Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 237

Nếu nữ đồng nghiệp kia đã mất tích thì vụ án này cơ bản không có khả năng là cô gái đó gây ra, xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Dương Lâm Tây vẫn hỏi một câu "Nữ đồng nghiệp kia tên gì? Bên cảnh sát điều tra có kết quả chưa?".

"Cô ấy gọi là Đồng Tư Ức, dung mạo rất xinh đẹp, đang ở cùng với mẹ. Làm việc rất liều mạng, rất nỗ lực, bình thường vẫn luôn tăng ca tới mười một mười hai giờ. Vì thế thành tích hàng tháng của cô ấy vẫn luôn là tốt nhất, bọn tôi cũng chỉ ước ao chứ không đố kị, bởi vì mọi người biết rõ cô ấy đã nỗ lực thế nào, khó khăn thế nào."

"Anh cũng biết đó, con gái bọn tôi làm ngoại thương cũng không nhẹ nhàng gì, có khi còn phải tiếp khách uống rượu. Có nhiều khách rất xấu tính, thấy bọn tôi là con gái liền cố ý ép rượu. Nhiều lần Đồng Tư Ức suýt uống tới thủng dạ dày. Lần cô ấy mất tích chính là cùng Nhan Thư Kỳ đi tiếp khách. Nhan Thư Kỳ nói khi đó cả hai người đều uống say, Đồng Tư Ức tự gọi xe về nhà, mà cô ta thì ở lại khách sạn gần đó. Nói dễ nghe thật ấy, rõ ràng là leo lên giường của khách, bằng không bản hợp đồng đó cũng không tới lượt cô ta."

"Sau khi Đồng Tư Ức mất tích, bọn tôi có hỏi cô ta, cô ta tỏ vẻ không biết, lại còn ra vẻ này nọ, nhìn thấy mà tởm."

Cô gái tỏ vẻ cực kỳ tức tối, cơ bản thì tất cả những nữ đồng nghiệp mà Dương Lâm tây hỏi chuyện đều không có hảo cảm với Nhan Thư Kỳ, cho dù là người có quan hệ tương đối tốt thì cũng chỉ là tình chị em plastic mà thôi.

"Mẹ của Đồng Tư Ức báo cảnh sát, cảnh sát điều tra tài xế DD kia thì bảo là không có vấn đề rồi thả ra, đến tận bây giờ vẫn không biết Đồng Tư Ức sống hay chết. Kỳ thực thấy nhiều chuyện đáng sợ như vậy, trong lòng bọn tôi đều đoán được cô ấy rất có thể đã bị người ta giết hại hoặc là bắt cóc rồi, nói chung, aiz!"

Cô gái cảm thấy đã qua lâu như vậy rồi, tình huống nhất định rất tệ.

Người trong phòng làm việc ít nhiều gì cũng có mâu thuẫn với Nhan Thư Kỳ, thế nhưng mâu thuẫn không tới mức để bọn họ phải giết chết Nhan Thư Kỳ. Hơn nữa, căn cứ theo camera giám sát thì tất cả mọi người ở đây đều không có hiềm nghi. Bởi vì sau sáu giờ tan tầm, tất cả mọi người đều lục tục rời đi, người cuối rời khỏi công ty là bảy giờ, phòng làm việc hoàn toàn không còn người nào.

Cẩn thận nghe lời khai của bọn họ xong thì cũng không có tin tức gì giá trị.

Chỉ có một người có mâu thuẫn lớn nhất nhưng hiện giờ cũng đã mất tích.

Dương Tâm Tây buông báo cáo pháp y, thuận tiện gọi người đi điều tra một chút về vụ án của Đồng Tư Ức.

Vụ án này do một tổ khác phụ trách, tới giờ vẫn không có tin tức. Mẹ của Đồng Tư Ức cứ ba ngày hai lần chạy tới hỏi thăm tình huống, sau đó biểu tình thất vọng rời đi, bọn họ nhìn mà đau lòng.

"Đội trưởng, dựa theo khẩu cung của tài xế DD đó thì Đồng Tư Ức lên xe của hắn ở cửa quán rượu, nói là muốn tới XXX, bởi vì nơi này khá xa mà Đồng Tư Ức rõ ràng đã say rượu nên hắn đặc biệt hỏi lại vài lần. Hơn nữa địa điểm mà cô ấy nói khác với địa chỉ hẹn trên điện thoại, vì thế hắn mới phải xác nhận lại. Sau khi xác nhận địa điểm không sai liền lái xe chở Đồng Tư Ức đi."

"Nơi đó rất xa, căn bản không phải chỗ ở của cô ấy. Sau khi xuống xe, Đồng Tư Ức loạng choạng đi vào trong ngõ hẻm rồi không còn thấy bóng dáng. Sau đó, Đồng Tư Ức biến mất, không thể nào tìm được."

Dương Lâm Tây hỏi: "Người ở trong con hẻm đó thế nào? Có hỏi qua chưa?"

