Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 251

Cao Khiết hoảng sợ kinh hô, qua thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, nhìn người đang tỏ ra hời hợt trong gương, lắp bắp nói: "Giết--- giết người? Không được đâu! Tôi chỉ không muốn cô ta kết hôn với anh trai mà thôi, tôi không muốn giết cô ta."

Người trong gương lạnh lùng nhìn cô, cùng là đôi mắt đó nhưng lại có tâm tình khác biệt: "Nếu cô ta không chết thì phải làm sao mới có thể tách rời hai bọn họ? Chỉ có chết rồi mới đảm bảo."

"Nhưng mà--- nhưng mà---" Cao Khiết hoảng loạn, cho dù cô không thích bạn gái của anh trai nhưng cũng không tới mức giết người.

Người kia nhịn không được ngắt lời: "Nhưng mà cái gì? Không có nhưng nhị gì cả. Cô nghe đây, nếu cô ta không chết, anh trai cô nhất định sẽ kết hôn với cô ta."

Cao Khiết cả kinh, trái tim nảy lên thình thịch, kinh hoảng nhìn gương mặt trong gương, bàn tay nhỏ bé khẽ run: "Có thể tạo hiểu nhầm mà! Tỷ như để anh trai tin rằng bạn gái mình ngoại tình, như vậy không phải anh trai sẽ không kết hôn với cô ta nữa à?"

Người kia cười lạnh, dùng ngôn từ lạnh lùng quát: "Sao cô lại đơn thuần như vậy chứ? Nếu chỉ là hiểu lầm thì sớm muộn gì cũng có ngày tháo gỡ! Đến khi đó nỗ lực của chúng ta không phải uổng phí à? Nói không chừng đến khi đó bởi vì từng hiểu nhầm mà anh trai cô lại càng yêu thương cô ta hơn. Làm vậy chỉ càng tăng phiền phức cho mình mà thôi!"

Cuối cùng, người kia hạ một liều thuốc cực mạnh: "Cô rốt cuộc có muốn biến anh trai thành người đàn ông của mình hay không? Nếu muốn thì cứ làm theo lời tôi, nếu không muốn thì tôi sẽ biến mất."

"Chờ đã!" Cao Khiết theo bản năng nắm chặt chiếc lược trong tay, giữ người kia lại: "Tôi muốn, tôi muốn!" Có nằm mơ cô cũng muốn.

Người kia hài lòng gật đầu: "Muốn, vậy thì tốt! Vậy bắt đầu từ bây giờ, cô phải nghe lời tôi!"

Cao Khiết gật gật đầu, trong lòng thực hỗn loạn, tuy nhiên cũng rất mong đợi. Cô không biết mình làm vậy là đúng hay sai, thế nhưng cô quá khao khát, khao khát anh trai là của mình, khao khát có một ngày mình trở thành cô dâu của anh trai.

Sau đó, mỗi ngày vào nửa đêm cô sẽ gặp gỡ với người kia, mới đầu Cao Khiết vừa sợ lại vừa do dự, sau đó biến thành không thể chờ được nữa, cô không thể chịu được nữa rồi, anh trai đã cùng cô gái kia đi thử áo cưới, cuộc sống của bọn họ đã định rồi.

Mỗi ngày Cao phụ Cao mẫu đều thực vui vẻ, Cao Khiết nhìn mà đau lòng muốn chết.

"Không phải cô nói có cách à? Cách đâu? Cách đâu hả?"

Cao Khiết giận phát điên, không ngừng ném đồ đạc chụp được, cô nhìn chính mình trong gương, lộ ra thần thái sắp hỏng mất.

Cô gái trong gương mỉm cười nhìn cô nổi điên, sau khi xác nhận cô thật sự rất cấp bách mới chậm rãi nói: "Đừng nói vội, ngày mai bọn họ sẽ đi thử áo cưới. Sau khi cô gái kia rời đi, cô liền gọi điện thoại, dụ cô ta ra ngoài."

Cao Khiết nhíu mày: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, phần còn lại tự nhiên là để tôi lo!"

Người kia không nói ra kế hoạch hoàn chỉ, chỉ bảo Cao Khiết biết mình cần phải làm gì.

"Cô chỉ có thể xuất hiện lúc nửa đêm, đến khi đó làm sao dụ cô ta ra ngoài được chứ?"

Cao Khiết lo lắng hỏi.

Người kia nói: "Cô vội gì chứ? Ai nói tôi chỉ có thể xuất hiện lúc nửa đêm. Thời điểm khác tôi khá yếu nên không thể tùy tiện xuất hiện thôi."

Cao Khiết có chút suy tư gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.

