Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 55

"Này, anh rốt cuộc là ai vậy?" Sau khi lên xe người ta, Liễu Nguyệt Nguyệt mới dần dần lấy lại tinh thần, đôi mắt xinh đẹp nhìn người nam đang lái xe.

Tiêu Dật Khải cười híp mắt: "Em đối xử với vị hôn phu ra mặt giúp em giữ thể diện như vậy à?"

Liễu Nguyệt Nguyệt: A a a a?

"Anh rốt cuộc là ai? Sao tôi không biết mình tự dưng lòi ra một vị hôn phu vậy?" Liễu Nguyệt Nguyệt tức giận siết chặc quai túi xách: "Anh mà không thả tôi xuống xe, coi chừng tôi báo cảnh sát là anh bắt cóc đấy."

Tiêu Dật Khải giả vờ khổ sở nói: "Nguyệt Nguyệt, con bé không có lương tâm này, khi bé không phải em đã nói không phải anh thì không chịu lấy chồng à? Còn bảo sẽ chờ anh từ Mỹ về! Kết quả lúc quay về thì phát hiện con bé không có lương tâm này đã có người yêu mới rồi."

Liễu Nguyệt Nguyện tròn mắt, nhìn gương mặt u buồn của Tiêu Dật Khải, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh anh trai thường xuyên chơi trò gia đình với mình lúc bé.

"Là anh?" Liễu Nguyệt Nguyệt kinh ngạc tới không biết nên nói gì.

Tiêu Dật Khải thở phào một hơi: "Rốt cuộc cũng nhớ ra rồi sao, cứ tưởng em quên anh thật rồi."

Tiêu Dật Khải là ai, là anh họ Tiêu Thiên, là con trai của anh trai cha Tiêu Thiên. Tiêu lão có hai đứa con trai, một là cha Tiêu Thiên, người còn lại là cha Tiêu Dật Khải.

Cha Tiêu Dật Khải không chung thủy với hôn nhân như em trai mình, ông là hoa hoa công tử trời sinh, vừa gặp mẹ Tiêu Dật Khải đã yêu, cưới bà làm vợ. Thế nhưng sau khi sinh Tiêu Dật Khải thì bắt đầu trêu hoa ghẹo nguyệt. Mẹ Tiêu Dật Khải không phải dạng phụ nữ chỉ biết âm thầm lặng lẽ khóc, vì Tiêu Dật Khải bà cố nhịn vài năm, cũng liều mạng cứu vãn. Thế nhưng bản tính phong lưu của cha Tiêu Dật Khải đã thành tính, tự nhiên sẽ không vì một người phụ nữ mà thay đổi tâm ý.

Thời gian lâu dài, mẹ Tiêu Dật Khải cũng tuyệt vọng, không còn ôm chút hi vọng gì với cha Tiêu Dật Khải nữa, trực tiếp đề nghị ly dị.

Cha Tiêu Dật Khải khiếp sợ, ông chưa từng nghĩ tới chuyện mẹ Tiêu Dật Khải sẽ ly dị mình, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này. Ông thực sự có tình cảm với mẹ Tiêu Dật Khải, bằng không cũng không kết hôn với bà, chẳng qua tình cảm này không đủ để ông thu tâm, trọn vẹn yêu một mình bà.

Mấy năm qua Tiêu lão cũng nhìn được con dâu khổ sở thế nào, cũng hận không thể rèn đứa con trai từ sắt thành thép. Bất quá ông cũng thực lòng thích đứa con dâu này nên không muốn hai người li dị.

Người Tiêu gia không đồng ý, mẹ Tiêu Dật Khải liền trực tiếp dẫn Tiêu Dật Khải dọn ra ngoài, ai cũng không cản được. Tiêu lão cũng không bảo người cản, chỉ gọi cha Tiêu Dật Khải về nhà, hung ác đập một một trận.

Cha Tiêu Dật Khải tức giận không thôi, sau khi vết thương lành lại tiếp tục ăn chơi đàng điếm, cuối cùng chết trong một vụ tai nạn xe cộ. Ông uống rượu mà còn lái xe, chỗ phó lái còn có một người phụ nữ.

Biết được tin này Tiêu lão tức tới suýt chút nữa đã ngất xỉu, mà mẹ Tiêu Dật Khải hay tin, ngay cả tang lễ cũng không tham gia, trực tiếp mang Tiêu Dật Khải tới Mỹ quốc, không quay về nữa.

Lúc nhỏ Tiêu Dật Khải thường xuyên bám theo sau Tiêu Văn Đình, khi ấy Liễu Nguyệt Nguyệt cũng chỉ là một bé con, cũng bám theo sau Tiêu Văn Đình nên hai người thường xuyên chơi chung với nhau. Lúc đó Tiêu Thiên chỉ mới sinh, lại xảy ra chuyện mệnh cách nên lúc Tiêu Dật Khải bị mẹ mình dẫn đi, Tiêu gia cũng không cố gắng ngăn cản.