Cấp dưới nói: "Bên tổ đồng nghiệp đã điều tra rồi, nơi đó xa xôi hẻo lánh, toàn là người lớn tuổi ở, buổi tối đi ngủ rất sớm, tới nửa đêm thì đều ngủ cả rồi. Hơn nữa vì quá xa xôi nên camera cũng ít, chỉ có chỗ tài xế đậu xe là có camera. Cô gái đi vào con hẻm kia rồi đi theo lối khác ra ngoài, bên đó không có camera, căn bản không biết cô ấy đã đi đâu, thậm chí cũng không biết có phải bị tài xế đi ngang qua đưa đi hay không."

Dương Lâm Tây nhìn bản đồ, nơi đó tuy rất chật hẹp nhưng nếu tài xế DD rời đi rồi vòng qua ngỏ hẻm đối diện cũng là chuyện rất dễ, dù sao cũng không có camera giám sát, ai dám đảm bảo không phải tài xế DD kia làm chứ?

"Bọn họ có điều tra người tài xế này không?" Bằng trực giác, Dương Lâm Tây cảm thấy người tài xế này có vấn đề.

Cấp dưới nói: "Bọn họ có điều tra, sau khi đưa cô gái kia tới đó, tài xế lại nhận một đơn khác, giao dịch trên mạng có ghi lại."

"Ghi chép hành trình thì sao?"

Cấp dưới nói: "Tài xế đó mua loại xe xài rồi, khi đó vì không có tiền nên không cài hộp đen."

"Vậy người khách thứ hai của đêm đó thì sao, bọn họ có xác nhận chưa?"

"Đồng sự có gọi điện thoại hỏi, quả thực có chuyện như vậy. Khi đó đã hơn nửa đêm, rất hiếm khi gọi được tài xế DD ở gần đó, quả thực là rất may mắn, vì thế vị khách đó nhớ rất rõ."

Nói vậy, tài xế DD này quả thực không có cơ hội gây án.

"Đúng rồi đội trưởng, tài xế DD kia đã chết rồi."

Dương Lâm Tây sửng sốt: "Cái gì? Chết rồi?"

"Đúng vậy!" Cấp dưới liếc nhìn tư liệu: "Ngày hôm nay có người nhặt ve chai báo án, ở vùng ngoại ô phát hiện cỗ thi thể, chính là hắn. Vụ án này do nhóm Lưu Nhất Minh xử lý."

Dương Lâm Tây chợt nghĩ tới trước đó mình đã gặp Lưu Nhất Minh, anh cũng nói là đang xử lý một vụ án tài xế DD tử vong.

Anh thuận tay viết ba cái tên Đồng Tư Ức, Lý Cường Lệ, Nhan Thư Kỳ lên bảng đen, nối dây xâu chuỗi bọn họ lại với nhau. Cả ba người đều có liên hệ, hai người chết một người mất tích, nhìn thế nào cũng thấy có vấn đề!

Dương Lâm Tây suy nghĩ một chút rồi rời khỏi phòng làm việc đi tìm Lưu Nhất Minh. Lưu Nhất Minh vừa vặn đang tới nhà của Lý Cường Lệ.

Nơi hắn thuê nhà rất cũ nát, long ngư hỗn tạp, hạng người gì cũng có.

Trong phòng của hắn, Lưu Nhất Minh tìm được một cái máy biến đổi giọng nói, một chiếc điện thoại thông minh thời kỳ đầu đặt cạnh gối, điện thoại thì đã hết pin.

Ngoài ra thì không thu hoạch được gì khác.

Những cảnh sát khác tìm hàng xóm xung quanh hỏi tình huống, hỏi xem Lý Cường Lệ có thù với ai không.

Hàng xóm đều nói: "Hắn hung hăng như vậy, ai dám chọc chứ! Kẻ thù thì không thấy, chỉ thấy hắn tới lui có một mình."

Sau khi trở lại cục cảnh sát, Lưu Nhất Minh bảo người sạc pin điện thoại, chiếc điện thoại thông minh đã được sạc pin ở trên xe, anh mở ra, lướt xem ghi chép gọi xe.

Nửa đêm một tuần trước có một ghi chép gọi xe, địa điểm là nội thành, thế nhưng vẫn chưa hoàn thành, khách cũng không thanh toán.

Này là chuyện gì?

Lưu Nhất Minh dựa vảo dãy số trên ghi chép gọi xe gọi điện thoại qua, không ai nghe máy. Vì vậy anh liền gọi người đi thăm dò chủ nhân số điện thoại này.

Về phần chiếc điện thoại cũ kỹ kia, trong phòng ở của Lý Cường Lệ có sạc, anh cũng không sợ, sau khi sạc vài phút, anh liền mở máy.

Chiếc điện thoại này đã rất cũ, không ngờ vẫn còn người dùng.

Bên trong cơ bản không có gì, chỉ có vài ghi chép cuộc gọi, trong đó có một số làm Lưu Nhất Minh chú ý.

