Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 53

Tống Triết cảm thấy có vài thứ lúc mình không để ý sẽ xuất hiện, khi liều mạng tìm lại không thấy đâu, nghĩ vậy cậu liền bình thường trở lại, không còn hấp tấp lật bách khoa toàn thư soàn soạt nữa.

Nằm ở nhà mấy ngày nay đã sắp mọc mốc tới nơi, sau khi Tiêu Thiên đi rồi, cậu ngồi trên sô pha xem TV một giờ rồi nghĩ tới có lẽ mình nên ra ngoài vận động một chút, để tránh cơ bụng biến thành ngấn mỡ. Thế nhưng nhìn mặt trời nóng như lửa bên ngoài, Tống Triết nhụt chí, nóng quá a! Ba giờ chiều chạy ta phơi nắng, nhất định sẽ nóng thành người ngu!

Nháy mắt không muốn ra ngoài nữa, Tống Triết lại ăn thêm một ly kem rồi quyết định lên mạng chơi game.

Thanh niên nghiện game chơi một một chút thành chơi cả buổi chiều, đến khi bụng kêu rột rột mới phát hiện đã hơn bảy giờ tối.

Tống Triết xoa xoa cái cổ cứng ngắc, tùy tiện xuống bếp lấy sủi cảo đông lạnh, định tối nay nấu.

Sống một ngày hệt như loài heo, hôm sau Tống Triết còn nằm trên giường trùm chăn ngủ thì Tiêu Thiên gửi tin tới, bảo cậu đừng quên trưa nay tới công ty ăn cơm với anh.

Tống Triết mơ mơ màng màng ngáp một cái, hàm hồ gửi tin thoại đáp lại.

Tiêu thị...

Tiêu Văn Đình rỗi rảnh dẫn Liễu Nguyệt Nguyệt tới văn phòng của Tiêu Thiên: "Em trai, nghe nói mấy hôm trước em cùng Tống Triết đi trừ bạo giúp yếu hả?"

Tiêu Thiên ừ một tiếng, ngón tay thon dài cầm bút ký tên vào văn kiện, chữ ký rồng bay phượng múa tràn đầy khí thế: "Chị, sao lại có thời gian tới đây chơi vậy?"

Tiêu Văn Đình lười biếng nói: "Chị lúc nào mà không rảnh, mỗi ngày đều rảnh tới phát chán." Chuyện Tiêu thị không cần quản, chỉ cần cậu em trai tài giỏi của cô là đủ. Chuyện Lý gia thì có chồng cô, Lý Viêm Sinh quản, cô cũn không cần nhúng tay, con gái thì đang đi vườn trẻ, bình thường vẫn luôn chán phát hoảng, không tìm nhóm chị em uống trà thì cũng dạo phố, không thì tham gia party, thế nhưng party mười ngày như một, chả có gì mới mẻ, không thú vị chút nào.

Tiêu Thiên đặt phần văn kiện vừa xử lý xong qua một bên, tiếp tục xem phần khác: "Nếu buồn chán thì chị có thể tới công ty làm việc, em sẽ sắp xếp chức vị cho chị."

Tiêu Văn Đình khoát tay: "Thôi thôi, chị không có chí hướng đó, chị chỉ cần ăn chút huê hồng là được rồi. Đúng rồi..." Tiêu Văn Đình nhớ tới chuyện của Liễu Nguyệt Nguyệt, lập tức cười híp mắt: "Em trai, em biết gã bạn trai cũ của Nguyệt Nguyệt có kết cục thế nào không?"

Tiêu Thiên cũng không ngẩng đầu lên: "Chắc chắn không phải kết cục tốt đẹp."

Tiêu Văn Đình bĩu môi: "Em trai, em chẳng thú vị gì cả."

Liễu Nguyệt Nguyệt ngồi bên cạnh đang trò chuyện V tín, nụ cười trên mặt chưa từng lấy xuống, hoàn toàn không giống người vừa thất tình.