"Anh về khi nào vậy? Em không nghe chị Văn Đình nói." Nghĩ tới chuyện khi bé, Liễu Nguyệt Nguyệt cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

"Mới đây thôi, bọn họ vẫn chưa biết anh đã về."

Liễu Nguyệt Nguyệt cắn cắn môi: "Có phải anh còn hận Tiêu gia không?"

Tiêu Dật Khải có chút kinh ngạc nhìn Liễu Nguyệt Nguyệt: "Sao em lại nói vậy?"

"Chẳng lẽ không đúng à? Bằng không sao anh về mà không nói cho nhóm chị Văn Đình biết?"

Tiêu Dật Khải buồn cười: "Nghĩ gì đó? Lỗi của ba anh liên quan gì bọn họ? Anh cũng không phải con nít!" Anh theo mẹ ra nước ngoài, hàng năm người Tiêu gia vẫn luôn bay qua thăm, cũng yêu thương anh hệt như trước kia, Tiêu Dật Khải có lí do gì để hận? Người làm sai là cha anh, ông bà nội chú thím vì chuyện cha anh mà thường xuyên tức giận, hết thảy anh đều biết.

"Vậy sao anh không nói cho bọn họ biết mình đã quay về?"

Tiêu Dật Khải ám chỉ nhìn qua: "Bởi vì anh muốn xem người nào đó diễn kịch a!"

Liễu Nguyệt Nguyệt hiểu ra, thở phì phò: "Tiêu Dật Khải, anh thực đáng ghét, trước kia anh mới không phải như vậy." Anh trai khi xưa ôn nhu biết bao nhiêu, vẫn luôn nắm tay cô vui đùa, còn mang thức ăn ngon cho cô, nào có đáng ghét như bây giờ.

"Vậy trước kia anh thế nào? Nguyệt Nguyệt còn nhớ à?"

Liễu Nguyệt Nguyệt nhăn mũi: "Đương nhiên là nhớ, trước kia anh tốt lắm, còn chơi với em, cột tóc cho em, còn cùng em chơi trò đóng giả gia đình nữa." Liễu Nguyệt Nguyệt vanh vách kể lại chuyện ngày xưa, nói xong mới giật mình phát hiện hóa ra những chuyện này vẫn luôn ẩn sâu trong lòng mình, chưa từng quên đi.

Cô ngẩng đầu, chạm vào con ngươi thâm thúy của Tiêu Dật Khải, Liễu Nguyệt Nguyệt cảm thấy tim mình đập thật nhanh.

...

"Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, nghĩ gì vậy? Sao lại cười xuân tâm rạo rực vậy a? Bị chị bắt gặp không biết bao nhiêu lần rồi!" Tiêu Văn Đình híp mắt, cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, nhất định là con bé lại yêu đương rồi!

Liễu Nguyệt Nguyệt hồi phục tinh thần, có chút xấu hổ dậm chân: "Chị Văn Đình, chị nói gì vậy a!" Cô cố ý dời chủ đề về chuyện Trịnh Minh Nghĩa, nhìn Tiêu Thiên nói: "Trịnh Minh Nghĩa bị công ty Lưu Thiến Thiến đuổi việc, bọn họ còn thả tin ra nghiệp nội, xem ra muốn chỉnh chết Trịnh Minh Nghĩa. Công ty có thực lực kém hơn công ty Lưu Thiến Thiến không dám nhận, tốt hơn thì nghe tin xong liền có ấn tượng kém, căn bản không nghĩ tới chuyện nhận vào công ty. Bây giờ anh ta đúng là thê thảm!"

Tiêu Văn Đình lập tức nói tiếp: "Đáng lắm, ai bảo tâm thuật bất chính lại còn chân đạp hai thuyền."

Tiêu Thiên vừa làm việc vừa nghe hai người nói chuyện, sau đó liếc nhìn thời gian: "Còn chuyện gì không?"

Tiêu Văn Đình đảo mắt trắng dã, cực kỳ không thục nữ vỗ cái bộp vào sấp tài liệu mà Tiêu Thiên đang xử lý: "Em trai, nghe thấy chuyện hả hê lòng người như vậy mà em chẳng có chút hứng thú cũng chẳng vui vẻ chút nào à?"

Tiêu Thiên nâng mắt, nhàn nhạt nói: "Dời tay chị ra một xíu đi."

Tiêu Văn Đình bĩu môi: "Trừ bỏ công việc, em không thể quan tâm cái gì khác à?"

Tay Tiêu Thiên khựng một chút, anh đương nhiên có quan tâm cái khác. Liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Tống Tống có lẽ đã sắp tới. Ngay lúc này thư kí xách hộp giữ ấm đi tới: "Boss, đây là cơm trưa dì bếp đưa tới."

"Ừm, để đó đi."

Sau khi thư kí để đồ xuống rời đi, Tiêu Thiên nhìn về phía Tiêu Văn Đình: "Chị, còn chuyện gì nữa không?" Ý là không còn chuyện gì thì có thể đi được rồi.

