nổi tiếng trong nước, nhịp điệu rất nhanh, lại quay ở Hoành Điếm nên rất bận rộn.
Phim hiện đại kiểu này thì tùy tiện hơn, diễn viên trẻ tuổi cũng nhiều. Rất nhiều người cũng là nghệ sĩ tuyến dưới như Bạch Dương và Chung Việt, còn các diễn viên tuyến hai thì đều biết đây là phim của An Long, họ không dám khoe khoang thân phân trước mặt hai người. Ai cũng biết muốn hot phải xem mệnh, cho nên không thấy căng thẳng. Trời thu mát mẻ, trong lúc đợi quay, tất cả đều ngồi nói chuyện phiếm.
Lúc này Chung Việt chỉ có thể ngồi nghe. Mọi người gọi cậu, cậu cũng chỉ cười cười, nói chuyện nhát gừng đôi câu.
Bạch Dương sợ Chung Việt thấy cô đơn nên rủ cậu chơi chung Love live. Bạch Dương muốn lôi kéo Chung Việt lọt hố Kotori, Chung Việt lại thích Honoka hơn.
Tôi thích kiểu người dũng cảm xông lên như Honoka, Chung Việt nói.
- -- Những gamer Love live đều nói, nếu kỳ tích có màu sắc thì nhất định chính là màu cam. Vừa đúng là sắc màu của mùa thu.
Chung Việt hy vọng Honoka có thể mang đến kỳ tích cho cậu.
Bạch Dương cảm thấy Chung Việt đúng là không có ánh mắt tinh tường.
Phim hiện đại phải tránh dòng người đi trên đường lọt vào ống kính nên thường bắt đầu vào lúc bốn năm giờ sáng. Cảnh buổi tối thì đến đêm mới quay.
Trên TV, bạn có thể nhìn thấy nụ hôn dưới ánh đèn lấp lánh nơi ngã tư đường tĩnh lặng, chiếc ôm giữa con đường vắng bóng xe cộ đi lại, phần lớn đều quay vào tầm hai ba giờ sáng.
Ban ngày là để sống, đêm khuya là thời gian dành cho những người thêu mộng soạn ra những câu chuyện cho tất cả cùng thưởng thức.
Lần này Bạch Dương không ăn hại cho lắm, tổng thể mà nói thì là tạm được. Trước đó Lý Niệm lo không có Khương Duệ Quân thì Bạch Dương sẽ lộ nguyên hình, hiện tại tốt hơn anh nghĩ rất nhiều. Nhưng mà Lý Niệm nhìn Bạch Dương diễn vai quý công tử, anh luôn có cảm giác kỳ dị như đang thấy chính mình vậy.
Thôi, mặc kệ cậu ta....
Bạch Dương diễn rất xuất sắc phần "nghệ sĩ đường phố". Lý Niệm hài lòng, Bạch Dương chịu khó, chỉ là lòng dễ bị dao động, chỉ cần cậu hạ quyết tâm thì không lo không có thuốc chữa.
Điều khó xử duy nhất là cảnh tình cảm. Bạch Dương cứ nhìn thấy diễn viên nữ là đơ.
Cũng may đạo diễn thuộc phái hay làm mẫu, lúc giảng cho diễn viên thì sẽ tự diễn một lần.
Năng lực sao chép của Bạch Dương lại được dịp phát huy, đã đạt đến trình độ đạo diễn không thể tưởng tượng nổi, mới làm mẫu một lần là có thể mô phỏng lại hoàn toàn chính xác. Tiếc rằng đạo diễn chung quy không phải là Khương Duệ Quân, Bạch Dương chỉ biết bắt chước một cách máy móc, bản sao y nguyên bản chính, vậy nên mọi người cũng chẳng thể moi móc.
- --- Bạn không thể nói cậu làm không đúng, bởi vì đạo diễn đã diễn như vậy mà, nhưng nếu bạn vứt bỏ lương tâm mà khen cậu diễn tốt, vậy thì cái lương tâm đó chắc chắn sẽ bị cắn rứt tới chết.
Lý Niệm không biết đây có tính là chuyện tốt hay không, anh luôn cảm thấy như Bạch Dương đã trật đường ray, nhưng lại không có lựa chọn tốt hơn. Anh tính chờ Bạch Dương đóng máy phim này xong thì cho cậu tham gia một lớp diễn xuất cấp tốc. Lúc trước là do Bạch Dương không chịu học, lần này cũng không cần đi đâu xa, đưa đến học viện nghệ thuật Nam Kinh là được.
So với Bạch Dương, biểu hiện của Chung Việt lại khiến đạo diễn vui mừng ra mặt.
Vai diễn này rất phù hợp với Chung Việt, Lâm Mặc đương nhiên không thể bộc lộ tính cách thật của cậu một cách hoàn chỉnh, nhưng lại có thể diễn đạt vô cùng nhuần nhuyễn cái vẻ ngoài lạnh trong nóng của Chung Việt.
Nữ hai cứ đối diễn với Chung Việt là bị dẫn dắt nhập tâm, toàn bộ thân thể đều tiến vào trạng thái yêu đương. Chung Việt cũng chẳng cần chuẩn bị, bày ra dáng vẻ ngượng nghịu mà lạnh lùng, đến cả lời thoại cũng không cần, chỉ cho nhau một ánh mắt thôi mà như ẩn chứa cả câu chuyện.
Thậm chí thị đế Tăng Ngọc Xương đóng vai người cha cũng phải tán thưởng Chung Việt, "Tôi thấy chàng trai này tự nhiên chất phác, ngoại hình cũng rất ổn."
Chung Việt được khen thì đỏ mặt, lại không dám mở miệng nói cảm ơn, đành rót cốc nước cho Tăng Ngọc Xương rồi lấy ghế dựa cho ông.
Chung Việt biết cậu còn kém rất nhiều, bây giờ cậu chính là một quả táo rữa ruột, chỉ là bề ngoài trông có vẻ gọn gàng ngay ngắn.
May sao có Bạch Dương ở cùng cậu.
Mà Lý Niệm, cậu biết anh sẽ không khoan dung, anh chỉ biết đối xử với cậu hà khắc hơn bất cứ người nào khác.
- -----------------------------
Bạch Vân Thi: Trương Tĩnh Giang: Từng nhậm chức chủ tịch ủy viên thường vụ ủy ban chấp hành trung ương Quốc dân đảng. Lưu Kỷ Văn: Từng nhậm chức thị trưởng đặc biệt Nam Kinh Tần Diệp: Ông vua chưng cất rượu vùng Trấn Giang Chu Tử Tự: Xưởng trưởng xưởng ươm tơ Lục Hợp Hai người trước là nhân vật lịch sử có thật, hai người sau là nhảm nhí. (Cha của Chu tiểu thư và Tần tiểu thư) ---------------------------------Dờ: Note lại Thê Hà Sơn, phải đi qwq