Tiêu Văn Đình nhéo mặt Liễu Nguyệt Nguyệt, trêu chọc: "Khai mai, nói chuyện với ai mà cười vui vẻ như vậy thế hả?"

Liễu Nguyệt Nguyệt vội vàng cầm chặt di động, tắt màn hình, trợn tròn mắt tỏ vẻ vô tội: "Không có, có nói chuyện với ai đâu, là mấy đứa bạn học cũ kể mấy chuyện thú vị thôi."

Tiêu Văn Đình không tin, rõ ràng cười tới sắp nở hoa luôn rồi. Bất quá hôm nay cô tới đây vì có chuyện bát quái, chuyện V tín tạm thời bỏ qua.

Tiêu Văn Đình nói tiếp: "Em trai, em biết tên Trịnh Minh Nghĩa kia tởm cỡ nào không?" Tiêu Văn Đình chán ghét nói.

Từ khi Trịnh Minh Nghĩa biết Liễu Nguyệt Nguyệt bị gia đình cưỡng ép liên hôn với Tiêu Thiên, gã bắt đầu lộ ra dáng vẻ buồn bã, lúc ở bên Liễu Nguyệt Nguyệt thường xuyên than thở, lời lẽ tỏ tình ngọt ngào cũng đủ chất thành sọt, chuyên tâm diễn vai chàng trai khốn khổ si tình.

Liễu Nguyệt Nguyệt cũng bồi gã diễn, còn diễn cả mấy màn đặc sắc như tuyệt thực, uống thuốc ngủ tự sát, so với diễn viên còn tuyệt vời hơn, cộng thêm Tiêu thị cùng Liễu gia hỗ trợ, thành công để Trịnh Minh Nghĩa tin tưởng Liễu Nguyệt Nguyệt yêu mình sâu đậm, không có mình thì không được.

Vì thế lúc này Trịnh Minh Nghĩa bắt đầu nói chia tay với Liễu Nguyệt Nguyệt, nói rằng gã không muốn cô tự dày vò bản thân, không muốn cô khổ sở, tuyệt vọng. Liễu Nguyệt Nguyệt dĩ nhiên không chịu, khoảnh khắc mấu chốt này cô đã mong đợi từ lâu, lúc ở nhà còn tìm giáo viên tới dạy mình kỹ thuật diễn. Cũng vì thế Liễu Nguyệt Nguyệt mới phát hiện mình có thiên phú diễn xuất.

Biểu đạt tâm tình bi thương nhưng không thể làm gì được, còn buồn bã nói nếu Trịnh Minh Nghĩa chia tay thì cô không thể nào sống nổi.

Trịnh Minh Nghĩa cố nén bi thương, cuối cùng nghĩ ra biện pháp giải quyết, gã bảo cô cứ đáp ứng chuyện liên hôn, trước tiên kéo dài thời gian, mà bọn họ thì lén lút yêu nhau.

Lúc này Liễu Nguyệt Nguyệt đã yêu gã muốn chết, dĩ nhiên sẽ gật đầu đồng ý.

Trịnh Minh Nghĩa bên này treo Liễu Nguyệt Nguyệt, bên kia cùng con gái lão tổng ngọt ngọt ngào ngào, cuộc sống có thể nói là cực kỳ sảng khoái. Thế nhưng ngày nọ, Liễu Nguyệt Nguyệt đột nhiên xách bánh ngọt tới công ty tìm Trịnh Minh Nghĩa, đây là lần đầu tiên cô tới đây. Trước kia cô muốn đi nhưng Trịnh Minh Nghĩa lấy lý do phải nghiêm túc làm việc để từ chối. Lần này cô không hỏi không rằng trực tiếp tới nơi làm Trịnh Minh Nghĩa đang liếc mắt đưa tình với con gái lão tổng sợ điếng hồn.

Con gái lão tổng biết Trịnh Minh Nghĩa có bạn gái nhưng không rõ thân phận Liễu Nguyệt Nguyệt, chỉ nghĩ là bạn đại học của Trịnh Minh Nghĩa, là một cô gái nhà bình thường.

