Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 37

Sau khi kết thúc buổi họp báo, Dương Như Ngọc có chút mệt mỏi ngồi trên xe bảo mẫu, trợ lý cầm notebook nói: "Chị Ngọc, hành trình hôm nay đã kết thúc, có thể trở về nghỉ ngơi."

Dương Như Ngọc ngáp một cái, biểu tình mệt mỏi nhưng không hề xuống sắc, lớp trang điểm tinh xảo cứ hệt như sinh trưởng trên mặt, trợ lý nhớ đoạn thời gian trước gương mặt Dương Như Ngọc có chút cứng đơ, thế nhưng bây giờ thì hoàn toàn bất đồng, da dẻ tươi đẹp như thiếu nữ, cũng không biết dùng mỹ phẩm dưỡng da gì, thực sự làm người ta hâm mộ.

Dương Như Ngọc lôi di động ra mỉm cười ngọt ngào pose một tấm, sau khi tùy tiện xử lý thì post lên V bác, thậm chí không cần mài da đến mức ngay cả lỗ mũi cũng không thấy.

Cảm giác này thực tuyệt vời!

Dương Như Ngọc cười híp mắt, không tới một phút đã có rất nhiều fan hâm mộ bình luận liếm liếm liếm, Dương Như Ngọc thấy vài antifan nhảy vào châm chọc cô tìm được bệnh viện giải phẫu thẩm mỹ hoàn mỹ, bằng không làm sao có thể chỉnh sửa được gương mặt thảm họa kia. Cho dù thấy những dòng comt này, tâm tình Dương Như Ngọc vẫn bình lặng như nước, không còn tức giận như trước kia nữa, có tiểu quỷ ở, cô còn sợ gì chứ? Gương mặt này sẽ vĩnh viễn đi theo cô, vận khí tốt cũng sẽ ở bên cạnh cô.

Cô bây giờ so với năm đó lại càng nổi tiếng hơn, nhân khí thịnh vượng hơn. Nhất là nghĩ tới Nghiêm Nghị Nhân của Nghiêm gia cũng phải quỳ dưới váy cô, Dương Như Ngọc liền nhịn không được bật cười.

Vị đại sư kia đúng là lợi hại, không chỉ biết nuôi tiểu quỷ mà còn biết ngải thuật, Dương Như Ngọc cười híp mắt, nếu sau này có kẻ nào không có mắt chọc cô tức giận, cô nghĩ mình có thể tìm đại sư nhờ giải quyết. Vấn đề chỉ là tiền mà thôi, hiện giờ nổi tiếng như vậy, cô không lo thiếu tiền.

Dương Như Ngọc vô cùng đắc ý, ngón tay chạm vào nệm ghế vô tình quẹt một chút, cô hít sâu một ngụm khí lạnh, đầu ngón trỏ tay trái bị trầy da rướm máu.

Ngón trỏ vì bị kim đâm một thời gian dài nên vết thương không có cách nào khôi phục, hơn nữa bây giờ đòi hỏi của tiểu quỷ cũng ngày càng lớn, Dương Như Ngọc chỉ có thể dùng ngón tay khác để hiến máu.

Để thuận tiện, cô thậm chí còn đặc biệt tới bệnh viện rút 250 CC máu mang về nhà, mỗi ngày rót một chút vào nước để cung phụng tiểu quỷ, chỉ có những lúc ở bên ngoài mới chọn cách tự đâm ngón tay mình.

"Hôm nay Nghị Nhân không gọi điện tới à?" Từ khi dựa theo lời đại sư bỏ ngải yêu cho Nghiêm Nghị Nhân, Nghiêm Nghị Nhân liền biến thành một con chó trung thành suốt hai mươi bốn giờ chỉ thích kề cận cô, mỗi ngày đều gọi điện thoại, đến giờ không thấy cô về sẽ nôn nóng lo âu, quả thực làm Dương Như Ngọc vừa đắc ý lại vui sướng.

Trợ lý lắc đầu: "Không có, hôm nay không nhận được điện thoại của Nghiêm tổng."

Dương Như Ngọc nhíu mày, có chút không rõ vì sao hôm nay lại ngoại lệ, bất quá Nghiêm Nghị Nhân là người phụ trách tập đoàn Nghiêm thị, mỗi ngày đều rất bận rộn, muốn dành thời gian gọi điện cho cô cũng không dễ dàng. Phỏng chừng hôm nay có khách hàng lớn nên không có cách nào dành ra thời gian.

Bởi vì rất tin tưởng bản lĩnh của đại sư nên Dương Như Ngọc không hề nghi ngờ, chỉ bảo tài xế chở mình về Nghiêm gia.

Lúc đó đã là chín giờ tối, chiếc xe bảo mẫu chạy tới khu biệt thự, dựa theo bình thường thì chỉ cần nhấn kèn xe để bảo an mở cửa.

