Tiên Sinh Đến Từ 1930

Chương 60

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dờ

Đối với An Long mà nói, 2015 là một năm bội thu.

Không ngoài dự đoán, "Tập hung Tây Bắc hoang" của Tang Viện Triều đạt được giải phim điện ảnh xuất sắc nhất của giải Thiên Long, mà Châu Ninh Sơn lại bất ngờ ngã ngựa, giải ảnh đế thuộc về vai chính bộ phim điện ảnh "Liệt hỏa phần tâm" chiếu rạp năm ngoái.

Châu Ninh Sơn bình chân như vại, nghề này là thế, ai cũng tự hiểu. Không phải cứ trả giá đắt thì sẽ nhận được hồi báo tương đương, nổi tiếng phải nhìn trời, thành danh phải xem mệnh, đoạt giải dựa vào vận khí.

Trong tất cả hạng mục đề cử, "Tập hung" chỉ có một giải là nam diễn viên phụ xuất sắc nhất. Trương Tiểu Băng được giám khảo đánh giá rất cao, áp đảo Lư Cương của Lý Kim, chiếm được ngôi vị cao nhất của hạng mục.

Dù chỉ đạt được một giải thưởng nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản "Tập hung" càn quét phòng vé, tuy rằng không khí của bộ phim không hề phù hợp chiếu vào dịp năm mới.

Tang Viện Triều lại thêm cho mình một thần thoại nữa, thành tích phòng vé tăng lên một tỷ rưỡi.

Lý Niệm yên lòng, giờ chỉ cần chờ tiền tới tay. Thu lãi đương nhiên là việc vô cùng đau trứng, các chuỗi rạp kéo dài thời hạn, có lẽ giữa năm mới thu được tiền về. Trương Huệ Thông lại không chờ kịp, phối cảnh trong studio cơ bản đã hoàn thành. Tháng Hai, An Long mở họp báo công bố "Tần Hoài mộng" chính thức khai máy.

Trương Huệ Thông bừng bừng dã tâm, kế hoạch của ông rất rõ ràng, cần hoàn thành toàn bộ việc sản xuất trước tháng Tám.

Đề tài của Tần Hoài mộng rất hay, có yếu tố phương Đông, có yếu tố nhân văn và tình cảm, có phong cách của một xã hội cũ, một câu chuyện về chủ nghĩa anh hùng cá nhân.

Đây là một câu chuyện hơi hướng phương Tây khoác một tấm áo phương Đông. Đối với người Trung Quốc, đây là một giấc mộng dân quốc, không có chủ đề chính, chỉ có sự tinh tế khéo léo lại hàm súc của người phương Đông -- Giống như Nhật Bản trong thời kỳ Taisho, hay như "thời đại vàng" của Mỹ, nó chắt lọc những hoài niệm và tưởng nhớ của mọi người về một thời kỳ phồn hoa đã chìm vào dĩ vãng.

Thứ đã mất đi luôn luôn là đẹp nhất.

Trương Huệ Thông căn bản không coi trọng giải Thiên Long, ông nhắm tới Liên hoan phim Venezia vào tháng Chín và giải Kim Mã cuối tháng Mười --- Về giải Kim Mã, Đài Loan luôn có một phần ký ức nhung nhớ về thời kỳ dân quốc. Còn liên hoan phim Venezia, chủ đề nhân văn luôn chiếm lợi thế.

Đầu tháng Ba, gió xuân còn mang theo hơi lạnh, nhóm diễn viên đã bắt tay vào thắp hương khai máy, hy vọng có thể lấy may trong tiết đầu xuân.

Ý tưởng thì luôn tốt đẹp, nhưng sự thật thì rất tàn khốc.

Cảnh quay đầu tiên đã không thuận lợi.

Phân cảnh này lấy bối cảnh ở Đắc Nguyệt Đài, dưới sự cho phép của cục quản lý văn vật, đoàn làm phim tiến hành tu sửa bối cảnh Đắc Nguyệt Đài cho phù hợp cảnh quay. Tuy nói là tu sửa nhưng chi tiết được làm vô cùng có tâm, ngay cả ánh đèn thấp thoáng trên chiếc thuyền phía xa giữa sông Tần Hoài cũng được sắp xếp như nguyên dạng.

Ngày hôm ấy, khách du lịch đi chơi trên sông Tần Hoài tuy không được vào thăm Đắc Nguyệt Đài, nhưng lại có may mắn được ngồi trên thuyền hoa phong cách dân quốc.

Hơn tám giờ tối, buổi quay phim bắt đầu.