Hơn nữa hai ngày trước Trịnh Minh Nghĩa nói mình đã chia tay bạn gái, vì thế con gái lão tổng mới khen ngợi gã trước mặt cha mình, còn định đề bạt gã.

Thế nhưng ngay lúc này Liễu Nguyệt Nguyệt lại xuất hiện ngay trước mắt, hơn nữa dáng dấp còn xinh đẹp hơn cô, là nữ nhân liền không thể nhẫn nhịn a!

"Minh Nghĩa, hôm nay dạo phố ngang qua đây nên đặc biệt mang bánh ngọt tới cho anh này." Liễu Nguyệt Nguyệt xách bánh ngọt, đó là hiệu bánh đặc biệt, mỗi ngày có hạn chế số lượng bán, không phải có tiền là mua được.

Cho nên con gái lão tổng là Lưu Thiến Thiến vừa thấy liền nhíu chặt mày, Trịnh Minh Nghĩa không phải nói bạn gái cũ của mình chỉ là người bình thường sao? Làm sao mua nổi bánh ngọt nổi tiếng như vậy? Chẳng lẽ Trịnh Minh Nghĩa lén lút dưỡng cô ta?

Nghĩ như vậy, Lưu Thiến Thiến vô cùng phẫn nộ, cô ngẩng cao đầu, kéo tay Trịnh Minh Nghĩa, cao ngạo mím đôi môi đỏ mọng: "Minh Nghĩa, đây là ai vậy?"

Lúc này, Liễu Nguyệt Nguyệt nhìn động tác của Lưu Thiến Thiến, có chút ủy khuất cắn môi: "Minh Nghĩa, anh và cô ta có quan hệ gì vậy?"

Trịnh Minh Nghĩa bị kẹp ở giữa, có thể nói là đầu phình ra như sắp nổ tới nơi, đặc biệt là đám đồng nghiệp đều túm tụm lại hóng chuyện, anh vội vàng gỡ tay Lưu Thiến Thiến, sau đó đẩy Liễu Nguyệt Nguyệt ra ngoài: "Đây là chỗ anh làm việc, em đừng nháo, chúng ta ra ngoài rồi nói."

Liễu Nguyệt Nguyệt còn chưa kịp nói không, Lưu Thiến Thiến đã kéo tay Trịnh Minh Nghĩa, lớn tiếng nói: "Tôi không cho phép, Trịnh Minh Nghĩa, anh nói rõ ràng cho tôi, cô ta là ai?"

Lưu Thiến Thiến thực sự thích Trịnh Minh Nghĩa, quả thực cũng dùng chút thủ đoạn để Trịnh Minh Nghĩa vứt bỏ Liễu Nguyệt Nguyệt để tới với mình. Thế nhưng không có nghĩa là biết rõ Trịnh Minh Nghĩa lừa gạt mình mà vẫn cắm đầu thích đối phương.

Thân phận của cô là gì chứ, muốn dạng nam nhân nào mà không có, cho Trịnh Minh Nghĩa một cơ hội đã là nể mặt lắm rồi, gã không chịu quý trọng thì việc gì Lưu Thiến Thiến cô phải lụy tình.

Liễu Minh Nguyệt dịu dàng nói: "Tôi là bạn gái ảnh, cô là ai? Sao lại chỉ trích bạn trai tôi?"

"Wow wow, kịch hay a, bạn gái Trịnh Minh Nghĩa tìm tới cửa, tôi đã nói gã không phải người tốt lành gì mà, ngày ngày ở công ty liếc mắt đưa tình với con gái lão tổng, cư nhiên lại chân đạp hai thuyền."

"Có khóa xích sắt thì cũng có lúc lật thuyền thôi, đáng đời tra nam! Bạn gái xinh đẹp như vậy mà còn lăng nhăng... đàn ông đúng là chán ghét mà."

"Ôi chao, đừng vì Trịnh Minh Nghĩa mà vứt hết đám đàn ông tụi tôi vào địa ngục chứ, tụi tôi ủy khuất quá a!"

