Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 230

Trước khi đi, Tống Triết bảo Tiêu Thiên liên hệ Hoàng đại sư cùng Dương Lâm Tây, tuy hiện giờ đã khuya lơ khuya lắt, quấy nhiễu mộng đẹp của người khác là không tốt, thế nhưng sự tình khẩn cấp, chuyện này bị phát sóng trực tiếp thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho xã hội.

Tiêu Thiên gật đầu tỏ ý đã biết, sau đó nhìn Tống Triết nháy mắt biến mất trước mặt mình.

Sau khi nhìn thấy màn hình phát sóng trực tiếp xuất hiện bóng dáng mơ hồ của Tống Triết, Tiêu Thiên mới an tâm. Anh gọi điện cho Hoàng đại sư trước, nói rõ chuyện này, nửa đêm nhận được tin này, Hoàng đại sư chỉ cảm thấy đầu mình phình to ra, đám người trẻ tuổi bây giờ rốt cuộc nghĩ gì trong đầu vậy?

Thế nhưng không quản thế nào, chuyện này phải nhanh chóng đè xuống, bằng không vấn đề sẽ rất lớn.

Sau khi báo với Hoàng đại sư, Tiêu Thiên tiếp tục gọi điện cho Dương Lâm Tây. Dương Lâm Tây đang ngủ say bị câu chuyện của Tiêu Thiên chấn động tỉnh cả ngủ, lập tức tìm tới bộ quan hệ xã hội.

Mà bên này, Tống Triết siêu độ âm hồn hai người xong, cảnh sát nhận được tin báo cũng chạy tới, ở bên ngoài khách sạn còn có rất nhiều phóng viên cùng quần chúng ăn dưa hay tin chạy tới hóng chuyện.

Dương Lâm Tây liên lạc với cảnh sát bên này, báo cho bọn họ biết toàn bộ quá trình phải nghe theo sự an bài của Tống Triết, Tống Triết từ bọn họ biết được vị trí của đồn cảnh sát, liền dùng thuật thuấn di mang hai cổ thi thể rời đi.

May mắn khi đó chỉ có người phụ trách nói chuyện với Tống Triết, bằng không... cả đám người nhìn thấy Tống Triết đang sống sờ sờ trước mắt tự dưng biến mất chắc chắn sẽ chấn động tới mức hoài nghi nhân sinh.

Nhóm cảnh sát dẫn Hoàng Bằng ra khỏi khách sạn, nhóm phóng viên lập tức ùa tới hỏi han thi thể của hai người khác đâu? Trong khách sạn có phải có quỷ hay không? Vị đại sư mà Hoàng Bằng nói trước đó là ai?

Cảnh sát im lặng không trả lời, chỉ không ngừng xua bọn họ mau giải tán.

Chuyện lần này nháo rất lớn, bên trung ương nhanh chóng ra chỉ lệnh phá hủy khách sạn này.

Cùng lúc đó cảnh sát cũng đã liên hệ với bên quan hệ xã hội, thông báo sự kiện quỷ giết người này đều là kế hoạch của nhóm Hoàng Bằng, căn bản không có quỷ quái tồn tại.

Vì để quần chúng tin tưởng, nhóm cảnh sát đặc biệt làm theo an bài của Tống Triết đã quay ngược lại cảnh tượng khi đó. Có Tống Triết ở, một vài sự tình người thường không thể làm đều được hoàn mỹ che giấu.

Không ít khán giả bắt đầu tin tưởng đây chỉ là một mánh khóe bịp bợm.

Về phần Lôi Hoành Triết cùng Lục Kiến Minh, cha mẹ của bọn họ được cảnh sát trấn an, nó không nằm trong phạm vi nghiệp vụ của Tống Triết.

Trên thực tế, cậu rất bất mãn vì ba người này không nghe theo lời khuyên của mình mà tự tìm đường chết, rõ ràng bọn họ đã có thể không cần chết oan như vậy, ố tình vì lợi lộc mà mất đi tính mạng.

Nhất là Hoàng Bằng, lúc nghe nói bởi vì Âu Thi Văn ngăn cản, Hoàng Bằng đã vì tiền tài cùng danh tiếng mà bỏ lại Âu Thi Văn, Tống Triết nhịn không được trợn trắng mắt, đối với chuyện tinh thần Hoàng Bằng trở nên thất thường, cậu chỉ cảm thấy thật đáng đời.

Cuối cùng bảo người đưa Hoàng Bằng tới bệnh viện tâm thần điều trị.

Mạng của Lôi Hoành Triết cùng Lục Kiến Minh coi như tính lên đầu Hoàng Bằng, dĩ nhiên bản thân họ cũng có trách nhiệm.

Làm xong hết thảy, những chuyện còn lại Tống Triết ném lại cho cảnh sát, chính mình thì thuấn di trở về nhà.