Miếu Phu Tử vốn có rất nhiều du khách, từ giữa trưa đã bắt đầu dọn dẹp người, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể bảo du khách tránh khỏi phim trường, trên sông Tần Hoài thì vẫn náo nhiệt như cũ. Trương Huệ Thông chính là muốn ồn ào như thế, dòng nước sông phồn hoa này như một dải ngân hà xinh đẹp uốn lượn.

Về phần những tòa nhà cao tầng lọt vào ống kính thì chỉ có thể tranh thủ lúc đêm tối không nhìn rõ, nơi lộ ra sẽ dùng CG chỉnh sửa.

Cảnh tượng trong câu chuyện chính là một buổi đêm tĩnh lặng gió mát trăng thanh, mà hiện trường quay phim có rất nhiều tạp âm, phía xa còn truyền đến giai điệu múa quảng trường "Phượng hoàng truyền kỳ".

Phải tiến hành thu âm trong hoàn cảnh này thì phải xem bản lĩnh của kỹ thuật viên, phải diễn như thể xung quanh không một bóng người, vậy thì phải xem bản lĩnh của Bạch Dương và Khương Duệ Quân.

Bọn họ quay từ 8 giờ đến 11 giờ, Trương Huệ Thông vẫn không hài lòng. Bạch Dương không khỏi sốt ruột, Khương Duệ Quân thì vẫn bình thản chịu khổ. Hai người quay lại một lần nữa, tất cả nhân viên cũng máy móc quay lại lần nữa, ánh trăng nhân tạo hết dâng lên lại hạ xuống, gió nhân tạo từng đợt thổi qua, tới 11 giờ, trên màn hình đã chẳng còn bóng dáng du thuyền.

"Bảo du thuyền phía dưới chuẩn bị đi." Trương Huệ Thông dặn dò.

Không có du khách thì tự chuẩn bị du khách, không có thuyền thì tự mình lái thuyền. Nhân viên thả thuyền ra, màn hình lại có một chiếc thuyền hoa lững lờ trôi trên sông.

Điệu nhạc "Phượng hoàng truyền kỳ" kia không còn nữa, kỹ thuật viên âm thanh thở phào.

Rốt cuộc là có vấn đề ở đâu, Trương Huệ Thông không nói, từ đầu tới cuối chỉ nói ba câu: "Bắt đầu", "Dừng lại", "Lần nữa".

Bạch Dương nghĩ có lẽ Trương Huệ Thông giận, nếu ông ấy giận, vậy thì chắc chắn là do cậu diễn không tốt, Khương Duệ Quân nhất định không có vấn đề gì.

Lần thứ nhất quay lại, Trương Huệ Thông còn rất kiên nhẫn giải thích cảm giác cho Khương Duệ Quân, "Đừng quá rõ ràng, phải hàm súc, cố gắng đè diễn xuất xuống đáy mắt, tìm loại cảm giác ở giữa tri kỷ và người yêu, giống thật mà lại là giả ấy."

Trương Huệ Thông vừa nói vừa khua tay mô tả khoảng cách giữa hai người, ống kính từ đâu tới, ánh sáng chiếu từ chỗ nào.

Những lời ấy không khác lắm so với cách hiểu của Bạch Dương. Trương Huệ Thông chỉ nói một lần, sau đó là quay lại vô số lần. Bất kể bọn họ làm thế nào đều bị hô làm lại.

Cậu không dám hỏi thẳng Trương Huệ Thông, chỉ có thể thầm tự hỏi xem mình làm chưa tốt chỗ nào. Lời thoại quá nhanh? Xử lý chi tiết không khéo léo? Hay là mình diễn Thẩm Bạch Lộ quá nhu nhược? Vừa rồi đúng là cậu không bắt được ánh mắt của Khương Duệ Quân, có ít nhất sáu lần cậu không kịp bắt được cái nhìn của cậu ta, nếu ở trong phim thần tượng thì không sao, nhưng đây là phim của Trương Huệ Thông.

Trương Huệ Thông sao có thể tha thứ được cho loại diễn viên cẩu thả như vậy.

Nhưng mà lần sau quay lại đã chạm mắt nhau rồi mà? Sao vẫn không qua? Có mấy lần Bạch Dương cảm thấy hai người đã phối hợp siêu ăn ý, nhưng Trương Huệ Thông vẫn nói hai chữ kia.

"Lần nữa."

Phân cảnh này Bạch Dương đã hiểu rất rõ, chủ yếu là biểu hiện sự nhanh nhẹn của Thẩm Bạch Lộ --- Hay là mình diễn quá mất rồi? Giành mất tiết tấu của Khương Duệ Quân?

