Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 270

Nghe Lý Hiểu Nghệ đồng ý, Hoàng Dao Tư không khỏi kích động đi tới, khom lưng cúi người nói: "Nữ thần, thật sự rất cám ơn chị! Nếu không có chị, bọn em cũng không biết nên làm thế nào."

Lý Hiểu Nghệ mỉm cười xua tay: "Không cần cám ơn, kỳ thực tôi giúp hai em cũng vì có tư tâm."

Hoàng Dao Tư sửng sốt: "Tư tâm?"

Lý Hiểu Nghệ gật đầu: "Không sai!"

Đã nhiều ngày qua cô vẫn luôn lang thang trong bệnh viện, sau khi phẫu thuật xong, tính mạng Lâm Y Nhiên đã không còn gặp nguy hiểm, chỉ là con mắt kia đã bị hỏng, không thể ghép lại.

Sau khi tỉnh lại biết được kết quả này thì Lâm Y Nhiên giống như phát điên, thế nhưng bởi vì trước đó bị quỷ hồn người đại diện dọa một phen mà lúc nào cũng run sợ, nhìn chỗ nào cũng cảm thấy có quỷ.

Không cần Lý Hiểu Nghệ dọa, cô ta đã sắp bị chính mình hù chết rồi. Lâm Y Nhiên trở nên cực kỳ mẫn cảm, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay đều hoảng sợ không thôi, hiện giờ cô ta không cần giả bệnh, thật sự chẳng khác nào bệnh nhân tâm thần.

Sau vài lần, Lý Hiểu Nghệ cảm thấy không còn thú vị, chỉ chờ dọa thêm vài lần, hấp thu sinh mạng cô ta rồi rời đi.

Cô phiêu đãng trong bệnh viện, cắn nuốt âm hồn của những người mới chết, trong lúc vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt.

Lý Hiểu Nghệ thật sự đồng tình hai cô gái, thế gian này có trăm nghìn người đàn ông, thế nhưng lũ tra nam vẫn luôn có chung một hứng thú bẩn thỉu. Quan trọng hơn là Trịnh Tư Duyệt không muốn đứa bé trong bụng, tuy chỉ mới là phôi thai nhưng đối với quỷ hồn thì vẫn là vật đại bổ!

Cô rất thèm thuồng anh nhi nhưng không phát rồ đến mức ăn đi đứa nhỏ của các thai phụ trong bệnh viện, thế nhưng tình huống này thì khác. Trịnh Tư Duyệt không muốn có đứa bé này, như vậy cho cô làm thù lao không phải rất thích hợp sao?

"Tư tâm của chị là gì?" Hoàng Dao Tư có chút lo sợ nói.

Lý Hiểu Nghệ chỉ Trịnh Tư Duyệt: "Là đứa bé trong bụng em ấy."

Trịnh Tư Duyệt kinh hãi, vô thức sờ sờ bụng, ở trong đó có một phôi thai nho nhỏ đang dần trưởng thành, thế nhưng mẹ của nó lại không muốn có nó.

"Không phải hai em không muốn đứa bé này à? Vậy thì cho tôi!" Lý Hiểu Nghệ cười híp mắt nói.

Trịnh Tư Duyệt có chút khó hiểu: "Ý là muốn em mang thai rồi sinh đứa bé này ra cho chị sao?" Tại sao lại muốn đứa bé này? Lý Hiểu Nghệ chết rồi vẫn có thể nuôi đứa bé sao?

Lý Hiểu Nghệ mỉm cười, cười hai cô bé ngốc nghếch đáng yêu: "Đương nhiên là không cần, tới khi đủ bốn tháng, tôi sẽ tự mình tới lấy."

Nghe vậy, sắc mặt Trịnh Tư Duyệt cùng Hoàng Dao Tư đều trở nên trắng bệch, Lý Hiểu Nghệ nói mình sẽ tới lấy làm bọn họ không khỏi nghĩ tới những bộ phim kinh dị mình từng xem, thai phụ bị người ta xé toạt bụng để lấy đứa nhỏ.

Nhìn mặt hai người, Lý Hiểu Nghệ nhịn không được phì cười: "Nghĩ đi đâu vậy? Tôi là quỷ, sao tôi lại dùng thủ đoạn ngu xuẩn như vậy chứ. Sau khi đủ bốn tháng, tôi không cần xé bụng em ra cũng có thể trực tiếp mang đứa bé đi." Sau đó... một ngụm nuốt vào bụng.

Nghĩ tới mùi vị đó, Lý Hiểu Nghệ liền nhịn không được lại càng cười vui vẻ hơn.

Bị lấy đi như vậy, đứa bé còn có thể sống sao?

Không biết vì sao, bụng Trịnh Tư Duyệt đột nhiên đau thắt, giống như đứa bé biết được mẹ muốn từ bỏ mình nên đang khóc than khổ sở.

Thế nhưng thực tế, đứa bé vẫn chỉ là phôi thai mà thôi, tâm tình nào có dao động lớn như vậy.

