Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 189

[189] Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao – Kết Thúc

thưởng minigame

*****

Vì sớm chữa khỏi cho những người bị hại, khoảng thời gian sau đó Tống Triết cùng Hoàng đại sư căn bản cắm rễ ở cục cảnh sát.

Một tuần sau, người bị hại còn giữ mỹ phẩm căn bản đã được chữa trị toàn bộ, chỉ còn lại số đã đập vỡ mỹ phẩm.

Số mỹ phẩm chưa kịp sử dụng đã được cục cảnh sát thu giữ toàn bộ, Tống Triết thử nghiệm tinh luyện số nữ nhi hương ở bên trong, cậu tốn mất một ngày thời gian, rốt cuộc cũng có thành tựu.

Số mỹ phẩm đã được sử dụng đã hấp thu tinh khí người dùng, người với người khác biệt nên không thể dùng nó để chữa trị cho người khác. Thế nhưng số mỹ phẩm chưa sử dụng này chưa bị tinh khí tiêm nhiễm nên có thể dùng để chữa trị người bị hại như số nữ nhi hương tìm được.

Mấy ngày này Tống Triết bận như con quay, Tiêu Thiên cũng vậy, ngoại quốc ra một hạng mục lớn, không ít xí nghiệp đế đô muốn giành lấy miếng bánh thơm ngon này, vì thế cả hai người đều bận, căn bản chỉ có buổi tối đi ngủ là gặp nhau, song phương đều đau lòng vì đối phương quá mệt mỏi.

Còn Tam Hoàng thì có lúc bị Tiêu Thiên mang tới công ty, có lúc được gửi cho dì Vương, tóm lại cho dù là ở đâu thì cũng như cá gặp nước, so với hai vị ba ba của nó còn thoải mái hơn.

Ngày nọ gió rét thổi lất phất, Tống Triết rụt cổ kéo kéo cổ áo, dùng mũ che chắn chính mình thật nghiêm mật: "Mùa đông sắp tới rồi a!"

Hoàng đại sư cười nói: "Ừm, tuổi trẻ mặc nhiều quần áo một chút, đừng có mê giữ phong độ mà không chịu giữ ấm!"

Tống Triết cười híp mắt: "Ngài yên tâm đi Hoàng đại sư, con chắc chắn sẽ bọc mình thành quả cầu."

"Hôm nay là ngày cuối cùng đi? Chờ chữa trị xong nhóm người bị hại này, ngày mai ta tới huyền học xã cùng Lý đại sư xử lý chuyện Dương Bác Học."

"Dạ, Hoàng đại sư chỉ cần nói kết quả cho con biết là tốt rồi, con không tham gia đâu." Dù sao thì trừ bỏ Hoàng đại sư cùng Lý đại sư, cậu cũng không quen biết người nào trong huyền học xã, nếu ậu xuất hiện thì sẽ rất gây chú ý.

Hoàng đại sư thở dài: "Kết quả thì ta cùng Lý đại sư cũng đã thảo luận rồi, Dương Bác Học cùng hồ linh phạm sai lầm lớn như vậy, không ít đứa nhỏ vì thế mà chết đi, còn có nữ nhân trẻ tuổi tự sát, nhân mệnh quan thiên, sát nghiệt khó trừ. Cho dù Dương Bác Học là đồ đệ của Lý đại sư cũng tuyệt đối không thể bỏ qua. Ngoại trừ tước bỏ thân phận, nó còn phải nhận hình phạt bị giam giữ suốt đời trong nhà giam huyền học xã, không được đi ra ngoài."

Nhà giam huyền học xã không giống nhà tù, nhà tù còn cho phạm nhân ra ngoài giải khuây, hóng gió. Nhà giam huyền học xã một cánh cửa cùng ba bức tường, bên ngoài không ai trông coi, bên trong cũng chỉ có một mình mình.

Cả đời vĩnh viễn sống trong một nơi chỉ có vài mét vuông, sớm muộn gì cũng bị bức điên.

Mặc dù Tống Triết cảm thấy Dương Bác Học không đáng đồng tình, thế nhưng nhà giam này thực sự có chút vô nhân đạo, để người ta sống bên trong một năm phỏng chừng sẽ muốn tự sát đi?

Hoàng đại sư nói: "Tống Triết, con không hiểu, trước kia chúng ta cũng học theo cục cảnh sát để bọn họ có thời gian hóng mát, thế nhưng là người trong huyền học thì nhất định có bản lĩnh của riêng mình, không biết bọn chúng đã thông đồng với nhau từ lúc nào, bắt đầu cùng nhau vượt ngục. Khi đó tình huống rất nguy cấp, phạm nhân trốn chạy còn tổn thương không ít dân thường vô tội. Vì thế từ đó về sau phạm nhân chỉ có thể ngây ngô trong phòng giam, thứ giải trí duy nhất chính là xem TV."