Trương Huệ Thông còn chưa hô bắt đầu quay, trong đầu Bạch Dương có vô số nhưng biểu cảm nhỏ, ánh mắt nâng lên hay hạ xuống, tay chân căng thẳng hay thả lỏng, lông mi chớp mấy lần, hơi thở gấp gáp hay thong thả, tất cả đều lướt qua như chiếc đèn kéo quân.

Khương Duệ Quân bỗng nhiên ghé vào tai cậu: "Không phải do cậu, đừng lo."

Bạch Dương ngạc nhiên nhìn cậu ta.

"Cậu não tàn à? Chưa quay phim của Trương Huệ Thông bao giờ? Ông ấy chính là như vậy đấy, cậu cứ im lặng quay là được rồi, chính ông ấy cũng không biết phải làm thế nào."

Cũng may, vẻ mặt của đạo diễn Trương không thay đổi gì, có vẻ là chưa nghe thấy. Khương Duệ Quân cũng quá to gan, dám nói Trương Huệ Thông không biết làm thế nào ngay trước mặt ông ấy, chán sống à? Tìm chết thì đừng lôi kéo người khác làm lót lưng!

Hơn nữa Khương Duệ Quân quay phim của Trương Huệ Thông bao giờ? Đúng là chém gió. Tất cả mọi người đều hợp tác lần đầu, làm màu không biết nhục sao?

Bạch Dương hơi mệt, vừa rồi cậu đã quỳ mấy chục lần, chân hơi run.

Khương Duệ Quân thì dường như không sao cả, vẫn đứng thẳng.

Cậu ta đã nói rồi, Bạch Dương tin hay không thì tùy.

Khương Duệ Quân nói đúng, Trương Huệ Thông đúng là không biết phải làm thế nào.

Chỉ có người trong nghề mới biết, khác với với kiểu quay phim chính xác tỉ mỉ của Tang Viện Triều, đạo diễn Trương là điển hình của việc quay theo cảm hứng.

Cái gọi là quay theo cảm hứng, nói dân dã chính là quay linh tinh, quay đến khi đúng ý mới thôi.

Tang Viện Triều quay phim thì đã nắm vững trong lòng, diễn viên không làm được, vậy thì quay lại. Trương Huệ Thông thì khá là bóp team, bởi vì chính ông cũng không biết phải quay ra sao, mọi người tự do phát huy đến khi chọt được vào điểm G của ông ấy thì mới thôi.

Ông ấy muốn một loại cảm xúc đạt đến đúng mực, về phần đúng là đúng thế nào, bạn hỏi đạo diễn Trương ư? Đạo diễn cũng đần mặt. Đại khái giống như yêu đương với một cô gái nhỏ vậy, cô chỉ có thể nói chỗ này không tốt chỗ kia không tốt, vậy xin hỏi cái "tốt" của cô là như thế nào? Ưm ưm, người ta cũng hổng biết.

Chỉ có kỳ tài chân chính mới có thể mày mò ra loại cảm xúc chính xác ấy, bọn họ không tuân theo bất cứ lý thuyết gì, phó thác toàn bộ hy vọng cho trực giác.

Nếu không thể khiến chính mình cảm động thì không thể khiến khán giả cảm động, đây là tín ngưỡng duy nhất của Trương Huệ Thông.

Thế An và Thiện Khải Từ cùng uống trà, hai người nửa đêm ngồi trên trà lâu, Thiện Khải Từ hỏi hắn: "Chúng ta đến phim trường xem sao đi,hôm nay khai máy."

"Liệu có quấy rầy đạo diễn Trương không."

"Không đâu, chúng ta không lên tiếng là được." Thiện Khải Từ kéo hắn.

Nhân viên công tác thấy Thiện Khải Từ đến, biết hai người là biên kịch, cũng coi như tác giả, thế là lấy cho họ hai đôi dép mềm để phòng ngừa phát ra tiếng động, ảnh hưởng tới thu âm.

Thiện lão rón rén kéo Thế An lên lầu hai. Trương Huệ Thông thấy bọn họ đến thì chỉ gật đầu rồi khoát tay.

Thế An hiểu ý, im lặng nhìn về chỗ đặt máy quay và đèn chiếu.

Hắn tới rất đúng lúc.

Khương Duệ Quân ăn mặc như hắn của năm ấy, Trương lão nương dẫn Bạch Dương đi ra, đầu đội ngọc ngà rực rỡ quỳ xuống bái lạy.