"Thế nào? Hai em có đồng ý không?"

Hoàng Dao Tư không có cách nào đưa ra quyết định, cô nhìn Trịnh Tư Duyệt, tuy Trịnh Tư Duyệt đã nói mình không muốn đứa bé này, thế nhưng khi con của mình cứ vậy bị quỷ mang đi lại là một cảm giác khác.

Hơn nữa tất cả mọi người đều biết rõ, lớn được bốn tháng đã bị lấy đi như vậy, khẳng định không thể sống nổi. Đây là chuyện rất rõ ràng!

Trịnh Tư Duyệt hốt hoảng, cô vô thức vuốt bụng: "Em có thể hỏi, vì sao chị lại lấy nó đi không?"

Lý Hiểu Nghệ nói: "Có trợ giúp cho tu hành của tôi."

"Nó có thống khổ không?"

Lý Hiểu Nghệ lắc đầu: "Đương nhiên là không!" Một ngụm là nuốt rồi, lấy đâu ra thời gian thống khổ.

Nghe vậy, Trịnh Tư Duyệt rũ tầm mắt, lặng lẽ nói trong lòng, xin lỗi bảo bảo, mẹ cũng không có cách nào. Con đã định trước là.... không nên tới thế giới này.

Cô hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hiểu Nghệ: "Được, em đồng ý."

Lý Hiểu Nghệ cười thỏa mãn: "Thành giao, vậy tôi sẽ đi giải quyết Vương Hưng Trung." Nói xong, Lý Hiểu Nghệ biến mất trước mặt hai người.

Mặc dù biết Lý Hiểu Nghệ là quỷ nhưng năng lực của cô vẫn làm Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt kinh ngạc.

Qua vài phút sau, Hoàng Dao Tư mới thu hồi tầm mắt, trong lòng có tư vị không thể diễn tả rõ: "Không ngờ chúng ta cư nhiên lại gặp nữ thần, mà nữ thần cũng nguyện ý giúp đỡ chúng ta."

Trịnh Tư Duyệt vuốt bụng, cũng không biết đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, thật sự không ngờ tới!"

Hoàng Dao Tư đi tới bên cạnh, ngồi xuống nắm tay Trịnh Tư Duyệt: "Duyệt Duyệt, mình không biết phải an ủi bồ thế nào, thế nhưng..."

Trịnh Tư Duyệt nhìn Hoàng Dao Tư, lắc đầu: "Không cần an ủi mình, thật đấy! Đứa bé này...." Cô hít sâu một hơi: "Lúc đầu mình đã không có ý định giữ lại nó. Có thể nhờ nó để giải quyết Vương Hưng Trung, không phải rất tốt sao? Cũng coi như không phải không có chút giá trị nào."

Hoàng Dao Tư thở dài, chỉ nắm tay Trịnh Tư Duyệt, không nói thêm gì.

*

Ở bên kia, Vương Hưng Trung đang ở ngoài tỉnh công tác quay trở về khách sạn, hắn nới lỏng cà vạt, chuẩn bị gọi điện cho Trịnh Tư Duyệt, muốn biết tình huống bên đó, đã bỏ đứa bé hay chưa.

Đối với Vương Hưng Trung mà nói, Trịnh Tư Duyệt chính là chút gia vị cho cuộc sống vô vị này, người hắn thích hơn là bạn gái Hoàng Dao Tư. Bất quá, có người để chơi đùa miễn phí sao lại không cần chứ?

Đàn ông mà, ai lại không như thể?

Điện thoại gọi mãi không được, Vương Hưng Trung không khỏi nhíu mày, trước giờ Trịnh Tư Duyệt không có chuyện không chịu nghe điện thoại của hắn. Chỉ cần cô ta dám không nghe máy, Vương Hưng Trung sẽ có cách làm cho cô phải hối hận.

Thế nhưng bây giờ hắn đã gọi hai cuộc điện thoại rồi mà Trịnh Tư Duyệt vẫn không chịu nghe máy. Điều này làm Vương Hưng Trung rất tức giận, hắn cảm thấy không dạy bảo lại cô gái này là không được, ỷ mình có thai liền dám cãi lệnh hắn? Chờ hắn công tác về rồi sẽ dạy dỗ cô ta thế nào.

Vương Hưng Trung tức giận đùng đùng gọi cho Hoàng Dao Tư, muốn cùng cô trò chuyện một chút, kết quả Hoàng Dao Tư cũng không bắt máy.

Điều này làm Vương Hưng Trung không khỏi có chút bận tâm, Trịnh Tư Duyệt sẽ không nói chuyện mình có thai với Hoàng Dao Tư rồi chứ? Nhưng nghĩ lại thì không thể nào! Lá gan cô ta nhỏ như vậy, tùy tiện dọa một chút đã sợ rồi, sao có chuyện dám nói với Hoàng Dao Tư chứ? Nếu như muốn nói, cô ta đã sớm nói từ tám trăm năm trước rồi, sao lại có chuyện nghe lợi hắn tới tận bây giờ chứ?