...

Mấy lời xì xào truyền tới tai ba người trong cuộc, hốc mắt Liễu Nguyệt Nguyệt đỏ ửng, nước mắt ầng ật, không dám tin nhìn Trịnh Minh Nghĩa: "Bọn họ nói thật sao? Anh thật sự ở chung một chỗ với cô ta? Anh phản bội tôi?" Liễu Nguyệt Nguyện run run chỉ Lưu Thiến Thiến đang cười lạnh đứng bên cạnh.

Trịnh Minh Nghĩa khó xử, một là gã còn thích Liễu Nguyệt Nguyệt không nỡ buông tay, hai là Lưu Thiến Thiến chính là tiền đồ tương lai, gã cũng không bỏ được.

Lưu Thiến Thiến lạnh lùng, tính cô đó giờ rất cao ngạo, đặc biệt chán ghét dạng bạch liên hoa như Liễu Nguyệt Nguyệt, lại càng khinh thường thứ ba phải như Trịnh Minh Nghĩa: "Không sai, hiện giờ anh ta chính là bạn trai của tôi. Trịnh Minh Nghĩa, anh nói với tôi là anh đã chia tay bạn gái rồi, vậy tình huống này là sao? Anh gạt tôi à? Anh đừng quên, ba tôi vẫn chưa thăng chức cho anh đấy!"

Một bên là Lưu Thiến Thiến lạnh lùng chất vấn, một bên là Liễu Nguyệt Nguyệt không dám tin nức nở khóc, Trịnh Minh Nghĩa buồn bực không thôi, gã biết nếu bây giờ mình không chọn một thì khẳng định sẽ hỏng cả hai.

Gã cắn răng, ôn nhu nắm tay Lưu Thiến Thiến: "Nói gì vậy? Anh làm sao lừa em được? Anh sớm đã nói chia tay với cô ta rồi, thế nhưng cô ta sống chết không chịu, còn tự sát uy hiếp anh. Anh không có cách nào, chỉ có thể giả vờ ở chung một chỗ với cô ta thôi." Nói xong, gã nhìn về phía Liễu Nguyệt Nguyệt, biểu tình lạnh như băng: "Cô đừng dây dưa tôi nữa, tôi thật sự không thích cô, cô làm vậy mọi người đều khó xử."

Trịnh Minh Nghĩa đã suy nghĩ kĩ càng mới quyết định lựa chọn Lưu Thiến Thiến, nhà Liễu Nguyệt Nguyệt mặc dù có tiền hơn nhà Lưu Thiến Thiến, thế nhưng công ty sau này chung quy không phải là của cô, là của anh trai cô. Hơn nữa Liễu Nguyệt Nguyệt cũng không được cưng chìu như gã tưởng, cho dù sau này gã kết hôn với cô thì chỉ sợ vẫn phải làm thuê dưới quyền anh trai cô, càng miễn bàn là hiện giờ công ty lung lay sắp đổ, phải cần Liễu Nguyệt Nguyệt liên hôn.

Lưu Thiến Thiến thì khác, cô là con gái một, sau này công ty chắc chắn là của cô, gã kết hôn với cô rồi, công ty dĩ nhiên chính là của gã, căn bản sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Là người thì đều biết phải chọn ai.

Bất quá Trịnh Minh Nghĩa vẫn có chút tiếc nuối, không thể cắm sừng Tiêu Thiên, đành thôi vậy.

Liễu Nguyệt Nguyệt thực sự bị bộ mặt kinh tởm của Trịnh Minh Nghĩa chấn kinh, giống như đúc hình tượng tra nam trong bộ tiểu thuyết cô đọc gần đây.

Ban đầu rốt cuộc đầu óc cô ngu xuẩn đến mức nào mới chọn gã làm bạn trai... Liễu Nguyệt Nguyệt chỉ hận không thể quay về quá khứ, tát chết bản thân.

...*... 
Bình Luận (0)
Comment