Khương Duệ Quân không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương không biết vì sao cậu ta lại chẳng nói gì, nhìn cũng không giống quên lời --- Cậu thầm sốt ruột lại không dám biểu lộ ra, cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng lên, nếu vậy sẽ diễn hỏng mất.

Bạch Dương đành rũ mắt xuống rồi chậm rãi nâng khóe mắt đưa lên nhìn Khương Duệ Quân.

Người xung quanh đều chăm chú quan sát, hai người đối mặt với nhau, trăm ngàn tơ sợi, như tiến như lùi, mặc dù không một tiếng động nhưng triền miên không dứt.

Kim Thế An đột nhiên thấy thảng thốt.

Năm ấy dường như hắn chưa từng nhìn Lộ Sinh như vậy.

Trương Huệ Thông đang ngồi bên cạnh hắn bỗng đứng dậy, cảm giác của ông tới rồi, Trương Huệ Thông rất phấn khởi, Trương Huệ Thông cầm ấm trà lên, Trương Huệ Thông điên cuồng tu trà.

Kỹ thuật viên âm thanh dùng ánh mắt ra hiệu đạo diễn Trương uống trà đừng phát ra tiếng.

Khương Duệ Quân nhìn Bạch Dương gần một phút đồng hồ, bỗng nhiên vươn tay định xoa mặt Bạch Dương. Bạch Dương kinh hãi, lại không dám tránh đi, chỉ đành quỳ một chỗ bất động --- Khương Duệ Quân sao lại tự thêm kịch bản thế này? Diễn cả buổi tối rồi bị sảng à?

Tay của Khương Duệ Quân dừng cách mặt cậu 1cm, bình thản nhìn hồi lâu rồi lại thu tay về.

Khương Duệ Quân quay đi, nhìn gió mát trăng thanh phía xa xa trên sông Tần Hoài, khẽ nói như thể tự nhủ: "Cậu biết tên tôi?"

Người xung quanh bỗng nhiên cảm thấy một chút gì như tình ý đang lan tỏa.

Trương Huệ Thông không hô dừng, chỉ chăm chú nhìn hai người.

Hai người im lặng trong gió, không nói gì. Trương Huệ Thông ra hiệu tăng cường ánh sáng.

Khương Duệ Quân đứng dưới ánh trăng nhân tạo, rốt cuộc cũng quay lại nhìn Bạch Dương.

Bạch Dương chờ cậu ta một lúc lâu, ánh mắt vừa phiêu đãng theo gió thì Khương Duệ Quân quay lại, trong mắt cậu ta như thể rất chua xót.

Khương Duệ Quân đang đùa giỡn cậu hay gì?

Khương Duệ Quân rũ mắt, khẽ mỉm cười.

Một người ngóng trông, một người do dự, rốt cuộc không nói gì mà chỉ mỉm cười, ánh mắt giao nhau dưới trăng, dần dần dung hòa lại một chỗ, hòa vào nhau rồi không tách ra nữa.

Thật giống như có tình có ý đang chảy ra, không cần bất kỳ ngôn ngữ nào.

Trương Huệ Thông quăng luôn ấm trà, vỗ tay gào lên: "Cắt! Tốt lắm! Cứ như thế!"

Ông quay lại nhìn Kim Thế An, kinh ngạc phát hiện ra hắn đã rơi nước mắt.

"Thế An?"

Thế An lúc này mới hồi thần, hổ thẹn gạt nước mắt: "Diễn thực sự quá tốt, bình sinh hiếm thấy."

Trương Huệ Thông còn đang phấn khích. Vừa rồi Thế An cứ như lạc vào trong mộng, đứng xem chính mình và Lộ Sinh gặp lại nhau --- Lúc đặt bút viết, hắn không hề nghĩ như vậy, bây giờ mới hiểu, hóa ra là hắn đã làm lỡ cả đời Lộ Sinh.

Hắn không hề thâm tình như Khương Duệ Quân đã làm. Phần thâm tình ấy, chỉ từng cho Bạch Dương.

Giờ nói gì tới hối hận, muốn bù đắp cũng chẳng thể bù đắp, không nói tới chuyện hai người đã âm dương cách trở, ngay cả khi Lộ Sinh có ở đây, hắn cũng không thể bù đắp cho cậu.

Cảnh còn người mất, nợ tình khó trả, điều mà hậu nhân có thể làm, chỉ có tưởng niệm.

Đêm ấy, Thế An mơ thấy Lộ Sinh.

Theo lý mà nói, đã lâu không gặp, hồn mộng tương thông vốn dĩ phải nên vui mừng, thế nhưng khi gặp nhau trong mộng, chẳng thấy đau buồn hay vui vẻ, hai người nhìn nhau không nói một câu.