Kết quả bảo an ngẩng đầu nhìn xe một cái rồi coi như không có chuyện gì cúi đầu tiếp tục làm việc của mình. Tài xế khó hiểu, nghĩ rằng vì đêm khuya nên bảo an không nhìn rõ, lại nhấn kèn vài tiếng. Bảo an vẫn bất động ngồi nghịch di động.

Ngay lúc tài xế chuẩn bị xuống xe thì một vị bảo an lớn tuổi mới đi vệ sinh quay lại, tài xế vội mở cửa sổ xe hô: "Anh ơi, mở cửa giúp tôi."

Gần đây tài xế thường xuyên đưa Dương Như Ngọc tới nên có thể nói là rất quen mặt với hai vị bảo an, vị bảo an lớn tuổi kia nhìn thấy gã thì thay đổi biểu tình ôn hòa, lạnh mặt nói: "Đi đi, đây là chỗ ở của người có tiền, người không có phận sự không được vào."

Tài xế kinh ngạc há to miệng, Dương Như Ngọc ngồi phía sau nghe thấy động tĩnh liền dùng ánh mắt bảo trợ lý đi giải quyết, chính mình thì tiếp tục lướt weibo, hoàn toàn không để ý tới.

Kết quả trợ lý xuống xe rồi nhanh chóng chán nản quay lại: "Chị Ngọc, nói thế nào nhân viên bảo an kia cũng không chịu mở cửa."

Dương Như Ngọc nhíu mày, ghét bỏ nhìn trợ lý: "Thực vô dụng! Sao không chịu nói tôi là bạn gái Nghị Nhân."

Trợ lý đau khổ nói: "Bọn họ không phải người mới, chính là bảo an cũ trước đó, em cũng nói chị là bạn gái Nghiêm tổng. Thế nhưng... bọn họ nói..."

Dáng vẻ ấp a ấp úng của trợ lý làm Dương Như Ngọc đặc biệt không vui, cô trợn mắt hất mặt, âm thanh cũng cất cao không ít: "Nói gì? Việc gì phải ấp a ấp úng như vậy?"

Trợ lý cắn răng nhắm mắt nói: "Bọn họ nói Nghiêm gia đã dặn không được phép cho chị vào." Lời bọn họ nói khó nghe hơn nhiều, trợ lý đơn giản hóa đi rất nhiều.

Dương Như Ngọc nghe vậy liền phát cáu, từ khi nuôi tiểu quỷ làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, tính tình của cô càng ngày càng lớn hơn, nghe vậy liền cười nhạt: "Nhất định là hai lão bất tử Nghiêm gia giở trò quỷ, bọn họ nghĩ làm vậy thì có thể ngăn cản Nghị Nhân cưới tôi à, buồn cười. Đi, trở về tiểu khu."

Vốn công ty có cung cấp một tiểu khu cho Dương Như Ngọc, chẳng qua sau khi ở chung một chỗ với Nghiêm Nghị Nhân, Dương Như Ngọc đã trực tiếp dọn vào Nghiêm gia.

Xe bảo mẫu rời đi, nhìn cây cối lướt qua bên cửa sổ, trợ lý có chút lo lắng: "Chúng ta đi thật sao? Có cần gọi điện cho Nghiêm tổng không?"

Biểu tình Dương Như Ngọc cực kỳ ngạo mạn: "Gọi cái gì? Hai lão bất tử kia dám làm như vậy chính vì Nghị Nhân đang bận rộn chuyện công ty, không rảnh chăm sóc tôi. Bây giờ không thể hành động thiếu suy nghĩ, cứ chờ Nghị Nhân giải quyết xong chuyện tới tìm tôi nhưng phát hiện không tìm được thì sẽ tới phiên anh ta nóng nảy. Rất nhanh, anh ta sẽ phát hiện hành vi của cha mẹ mình, như vậy không phải anh ta lại càng thương tiếc tôi hơn sao?"

Trợ lý trố mắt nghẹn họng, vỗ tay ba ba ba: "Chị Ngọc thực lợi hại a." Khó trách có thể nắm gọn Nghiêm tổng trong lòng bàn tay.

Dương Như Ngọc đắc ý cười: "Này có là gì đâu. Cứ đi theo bên cạnh chị, em còn học dài dài."

Khoảng thời gian sau đó Dương Như Ngọc vẫn không liên hệ Nghiêm Nghị Nhân, cô rất tự tin, cô đã bỏ ngải yêu cho Nghiêm Nghị Nhân. Nghiêm Nghị Nhân đã một lòng một dạ với cô, hoàn toàn không cần lo lắng.