Ngày hôm sau tìm cớ gọi cho Cao Phàm Nghĩa, xác nhận anh đã đưa bạn gái về nhà, Cao Khiết dùng sim điện thoại chuẩn bị sẵn gọi cho bạn gái Trần Khả Hân của anh.

"Alo, chị Khả Hân, là em!" Âm thanh của Cao Khiết thực mềm mỏng, hiếm khi cho Trần Khả Hân sắc mặt dễ coi.

Phải biết, bình thường mỗi khi Trần Khả Hân tới nhà, Cao Khiết vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt. Cao Phàm Nghĩa có tâm sự bảo cô bỏ qua, nguyên do là vì cô em gái này từng có quá khứ không tốt nên tính cách mới cổ quái như vậy, chỉ cần thân thiết là sẽ tốt lên thôi.

Trần Khả Hân thật sự thích Cao Phàm Nghĩa, vì thế mỗi lần gặp mặt tuy Cao Khiết luôn tỏ ra lạnh lùng nhưng cô vẫn dính tới. Chỉ là kết quả vẫn luôn làm cô thất vọng.

Đây là lần đầu tiên Cao Khiết chủ động gọi điện thoại cho Trần Khả Hân, cô cảm thấy rất mừng rỡ, vì thế khi Cao Khiết đưa ra đề nghị gặp mặt vì có đồ muốn tặng mình, Trần Khả Hân liền vui vẻ đồng ý.

Trần Khả Hân đi tới nơi Cao Khiết nói, là một tiệm áo cưới.

Cô đi vào trong, Cao Khiết không ở, cô liền gọi điện hỏi xem Cao Khiết đang ở đâu.

Cao Khiết nói mình đang bận, bảo Trần Khả Hân chờ một chút, nửa tiếng sau, Cao Khiết gọi điện báo cho Trần Khả Hân biết mình đang ở nơi khác, rất gần tiệm áo cưới, bảo Trần Khả Hân tới.

Trần Khả Hân không chút đề phòng đi tới, đó là một căn hộ ở lầu ba một tiểu khu gần đó, Cao Phàm Nghĩa từng nói, ba mẹ anh có mua phòng ở cho Cao Khiết, thì ra là ở đây.

Lúc vào nhà, Cao Khiết đứng trong phòng khách, bên cạnh treo một chiếc giá y đỏ thẫm rực rỡ, hoa văn thêu trên áo rất sống động, bất cứ cô gái nào cũng yêu thích một chiếc giá y màu đỏ như vậy.

Trần Khả Hân cũng không ngoại lệ, cô mừng như điên cầm lấy chiếc giá y lật xem, yêu thích không muốn buông tay: "Tiểu Khiết, đây là?"

Nhìn gương mặt mừng rỡ của Trần Khả Hân, Cao Khiết có chút lạnh lùng nói: "Là tặng cho chị! Chị Khả Hân, bình thường em không hiểu chuyện, hi vọng chị bỏ qua. Chiếc giá y này coi như em tặng chị làm quà cưới. Chị mặc thử đi, khẳng định rất đẹp."

Trần Khả Hân đương nhiên rất cao hứng, cô vui sướng đi vào phòng tắm, bởi vì giá y quá phức tạp nên Cao Khiết cũng tiến vào hỗ trợ.

Chiếc giá y màu đỏ rực lửa mặc trên người Trần Khả Hân, độ xinh đẹp của cô liền nâng lên một tầm cao mới. Màu đỏ thẫm làm nổi bật da thịt trắng muốt như ngọc, hơn nữa còn có chút thẹn thùng của cô dâu mới, thật sự là mỹ nhân như ngọc.

Thế nhưng hết thảy lại đâm vào mắt Cao Khiết đau nhói.

Lúc cô ép hỏi nhân cách thứ hai nên làm thế nào tiếp theo, Trần Khả Hân đột nhiên phát ra tiếng thét chói tai, ngay sau đó Cao Khiết hoảng sợ phát hiện thân thể Trần Khả Hân đang bị tan chảy.

Đúng vậy, tan chảy, giống như que kem bị ánh mặt trời chiếu rọi mà chảy nhão ra thành một vũng nước vậy.

"Cứu tôi, cứu tôi...." Trần Khả Hân hoảng sợ kêu to, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Cao Khiết hoảng sợ lùi về sau, cả người đều bối rối, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Khả Hân ở trước mắt mình hóa thành một vũng máu, sau đó bị giá y màu đỏ hấp thu toàn bộ, màu đỏ lại càng rực rỡ lóa mắt hơn.