Lộ Sinh hỏi hắn: "Ngài có khỏe không?"

Thế An: "Tôi rất khỏe."

Lộ Sinh cười, lại hỏi: "Ngài để người khác diễn vai em, ngài không sợ cậu ấy biết được sẽ tức giận sao?"

Thế An ngập ngừng một lát, hoảng hốt nói: "Cậu vì nước mà hy sinh thân mình, hậu nhân nên tưởng nhớ."

Lộ Sinh cúi đầu cười: "Nói chuyện này làm gì chứ?"

Thế An cũng cúi đầu, "Là do tôi không có chủ ý, luôn muốn viết cho em ấy một câu chuyện, viết tới viết lui, hóa ra kiếp trước của tôi lại chẳng có gì đáng để viết."

Lộ Sinh yên lặng nhìn hắn thật lâu, bình thản cười: "Thiếu gia, ngài chung tình với cậu ấy, đúng không?"

Thế An không ngờ Lộ Sinh lại hiểu rõ như vậy, lòng thầm phiền muộn, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng, tôi chung tình với em ấy. Là tôi đã phụ lòng cậu."

Lộ Sinh đưa tay xoa mặt hắn, "Phụ lòng gì chứ? Vốn dĩ là em hại ngài, em cũng day dứt lắm."

Thế An cảm thấy lệ như đã trào lên.

Lộ Sinh cười: "Thiếu gia, ngài có biết không, sau khi ngài đi, em gặp một người rất giống rất giống ngài."

Thế An kinh ngạc: "Nhưng Bạch Dương lại không giống cậu."

Lộ Sinh càng cười tươi: "Lòng ngài yêu cậu ấy, đương nhiên là chẳng ai sánh bằng."

Thế An nghe cậu nói thẳng ra như vậy, ngại ngùng cười: "Em ấy tốt lắm."

Lộ Sinh gật đầu: "Là một đứa trẻ ngoan, em ở trên trời đều thấy cả." Nói xong, cậu cầm tay Thế An: "Thiếu gia, trong hồn trong mộng, chúng ta vĩnh biệt từ đây. Em đã có người em thương, năm tháng sau này, ngài không cần tới tìm em nữa."

Thế An thấy cậu muốn đi thì vươn tay muốn giữ lại, Lộ Sinh đẩy tay hắn ra: "Duyên phận lầm lỡ, em đã hy sinh cho tổ quốc, cũng coi như chuộc hết tội nghiệt. Hôm nay em không sợ ngài chê cười, em cũng mới biết được, trên đời này, hóa ra còn có người tốt hơn ngài."

Nước mắt Thế An rơi như mưa: "Người tốt hơn tôi đương nhiên có rất nhiều."

Lộ Sinh lắc đầu, "Nhưng em chỉ yêu một mình anh ấy."

Dưới tầm mắt dần trở nên mơ hồ của hắn, Lộ Sinh chậm rãi đi xa, lại giống như là theo chân người nào đó đi xa.

Kiếp phù du như mộng, mờ mịt khó đuổi theo. Bọn họ đã từng vui vẻ, mà thế sự thì biến hóa vô thường, cuối cùng là bích lạc hoàng tuyền, không ngày gặp lại.

Bạch Dương ở bên cạnh nhẹ nhàng đẩy hắn: "Kim Thế An, Kim Thế An."

Hắn tỉnh lại, lệ ướt tà áo.

"Sao anh khóc vậy." Bạch Dương xoa mắt hắn, cẩn thận hỏi.

Hắn ôm Bạch Dương vào ngực, thật lâu không đáp lại. Cậu được hắn ôm đột ngột như vậy, cũng không giãy giụa, nằm im trong lòng hắn rồi hỏi: "Anh gặp ác mộng à?"

"Không phải ác mộng." Thế An nói: "Tôi rất sợ gặp em cũng chỉ là một giấc mộng."

- ------------------------------

Toàn cảnh Đắc Nguyệt Đài và sông Tần Hoài (tất nhiên là thời hiện đại):

5227bdf9ab726efd958b35b9e66b25cb.jpg

456b766d4a509628d67397cdceb3bfaa.jpg

43358a64dc61c42f9c4df697872d2540.jpg

f96b2b9d9483f578961d0198882eefda.jpg

baafe7c3fe3bcfa071347b3b2f7f8557.jpg

25beb1d2df19bca73d3741de694ba7e1.jpg

- --------------------------------------

Fanart by 狐球抹酱 =>
Bình Luận (0)
Comment