Chẳng qua đã một tuần trôi qua mà bên Nghiêm Nghị Nhân vẫn không có tin tức, công việc của cô thì càng lúc càng tệ, đầu tiên là hợp đồng phát ngôn quảng cáo tốt bị người ta đoạt mất, sau đó một vở kịch lớn vốn ấp ấp mở mở muốn cô đảm nhiệm vai chính nhưng trước khi khởi động máy lại chuyển thành đối thủ một mất một còn của cô, những gameshow thực tế cũng rốt rít hủy hợp đồng, nhất thời người đại diện cũng đau muốn nổ đầu.

Đoạn thời gian trước Dương Như Ngọc lên như diều gặp gió, bây giờ thì cứ như gặp phải tai tinh, hết thảy mọi chuyện đều không thuận lợi, người đại diện vô cùng tức giận: "Như Ngọc, em đã đắc tội người nào sao? Sao lại chỉnh em thảm đến vậy?" Nếu người đại diện còn không nhìn ra có người giở trò thì đúng là uổng phí đã ở trong giới này lâu như vậy.

Dương Như Ngọc cũng tức điên: "Làm sao tôi biết chứ, tôi căn bản không đắc tội ai cả. Anh đã tra được rốt cuộc là ai hại tôi chưa?"

Người đại diện lắc đầu: "Vẫn đang tra, trước mắt vẫn không có tin tức gì. Đúng rồi, Nghiêm tổng đâu? Em mau tìm Nghiêm tổng hỗ trợ đi, số tài nguyên đó không phải chính là Nghiêm tổng đưa cho em sao? Bây giờ bị đoạt đi, em có thể tìm Nghiêm tổng mà!" Nói xong, người đại diện đột nhiên nghiêm túc: "Có phải em cãi nhau với Nghiêm tổng không? Nếu không vì sao lâu lắm rồi anh không thấy em liên lạc với anh ta?"

Nói tới đây, Dương Như Ngọc liền tức tới hộc máu, sau lần bị bảo an ngăn cản không cho vào, sau khi về nhà Dương Như Ngọc liền làm lơ Nghiêm Nghị Nhân, cả đêm hôm đó không gọi điện thoại.

Kết quả hôm sau, hôm sau nữa, đã là ngày thứ ba rồi mà bên Nghiêm Nghị Nhân vẫn không có động tĩnh.

Lúc này Dương Như Ngọc bắt đầu luống cuống, chủ động gọi điện thoại, thế nhưng số di động cá nhân của Nghiêm Nghị Nhân vẫn luôn tắt máy, cô tới tập đoàn Nghiêm thị thì bị tiếp tân bảo là không có hẹn trước thì không thể gặp Nghiêm tổng, cho dù trước đó tiếp tân đã thấy cô và Nghiêm Nghị Nhân qua lại ở công ty vô số lần trước đó.

Đến bây giờ, cho dù Dương Như Ngọc tự tin lớn cỡ nào cũng phải tan biến, này rốt cuộc là sao a? Nghiêm Nghị Nhân sao lại đột nhiên không quan tâm tới cô nữa, chẳng lẽ ngải yêu của đại sư mất hiệu lực?

Cô vội vàng lên mạng tìm đại sư, thế nhưng đại sư không online, Dương Như Ngọc sốt ruột hệt như con kiến bò quanh chảo nóng.

Nếu Nghiêm Nghị Nhân không để ý tới cô là mở đầu thì tiếp theo đó là tin dữ ồ ạt như lũ lụt phá vỡ bờ đê làm cô không kịp tiếp ứng.

Dương Như Ngọc hoảng hốt nghĩ có phải nhu cầu của tiểu quỷ lại tăng thêm mà cô không đáp ứng được nên vận khí mới trở nên kém cỏi. Cô nhớ tới đại sư có nói, càng về sau nhu cầu của tiểu quỷ lại càng lớn hơn, nếu không thể thỏa mãn thì sẽ bị phản phệ.

Nghĩ như vậy, Dương Như Ngọc liền cảm thấy nhất định là tiểu quỷ có vấn đề. Cô bắt đầu gia tăng lượng máu cung phụng ba bữa mỗi ngày, 250cc máu không tới mấy ngày đã dùng hết.

Máu dùng nhanh nhưng bù đắp thì lại không nhanh như vậy, chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi Dương Như Ngọc đã tiều tụy hẳn, hoàn toàn trái ngược với diện mạo xinh đẹp tươi tắn lúc trước.