Cao Khiết hoảng hốt ngồi bệch xuống đất, chiếc giá y rơi xuống nền men sứ, màu đỏ tươi đẹp cùng màu trắng của gạch men đối lập rõ rệt, đỏ chói mắt, đỏ nóng bỏng, đỏ nhìn mà giật mình.

Qua một lúc lâu, Cao Khiết mới dần hồi phục lại tinh thần khỏi nỗi khiếp sợ: "Chị ta--- chị ta----"

Người kia không chút để ý nói: "Cô sợ à?"

Cao Khiết cắn cắn môi, đáy mắt tràn đầy sợ hãi: "Giá y kia là thứ gì vậy? Sao lại có thể ăn thịt người?" Hơn nữa còn là một chút cũng không lưu lại, một giọt máu cũng không bỏ sót.

Người kia đắc ý nhếch môi: "Đây chính là bảo bối của tôi!"

Cao Khiết hoảng hốt nói: "Cô là nhân cách thứ hai của tôi, vì sao cô có bảo bối mà tôi lại không có?"

Cao Khiết không soi gương nên không biết trên mặt mình lúc này xuất hiện biểu tình ảo não, người kia lập tức né tránh vấn đề: "Cất giá y đi, bẻ chiếc sim điện thoại kia vứt đi. Sau đó lập tức đón xe quay về nhà, phải tỏ ra không biết gì cả, hiểu không?"

Cao Khiết vốn vẫn còn rất hốt hoảng, nghe người kia nói vậy thì lập tức ném vấn đề vừa hỏi ra sau đầu, nhìn giá y nằm dưới đất, cô có chút sợ, trước đó không biết nên cô còn cầm giá y ướm lên người nhìn thử ở trước gương, bây giờ biết rồi, ngay cả chạm vào thôi cũng cảm thấy nổi da gà.

Người kia hối thúc: "Mau lên nào, cô đang nghĩ gì vậy hả? Đúng rồi, xử lý luôn điện thoại, túi xách cùng quần áo của Trần Khả Hân."

Cao Khiết dùng khăn tay bọc lấy tay rồi cầm lấy một góc giá y, đặt vào trong tủ treo quần áo. Sau đó dựa theo lời người kia đốt rụi quần áo Trần Khả Hân, đập vỡ di động cùng cắt nhỏ túi xách.

Sau khi xác nhận đã hủy đi toàn bộ dấu vết, Cao Khiết xách một túi rác đặt biệt chạy tới thùng rác ở một nơi rất xa để vứt bỏ.

Tiếp đó, cô quay về nhà.

Cao phụ Cao mẫu đều đi ra ngoài bận rộn chuẩn bị chuyện hôn lễ, Cao Phàm Nghĩa cũng không ở, căn bản không ai biết Cao Khiết đi ra ngoài.

Bình thường Cao Khiết vẫn luôn trạch trong nhà, rất ít khi đi ra ngoài, chờ đến khi Cao phụ Cao mẫu trở về, gọi Cao Khiết xuống lầu ăn cơm, Cao Khiết liền giả vờ như vừa ngủ dậy, hai ông bà cứ tưởng là cô lại ngủ cả buổi chiều.

Lúc tối, Cao Phàm Nghĩa không liên lạc được với Trần Khả Hân nên có chút cuống cuồng.

Cao Khiết ở bên cạnh, cố ý nói: "Anh, anh nóng ruột như vậy làm gì? Nói không chừng chị Khả Ngân đang tâm sự với nhóm khuê mật. Anh biết đó, con gái có rất nhiều chuyện để nói với nhau."

Cao Phàm Nghĩa có chút kinh ngạc, bởi vì Cao Khiết chưa từng gọi ba chữ chị Khả Hân trước mặt anh, anh chỉ cho rằng Cao Khiết rốt cuộc cũng tiếp nhận Trần Khả Hân nên kinh ngạc nhanh chóng biến mất, chuyển thành mừng rỡ: "Tiểu Khiết nói đúng, đàn ông cũng có đêm thoát độc thân chứ nói chi là phụ nữ."

Cứ vậy, Cao Phàm Nghĩa không gọi điện thoại cho Trần Khả Hân nữa, bắt đầu ở bên cạnh Cao Khiết trò chuyện, vô thức qua vài năm, cô em gái này đã không còn là cô bé khóc nhè vẫn luôn kéo góc áo anh nữa rồi.

Tối hôm đó Cao Khiết vui vẻ ngồi bên cạnh Cao Phàm Nghĩa, sùng bái nhìn anh, nghe anh kể lại chuyện ngày xưa, hoài niệm về quá khứ.

Sang hôm sau, thế giới của Cao Phàm Nghĩa bùng nổ.
Bình Luận (0)
Comment