Cậu mệt chết được, thuấn di cần hao tốn một lượng linh khí đặc biệt lớn, cộng thêm phải đánh một trận với ác quỷ kia, rồi lại không ngừng nghỉ xử lý đủ chuyện, Tống Triết mệt tới mức vừa ngã đầu xuống đã ngủ.

Về tới nhà, ngủ bù hơn một tiếng, sau đó Tống Triết vừa ngáp dài vừa vội vàng tìm tới chỗ Hoàng đại sư cùng Lý đại sư.

Lúc còn ở bên kia, Tống Triết đã liên lạc nói cho bọn họ biết chuyện này có chút cổ quái.

"Hôm qua rõ con đã siêu độ hết toàn bộ quỷ quái trong khách sạn đó, mỗi phòng đều kiểm tra lại, xác định không còn quỷ quái tồn tại mới rời khỏi. Kết quả tới tối lại xuất hiện ác quỷ lợi hại như vậy, hơn nữa xem dáng vẻ thì rõ ràng đã được người luyện chế. Quan trọng nhất là..." Biểu tình Tống Triết cực kỳ nghiêm túc: "Ác quỷ kia lại nhắc tới Lý đại sư."

"Nhắc tới ta?" Lý đại sư không rõ, cùng Hoàng đại sư liếc nhìn nhau rồi hỏi: "Con ác quỷ đó sao lại nhắc tới ta? Ta có xem qua rồi, không nhận ra con quỷ này."

Tống Triết trầm ngâm một phen: "Con nghĩ, con ác quỷ này có lẽ có người cố tình thả vào khách sạn vì muốn dụ Lý đại sư mắc câu. Người quen biết hẳn đều biết, đại sư bắt quỷ nổi danh trong huyền học xã chính là Lý đại sư."

"Cái này..." Hoàng đại sư sờ râu mép, cảm thấy Tống Triết nói không phải không có lý: "Từ khi hai tên đồ đệ của Trương Viễn Trung chết, chúng ta vẫn luôn truy tìm tên đồ đệ còn lại của hắn, mơ hồ phát hiện được chút tung tích. Tống Triết, con nói xem có phải là chúng đang giở trò quỷ không?"

Tống Triết nói: "Không phải không có khả năng, nếu không phải là chúng thì chắc là kẻ thù của Lý đại sư. Lý đại sư, ngài xem con quỷ kia rồi có phát hiện điểm nào không đúng không?"

Lý đại sư nói: "Con quỷ đó có chút kỹ năng, thế nhưng không đến mức làm ta bó tay."

Lúc đối phó với nó Tống Triết cũng phát hiện ác quỷ này không lợi hại như cậu tưởng tượng, sau khi năng lực gia tăng, đối phó ác quỷ thế này đối với cậu là chuyện rất dễ dàng.

"Vậy rốt cuộc mục đích của kẻ đứng sau là gì? Muốn dùng ác quỷ để dò xét năng lực của Lý đại sư? Hay muốn khuấy đảo Hoa quốc, làm tất cả mọi người phải sống trong sợ hãi?"

Hoàng đại sư có chút suy tư: "Mặc kệ mục đích là gì, đối phương khẳng định không phải người hiền lành. May mắn Tống Triết phản ứng nhanh, đúng lúc an bài giải quyết sự tình, bằng không hiện giờ trên mạng không phải mấy lời chửi mắng đám nhỏ gây chuyện gạt người mà là ngôn ngữ gây chia rẽ an bình xã hội rồi."

Tống Triết cười cười: "Đại sư quá khen rồi, đây là chuyện con phải làm."

Lý đại sư sờ cằm: "Cả đời này ta bắt quỷ không ít, cũng có không ít kẻ địch, trăm phương ngàn kế muốn hại ta như vậy, ngoài trừ Trương Viễn Trung thì không còn ai khác. Khẳng định chính là tên khốn khiếp đó."

"Khi đó tình huống khẩn cấp làm Tống Triết xuất hiện trong tầm mắt đại chúng, cũng không biết có bị đám Trương Viễn Trung phát hiện hay không." Hoàng đại sư khá lo lắng.

Tống Triết nói: "Con đặc biệt chọn một góc mọi người nhìn không rõ lắm, cho dù thấy thì bọn chúng cũng không nhất định biết là con."

Quan trọng nhất là chuyện phát sinh ở đế đô, căn bản không hề có ghi chép lịch trình chuyến bay. Lúc nhóm cảnh sát tới phá án cậu có dùng thủ thuật che mắt để ngụy trang, hành sự cực kỳ cẩn thận.

"Với lại Hoàng đại sư, lúc xảy ra chuyện thì có vài người của huyền học xã ở gần đó cũng tới giúp một tay."

Hoàng đại sư nghĩ một chút: "Quả thực có vài người!"

Tống Triết mỉm cười: "Dạ vâng, dựa theo trí thông minh của Trương Viễn Trung thì hắn chỉ tìm tòi trong huyền học xã mà thôi. Căn bản sẽ không đoán ra con."

Không phải Tống Triết đánh giá thấp bọn họ mà vì bọn họ quá tự phụ, căn bản sẽ không để mắt tới một con tôm tép nhỏ nhoi như cậu.