"Đó là đãi ngộ dành cho người phạm phải trọng tội, nếu chỉ là chút tội nhỏ thì chỉ bị nhốt vài ngày, viết giấy kiểm điểm cùng vượt qua được kỳ xem xét là xong."

Hoàng đại sư nói tiếp: "Huyền học xã chúng ta đã rất lâu rồi không dùng tới nhà giam này, không ngờ lại phải dùng tới một lần nữa, lại còn là dùng cho Dương Bác Học. Trước đó Lý đại sư đã quyết định nếu đứa đồ đệ này nộp đơn xin gia nhập huyền học xã một lần nữa thì ông sẽ thông qua, nào ngờ tạo hóa trêu người."

Tống Triết không lên tiếng, chỉ an tĩnh nghe cùng gật đầu phụ họa, cậu cảm thấy với tính tình của Dương Bác Học thì cho dù vào được huyền học xã cũng gây ra đại họa. Lý đại sư vẫn luôn trách cứ hồ linh dụ dỗ Dương Bác Học, làm hắn phạm phải tội ác tày trời. Thế nhưng Tống Triết cảm thấy nếu Dương Bác Học không đồng tình với lời của hồ linh, cho dù nàng cám dỗ thế nào cũng vô ích. Tư tư bất định thì có thể trách cứ được ai?

Cũng giống như Đát Kỹ nhà Thương, người ta đều nói nàng là hồng nhan họa thủy, thế nhưng nếu Trụ Vương không phải hôn quân mà là minh đế thiên cổ, cho dù Đát Kỷ tràn đầy mị khí của hồ yêu cũng không thể làm gì được.

Nói cho dùng thì phần lớn mọi người đã quen đổ tội lỗi lên người nữ nhân.

Nếu Trụ Vương không đam mê nữ sắc, tài đức sáng suốt cẩn trọng, biết trọng dụng người hiền, nội chính có kỷ cương thì Đát Kỷ căn bản không thành vấn đề. Con người a, mỗi khi xảy ra chuyện vẫn luôn không chịu tìm kiếm vấn đề của bản thân mà đẩy trách nhiệm qua cho người yếu thế hơn, này rốt cuộc là đạo lý gì chứ?

Nhưng không quản thế nào, chuyện này cũng kết thúc như thế.

Tống Triết để Dương Lâm Tây chia thành nhóm trăm người, sau đó bắt đầu đốt nữ nhi hương, đồng thời cậu tự mình làm pháp niệm chú để tất cả mọi người đều có thể ngửi thấy.

Dù sao nữ nhi hương cũng có hạn, hơn cả ngàn người bị hại nên hiệu quả cũng có hạn, không thể khôi phục tốt như nhóm trước, đại đa số vẫn còn chút mụn đỏ trên mặt, bất quá so với hỏng mặt thì đã tốt hơn rất nhiều.

Để tránh mọi người nảy sinh lòng phân bì, trước khi tiến hành chữa trị Dương Lâm Tây đã đặc biệt nhấn mạnh lời Tống Triết: "Bởi vì mọi người không có mỹ phẩm của riêng mình nên mặc dù trị liệu sư tìm được phương pháp chữa trị nhưng kết quả sẽ không tốt như nhóm có mỹ phẩm. Trị liệu sư chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi, mặt không thể khỏi hẳn, tiếp sau đó mọi người cẩn phải tới bệnh viện khám rồi tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ, căn bản không phải là vấn đề lớn."

Bởi vì mới đầu đã nói vậy nên có không ít người bị hại lo lắng, sợ rằng mặt của mình căn bản không chữa được.

Bởi vì Tống Triết dành thời gian cứu trị nhóm người có mỹ phẩm trước nên bọn họ phải chờ rất lâu rất lâu, phần mặt bị thối rữa cũng gia tăng, thân thể cũng ngày càng kém cỏi.

Nếu không phải Dương Lâm Tây vẫn luôn trấn an thì chỉ sợ đã có không ít người sắp chịu không nổi mà tuyệt vọng tự sát.

Vì thế bây giờ căn bản không có vấn đề, chỉ còn chút mụn đỏ mà thôi, so với thối mặt có thể nói là tốt hơn ngàn vạn lần.

Quần chúng kích động đến mức muốn lập bảng hiệu trường sinh cho vị trị liệu sư kia, không ít người còn gửi tặng phẩm cám ơn.

Cùng lúc đó, bên huyền học xã cũng đang xử lý chuyện Dương Bác Học cùng hồ linh.

Trừ bỏ hình phạt mà Hoàng đại sư đã nói với Tống Triết, Dương Bác Học còn bị điểm tên điểm mặt trên tin tức quốc gia, biểu thị người này chính là người sáng lập mỹ phẩm dưỡng da Xu Lệ.