Tiêu Văn Đình nghi hoặc nhìn Tiêu Thiên: "Em bảo dì bếp nấu gì vậy? Trước kia có bao giờ em bảo dì bếp đưa cơm đâu?" Khi đó sát khí của Tiêu Thiên cứ rục rà rục rịch, cho dù anh muốn ăn cơm cũng sợ dọc theo đường đi dì bếp sẽ xảy ra chuyện, vì thế đó giờ vẫn là gọi trợ lý mua cơm.

Tiêu Văn Đình mở hợp giữ ấm, thấy bên trong là canh gà ác hầm đương quy hoàng kỳ thì hiểu ngay: "Tống Triết qua đây ăn cơm với em à?"

Mấy hôm trước Tiêu Thiên vội vội vàng vàng về nhà tuy hỏi dì bếp món canh nào bổ, dì bếp liền nói là canh gà ác hầm đương quy hoàng kỳ. Sau đó cứ mỗi trưa, Tiêu Thiên sẽ từ công ty về nhà lấy canh gà hầm.

Mới đầu Tiêu Văn Đình còn tưởng là Tiêu Thiên làm việc quá mệt mỏi, hỏi mới biết không phải, là Tống Triết trước đó đấu pháp bị thương, cũng chính là chuyện mê tín giết người huyên náo dạo trước.

Lúc nghe tin Tiêu Văn Đình thực sự ghét cay ghét đắng Trần Tự Phương. Lúc nói chuyện với cha mẹ mới biết hóa ra người này rất có danh tiếng trong giới thượng lưu, chuyên giúp một số người làm chuyện xấu, hôm nay bị bắt có thể nói là hả hê lòng người.

Chỉ là không ngờ hóa ra còn có Tống Triết hỗ trợ.

"Cho nên chị phải đi đi!" Tiêu Thiên không chút nể mặt nói.

Tiêu Văn Đình than thở: "Người ta có vợ quên chị, sao tới phiên em lại là có bạn quên chị chứ? Chị đúng là quá thương tâm a! Nói ra thì cũng lâu rồi chị không gặp Tống Triết, chuyện của Nguyệt Nguyệt vẫn chưa tận mặt nói cám ơn!"

Tiêu Thiên mím môi, cúi đầu làm chuyện của mình, không thèm để ý tới bà chị nhà mình.

Tiêu Văn Đình liền cùng Liễu Nguyệt Nguyệt tới ghế sô pha ngồi chờ, Liễu Nguyệt Nguyệt cất di động, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Chị Văn Đình, chị có tin tức của Tiêu Dật Khải không?"

Tiêu Văn Đình có chút kỳ quái nhướng mày: "Nó á? Mấy hôm trước vừa liên lạc, tên nhóc thúi này nói sẽ cho chị một kinh hỉ, đến giờ vẫn chả thấy gì. Không đúng, Nguyệt Nguyệt, sao tự dưng hôm nay em lại hỏi về nó?"

Liễu Nguyệt Nguyệt chớp mắt: "Em chỉ tò mò thôi, cũng rất lâu rồi không gặp ảnh. Lúc nhỏ chúng ta rất thân với nhau a."

Tiêu Văn Đình gật đầu, có chút hoài niệm: "Đúng vậy, lúc nhỏ em với nó cứ hệt như hai củ cà rốt nhảy nhót chạy theo sau mông chị, chớp mắt cái đã bị hai đứa ném qua một bên rồi tự chơi với nhau, tình cảm tốt muốn chết."

Liễu Nguyệt Nguyệt không khỏi xấu hổ đỏ mặt: "Nào đó, chị Văn Đình đừng nói lung tung mà." Tình cảm tốt gì đâu, ai thèm có tình cảm tốt với ảnh chứ! Liễu Nguyệt Nguyệt đưa tay sờ môi mình, không biết nghĩ tới gì mà lỗ tai sắp nóng tới bốc cháy.

Tiêu Văn Đình giống như nhìn thấy kỳ quan: "Nguyệt Nguyệt, chị tùy tiện nói vậy thôi, sao mặt em lại đỏ như vậy? Nói, có phải em giấu chị gì không?"

Liễu Nguyệt Nguyệt cố mở to mắt biểu thị mình trong sạch: "Không có, em có thể giấu chị cái gì chứ."

"Phải không? Chị không tin, nói mau!"

Ngay lúc Tiêu Văn Đình bức bách Liễu Nguyệt Nguyệt nói thật thì cửa bị gõ, thư kí bước vào: "Boss, Tống tiên sinh tới."

Biểu tình Tiêu Thiên vẫn luôn lạnh nhạt, nghe thấy câu này thì ánh mắt sáng lên: "Sau này không cần thông báo, trực tiếp để cậu ấy vào."

Thư kí gật đầu: "Vâng, boss!"

Mà Tiêu Văn Đình nghe Tống Triết tới thì lập tức bỏ qua Liễu Nguyệt Nguyệt, dùng ánh mắt vô cùng nóng bỏng nhìn về phía cửa, Liễu Nguyệt Nguyệt thầm thở phào, cảm ơn đại sư đến kịp lúc.
Bình Luận (0)
Comment