"Để đề phòng Trương Viễn Trung giận lây sang nhóm đệ tử khác trong huyền học xã, Hoàng đại sư, con cảm thấy gần nhất không nên để bọn họ ra ngoài làm việc."

Hoàng đại sư gật đầu: "Không sai, con nói rất đúng!"

*

Trong biệt thự, một lão già xem tin tức trên TV, nghe thấy tin Hoàng Bằng cầm đầu nhóm thanh niên giả ma lừa quỷ tạo thành ảnh hưởng to lớn cho xã hội, chính phủ quyết định kiểm soát chấn chỉnh các kênh livestream có nội dung không lành mạnh thì phẫn nộ ném văng điều khiển TV.

"Hà Vĩ Kỳ, anh làm việc thế nào vậy? Ác quỷ mới thả ra chưa tới hai mươi bốn tiếng, người còn chưa mắc câu thì nó đã bị diệt, anh thật sự làm tôi quá tức giận!"

Trương Viễn Trung phẫn nộ không thôi, ba đồ đệ của lão bị đám huyền học xã kia tiêu diệt chỉ còn một đứa, mà đứa cuối cùng này cũng là đứa vô dụng nhất, không có thủ đoạn như đại đồ đệ, cũng không có tư chất thông minh như tiểu đồ đệ, có chút chuyện nhỏ cũng không làm xong.

Ác quỷ này là cái bẫy lão dùng để dụ Lý đại sư mắc câu, không ngờ Lý đại sư không tới, ngược lại không biết là đứa học trò nào của huyền học xã đã chạy tới tiêu diệt.

Trương Viễn Trung thầm nghĩ, chẳng lẽ bây giờ nhân tài trong huyền học xã đông đúc đến vậy sao? Một tên nhóc lông còn chưa dài đã có thể tiêu diệt ác quỷ của đố đệ lão?

Nói lão không lo lắng là gạt người, dù sao lão lánh đời nhiều năm như vậy, nếu ngay cả một thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh cũng lợi hại như vậy thì không phải đám già trong huyền học xã lại càng có sức uy hiếp hơn sao?

Bây giờ nhân tài bên cạnh lão quá ít ỏi, mà huyền học xã thì không ngừng xuất hiện, so sánh ra, Trương Viễn Trung thực sự tức tới ói máu.

"Hà Vĩ Kỳ, chuyện này tạm thời đừng để ý tới, tìm vài đứa nhóc có tiềm lực bồi dưỡng, nhân số bên chúng ta quá ít."

Nếu hai bên đánh nhau thì thiệt thòi quá lớn!

Thấy sư phụ không phát hỏa, Hà Vĩ Kỳ thầm thở phào một hơi, lập tức nói: "Dạ sư phụ, đồ đệ lập tức làm ngay!" Hắn khựng một chút rồi lại nói: "Sư phụ, có cần bắt tên nhóc đã tiêu diệt ác quỷ kia không?"

Trương Viễn Trung nhịn không được mắng: "Bắt? Làm sao bắt? Sự tình huyên náo lớn như vậy, bên huyền học xã nhất định đã sớm có phòng bị. Chúng chỉ ước gì anh chạy tới để chúng bắt ba ba trong rọ mà thôi. Óc heo!"

Hà Vĩ Kỳ im lặng cúi đầu: "Dạ sư phụ, con biết rồi!"

Nghĩ tới tình cảnh khách sạn vắng vẻ không hề có một bóng dáng quỷ quái như truyền thông loan tin lúc đi thả ác quỷ, giờ ngẫm lại thì trước khi hắn tới có lẽ đã có người dọn dẹp đám quỷ kia, bằng không sao hắn vừa thả ác quỷ không bao lâu thì đúng dịp có người tới tiêu diệt như vậy chứ? Lại còn là tiêu diệt sạch sẽ!

Hà Vĩ Kỳ muốn báo chuyện này với Trương Viễn Trung, thế nhưng nhìn dáng vẻ ôm một bụng lửa giận của đối phương, hắn chỉ im lặng nuối xuống, cảm thấy vẫn thôi đi thì hơn, lỡ như nói không đúng lại bị sư phụ mắng một trận.

Sau khi Hà Vĩ Kỳ rời đi, Trương Viễn Trung bế quan tu luyện, vết thương cũ kỳ thực vẫn chưa tốt hẳn, đồ đệ liên tiếp gặp chuyện làm lão không có tâm tư tu luyện. Thế nhưng nghĩ tới đám già trong huyền học xã rất có thể còn lợi hại hơn mình, lão có cảm giác cực kỳ cấp bách.

Không được, lần trước thất bại hại lão phải xàm xịt bỏ trốn, lần này quay lại nhất định không thể bị đánh bại. Bằng không cái mặt già này đâu còn mặt mũi mà gặp người nữa!

Đáng hận, thật sự quá đáng hận!

[end 230] 
Bình Luận (0)
Comment