Vô số chửi rủa mắng chửi đổ dồn về phía Dương Bác Học.

Điện thoại Dương Bác Học không có mạng, thế nhưng trong cục cảnh sát có người đặc biệt cho hắn đọc những lời mắng chửi của bạn mạng, Dương Bác Học muốn không biết cũng không được.

Lúc Dương Lâm Tây tìm tới Tống Triết còn tức giận nói: "Chỉ quất tên đó mấy chục roi rồi ném vào ngục thực sự quá tiện nghi."

Tống Triết nói: "Quốc gia không có tử hình, huyền học xã cũng không có. Hơn nữa Dương Bác Học là đồ đệ của Lý đại sư, hắn ở trong ngục giam chỗ các anh cũng không quá thích hợp."

Mới đầu Tống Triết cũng cảm thấy trừng phạt này quá nhẹ, sau đó cậu được Hoàng đại sư giải thích, hóa ra mấy chục roi kia là áp dụng mỗi ngày, cây roi đó cũng không phải loại roi bình thường, là roi âm dương đặc biệt của huyền học xã, quất một cái liền rách da rách thịt, ngay cả nam tử trưởng thành cũng đau tới không dậy nổi, hơn nữa còn đánh tan tinh khí.

Cộng thêm mỗi ngày đều đánh, căn bản sau một năm thì không còn dáng vẻ vốn có nữa.

Nói là không tử hình nhưng thực tế cũng chỉ là trì hoãn tử hình mà thôi.

Còn về phần hồ linh, nó cũng bị nhốt trong ngục giam của huyền học xã, bên trong không có cây cỏ để nó phụ thân, không có tinh khí sinh cơ nàng sẽ dần dần yếu đi, cuối cùng sẽ chết.

Cũng may Hoàng đại sư cũng không phải người tuyệt tình, cứ cách vài ngày sẽ bảo người đưa tới một chậu cây, có thể miễn cưỡng giúp hồ linh sinh tồn.

Nói cách khác, nàng ta sẽ không chết, chỉ có thể đau khổ sống sót, coi như trừng phạt vì đã hại chết nhiều người như vậy.

Thế nhưng Tống Triết cảm thấy nếu mình phải trải qua cuộc sống như vậy thì còn không bằng chết đi.

Không quản người hay yêu, phạm sai lầm thì phải bị trừng phạt. Không ai có thể trốn tránh.

Chuyện này rốt cuộc cũng hoàn mỹ kết thúc, Tống Triết giãn gân giãn cốt, cảm thấy mình rốt cuộc cũng có thể hảo hảo nghỉ ngơi một chút. Bởi vì Tống Triết hỗ trợ, cục cảnh sát được cấp trên khen ngợi tuyên dương, mà Dương Lâm Tây tự nhiên cũng được tăng lương thăng chức, thực sự làm người ta hâm mộ.

Có người huých Lưu Nhất Minh: "Ban đầu chỉ là một thằng nhóc chạy theo ông mà thôi, giờ thì đã leo cao hơn cả ông rồi, có phải cảm thấy đặc biệt khó chịu không hả?"

Lưu Nhất Minh ngậm điếu thuốc nhìn người nọ một cái, hít sâu một hơi rồi phun làn khói trắng vào mặt đối phương: "Khó chịu cái gì? Người ta có vận may tốt, ông có thể so được sao?"

Người nọ sặc khói ho khan vài tiếng, nghe Lưu Nhất Minh nói tới vận may thì cũng nhịn không được gật đầu: "Không sai, vận may của tên nhóc này thật sự quá tốt! Trong vụ án Tùng Vận Thôn trước đó, Lâm Trịnh Lập không may bị giết hại, nó thì hoàn hảo quay trở lại, còn lập được công lớn. Vận may thực sự quá tốt!"

Lưu Nhất Minh phun ra một làn khói, mắt nhìn không trung, chứ còn sao nữa? Có Tống Triết hỗ trợ thì cho dù nằm không cũng có cơm ăn!

Anh cắn mạnh tàn thuốc, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, ban đầu rõ ràng là anh gặp Tống Triết trước nhưng cố tình lại để Dương Lâm Tây lọt vào mắt Tống Triết.

Không phải chỉ là ban đầu có thái độ hơi cường ngạnh một chút thôi sao? Tống Triết thù dai đến tận bây giờ à?

Không cam lòng, thật sự không cam lòng!

Tống Triết cũng không biết Lưu Nhất Minh ở cục cảnh sát suy nghĩ gì, cậu chỉ muốn nằm trên giường lớn của mình ngủ một giấc, chuyện gì cũng không quản.

.o.
Bình Luận (0)
Comment