Chờ đã, số này không phải số điện thoại riêng của cục bọn họ à?

Anh lấy di động ra gọi cho số này, người nghe máy quả nhiên là đồng nghiệp trong cục, Lưu Nhất Minh liền kể lại chuyện, đồng thời hỏi đối phương còn nhớ đã gọi tới số điện thoại kia vì chuyện gì hay không.

Đồng sự lật sổ ghi chép nửa ngày, cố nhớ lại: "Ah đúng rồi, là vụ án Đồng Tư Ức trước kia. Tài xế DD nói sau khi kết thúc đơn này lập tức có đơn mới đặt chạy về nội thành nên không có thời gian gây án. Bọn tôi dựa theo số điện thoại trên đơn gọi qua kiểm tra thì quả thực là vậy. Sao đột nhiên ông lại hỏi chuyện này?"

Lưu Nhất Minh nhìn chằm chằm chiếc điện thoại cũ một hồi, lại cầm thiết bị thay đổi giọng trên bàn: "Lúc ông gọi tới, người nghe máy là nam hay nữ?"

"Là một phụ nữ, nghe âm thanh thì chắc hơn năm mươi rồi, bà ta nói mình phải tới chăm một người thân bị bệnh, thế nhưng đứa cháu trong nhà đột nhiên lại phát sốt, bà quá nôn nóng nên mới đón xe về nội thành ngay trong đêm." Người nọ dừng một chút lại nói: "Có vấn đề gì không?"

Lưu Nhất Minh tức giận đập bàn: "Ông có cho người điều tra số điện thoại này không hả? Có xác định chưa?"

"Tôi... tôi nghĩ số điện thoại đó quả thực của một phụ nữ, hơn nữa rất khớp với lời khai của Lý Cường Lệ, tôi không---"

Lưu Nhất Minh tức muốn hộc máu: "Tôi phát hiện chiếc điện thoại này trong phòng Lý Cường Lệ, còn có cả một máy biến đổi âm thanh, hắn đang đùa giỡn với bọn ông đấy. Đồng Tư Ức nhất định là đã bị hắn hại chết."

Lưu Nhất Minh phẫn nộ cúp máy, không thể tin nổi có người ngu xuẩn như vậy, cư nhiên không điều tra số căn cước đăng ký sim, bỏ lỡ thời gian mấu chốt để xác định Đồng Tư Ức sống hay chết.

"Làm sao vậy? Cả gương mặt cũng đỏ lên vì tức giận rồi."

Biết Lưu Nhất Minh đã trở lại, Dương Lâm Tây một lần nữa đi tới phòng làm việc của đối phương, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng rống phẫn nộ.

Lưu Nhất Minh rút một điếu thuốc, tay tức tới phát run: "Cái đám cảnh viên mới tới đúng là không được tích sự gì, chuyện quan trọng như vậy mà lại không chịu điều tra rõ ràng."

"Chuyện gì?"

Lưu Nhất Minh phà ra ngụm khói: "Chính là chuyện tài xế DD mà lúc sáng tôi nói với cậu, hắn ta rất có thể chính là hung thủ sát hại một vị nữ khách."

Dương Lâm Tây bật thốt: "Là Đồng Tư Ức!"

Lưu Nhất Minh nghi hoặc: "Làm sao cậu biết?"

Dương Lâm Tây nói: "Có chút trùng hợp. Trước đó không phải em có nói với anh em đang điều tra một vụ án về nhân viên cao cấp sao? Cô gái này có một nữ đồng nghiệp gọi là Đồng Tư Ức, điều tra tiếp thì phát hiện vụ án của Đồng Tư Ức do đồng nghiệp phụ trách, mà trùng hợp em lại cảm thấy có chút quan hệ với tài xế DD Lý Cường Lệ vừa mới chết, vụ án này do anh tiếp nhận nên em tới xem một chút. Cứ cảm thấy ba người này có liên hệ gì đó!"

Không chỉ Dương Lâm Tây, Lưu Nhất Minh nghe xong cũng cảm thấy không thể nào trùng hợp đến vậy.

Anh ngồi nghiêm chỉnh, kéo ghế cho Dương Lâm Tây ngồi xuống, hai người bắt đầu phân tích.

"...chiếc điện thoại cùng thiết bị thay đổi giọng nói này anh tìm được từ phòng của hắn, anh nghi rằng Lý Cường Lệ tự biên tự diễn là người khách gọi xe thứ hai, bịa đặt chứng cứ vắng mặt."

Dương Lâm Tây nói: "Không sai, nhất định là vậy, em đã nói mà, Lý Cường Lệ hoàn toàn có thể lái xe vòng qua đầu kia con hẻm, bên đó không có camera giám sát, người dân ở đó lại ngủ sớm, ai biết tối đó đã phát sinh chuyện gì."

[end 237] 
Bình Luận (0)
Comment