Chắc là Hoàng Dao Tư có chuyện gì đó mà thôi!

Nghĩ vậy Vương Hưng Trung liền ném di động qua một bên, lần đi công tác này thật sự mệt chết rồi, ngay cả hứng thú gọi mấy em tới cũng không có. Hắn thuận tay mở TV, cầm điều khiển bấm linh tinh.

Kết quả chuyển trúng một kênh cực kỳ không hài hòa.

Một nam một nữ đang làm vận động pít tông ở trên giường, cô gái bị đánh hiệu ứng gạch men toàn bộ, toàn thân cao thấp chẳng thấy được chút da thịt nào, ngược lại người đàn ông kia thì thấy rất rõ ràng, thậm chí ngay cả búi trĩ cũng thấy rõ mồn một.

Vương Hưng Trung thích thú, này là kênh truyền hình nào vậy? Cư nhiên dám chiếu phim 18+? Bất quá chiếu thì chiếu đi, sao lại không chuyên nghiệp như vậy chứ, cư nhiên lại gạch men người nữ, đàn ông có cái gì để mà nhìn chứ.

Chỉ là, Vương Hưng Trung càng xem lại càng cảm thấy không đúng, người đàn ông này sao lại nhìn quen mắt như vậy?

Lúc xuất tinh người đàn ông trong TV ngẩng đầu lên, gương mặt quen thuộc đó làm Vương Hưng Trung kinh hoảng nhảy xuống giường, chuyện gì đây? Người đàn ông trong TV sao lại là hắn?

Vương Hưng Trung giống như bị điện giật ngây người tại chỗ, hình ảnh này, tình cảnh này, không phải là cảnh tượng trên giường của hắn cùng Trịnh Tư Duyệt à? Vì sao clip lại được chiếu trên TV? Vì sao Trịnh Tư Duyệt bị gạch men kỹ tới mức không nhìn ra được chút gì, ngược lại hắn mới là người bị nhìn thấy rõ ràng chứ?

Vương Hưng Trung khiếp sợ không thôi, theo bản năng cảm thấy là do Trịnh Tư Duyệt làm. Bởi vì lúc uy hiếp cô ta, Vương Hưng Trung có gửi clip qua, cũng vì nội tâm biến thái nên mỗi lần quay video xong hắn đều gửi một phần cho Trịnh Tư Duyệt, lấy danh nghĩa là cùng nhau thưởng thức.

Thế nhưng hắn biết, Trịnh Tư Duyệt đều xóa đi hết, cô cảm thấy tởm lợm với những thứ này.

Như vậy vấn đề là sao đột nhiên Trịnh Tư Duyệt lại có gan lớn như vậy, dám chiếu clip sex của bọn họ như vậy? Quan trọng hơn là vì sao clip này lại có thể lên TV?

Như vậy có phải là tất cả những người xem kênh này đều nhìn thấy hắn?!

Vương Hưng Trung gấp như kiến bò trên chảo nóng, lập tức gọi điện thoại cho quản lý khách sạn, chất vấn là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Quản lý khách sạn nhận được điện thoại thì ngơ ngác, cái gì mà tục tĩu cái gì mà không hài hòa chứ? Khách sạn bọn họ làm việc đứng đắn, làm gì có chuyện như vậy chứ?

Lúc quản lý khách sạn tới cửa, nhìn thấy dáng vẻ hưởng thụ của Vương Hưng Trung ở trên TV thì theo bản năng sửng sốt, bước chân khựng lại, ngây ngốc nhìn nam vai chính có vẻ cực kỳ buồn bực đứng ở bên cạnh, khó hiểu, vị khách này còn từng đóng phim 18+ à? Bất quá cho dù có đóng cũng không có khả năng được phép công chiếu trên TV a?

"Này rốt cuộc là sao? Vì sao trong TV của khách sạn mấy người lại có video của tôi? Ông nói đi, có phải Trịnh Tư Duyệt đút tiền cho ông không hả?" Vương Hưng Trung nhìn thấy quản lý khách sạn tới liền tức giận.

Quản lý khách sạn emmm, ông không hiểu Vương Hưng Trung nói có ý gì, thế nhưng nghe giọng điệu thì tựa hồ là hắn cùng người bị gạch men kia quay video không hài hòa chứ không phải tiết mục TV gì cả, điều khó hiểu chính là, tại sao đoạn clip đó lại lên TV được?

"Thật ngại quá, tiết mục TV là do đài địa phương sắp xếp, cho dù khách sạn chúng tôi có muốn cũng không có khả năng up videp của ngài lên!" Quản lý nói là thật, khách sạn bọn họ quả thực có chút danh tiếng, nhưng không tới mức có năng lực mạnh mẽ đến vậy.

Hơn nữa bọn họ với vị khách này xưa nay không thù không oán, việc gì phải chiếu video của hắn? Bất quá quản lý cũng thực tò mò, này rốt cuộc là chuyện gì?
Bình Luận (0)
Comment