"Cô nói coi cô rốt cuộc đã gây ra chuyện gì vậy, Nghiêm Nghị Nhân có thân phận gì, cô có thân phận gì? Cô cho rằng người ta tùy tiện nói sẽ cưới cô là đã định danh phận luôn rồi à? Cô lăn lộn trong giới giải trí này nhiều năm như vậy mà không biết nữ minh tinh đắc tội hào môn thì phải gặp tình cảnh thê thảm cỡ nào à?" Người đại diện tức giận: "Cô gọi điện xin lỗi đàng hoàng cho tôi, cố mà lấy lòng anh ta, bằng không thì cô xong đời rồi." Lúc Dương Như Ngọc một lần nữa nổi lên, gã đã tung ra không ít tin đồn đè ép những nữ minh tinh khác, cũng đoạt tài nguyên của không ít người, nếu Nghiêm Nghị Nhân không còn là kim chủ của Dương Như Ngọc thì Dương Như Ngọc tiêu chắc rồi.

Dương Như Ngọc căm phẫn vứt di động: "Anh nghĩ tôi không muốn à? Vấn đề là người ta căn bản không muốn gặp tôi!" Nghiêm Nghị Nhân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô không biết gì cả, đại sư lại biến mất, tiểu quỷ thì chỉ biết hấp thu máu của cô mà không mang tới chút tác dụng nào, đủ chuyện ập tới làm Dương Như Ngọc gần như sụp đổ.

Chuyện đáng sợ nhất còn ở phía sau, một nhà truyền thông đột nhiên tung tin xì căng đan của cô, dân mạng ùn ùn kéo tới bôi đen cô, công ty cố gắng thế nào cũng không kiểm soát được, danh tiếng của Dương Như Ngọc xuống dốc không phanh, thúi tới không thể thúi hơn được.

Trong phòng, Dương Như Ngọc co lại thành một đoàn làm ổ trên giường không nhúc nhích, di động cứ ong ong ong kêu vang không ngừng, cô biết người đại diện đang tìm mình. Trên mạng không ngừng tung ra tin tức bôi đen, cái này nối tiếp cái kia làm người ta không thể nào đề phòng. Sau đó thậm chí có những việc rõ ràng cô không làm nhưng cũng bị chụp mũ.

Tường ngã người đẩy, cây đổ bầy khỉ tan, thứ mà giới giải trí không thiếu nhất chính là những kẻ bỏ đá xuống giếng.

Dương Như Ngọc mặt mũi tiều tụy, gò má lõm sâu, dáng vẻ túng quẫn, cặp mắt đờ đẫn nhìn cái tên lóe sáng trên màn hình di động, cô phẫn nộ hất văng di động đi. Ngay lúc này chóp mũi ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, ánh mắt cô chuyển qua tiểu quỷ mình cung phụng.

Rõ ràng cô đã làm theo lời đại sư nói, gia tăng lượng máu cung phụng, thế nhưng vì cái gì tiểu quỷ vẫn không thể mang tới may mắn? Ngược lại lúc nào cũng quấn lấy cô đòi uống máu.

"Hì hì hì----" Tiếng cười quỷ dị của trẻ con vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

Dương Như Ngọc giống như phát điên đập bức tượng tiểu quỷ kia, mảnh vụn xoảng một tiếng văng tung tóe khắp nơi lộ ra thi thể khô đét bên trong. Cô căm giận thở hổn hển, cảm thấy vẫn chưa hả giận nên tiếp tục đập phá đồ đạc trong phòng.

Tiểu quỷ thấy quỷ tượng của mình bị đập vỡ thì tức giận gào thét bay tới bám vào bả vai Dương Như Ngọc, há miệng cắn lấy phần da thịt mềm mại, hút từng ngụm từng ngụm máu.

Dương Như Ngọc kinh ngạc trợn tròn hai mắt, điên cuồng muốn thoát khỏi tiểu quỷ, thế nhưng tiểu quỷ tựa hồ bám dính vào thân thể cô, làm thế nào cũng không kéo ra được.

Dương Như Ngọc hoảng sợ muốn chết, cô nghe thấy tiếng nuốt xuống khi tiểu quỷ hút máu của cô, còn có cảm giác sinh mệnh đang trôi đi, cô muốn gọi điện cầu cứu nhưng phát hiện điện thoại đã bị mình ném bể.

Cô sợ mất hồn mất vía, nước mắt giàn dụa muốn lao ra khỏi phòng, thế nhưng làm thế nào cũng không mở cửa được.

Tiểu quỷ chôn bên cổ chuyên tâm hút máu, rất nhanh cảm giác choáng váng ập tới, Dương Như Ngọc vừa khóc vừa la hét cứu mạng, bất quá như vậy lại càng làm thể lực tiêu hao nhanh hơn, không bao lâu sau đã hôn mê bất tỉnh.

Mấy phút sau, tiểu quỷ miệng đầy máu rời khỏi thân thể vẫn còn ấm áp của Dương Như Ngọc, nó lau miệng, mỉm cười quỷ dị. Ngay lúc này ở bên ngoài nhà tựa hồ truyền tới tiếng chuông, tiểu quỷ liếc nhìn Dương Như Ngọc một cái rồi từ cửa chui ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment