Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 61

Trợ lý không biết Tống Triết làm gì trên người mình, chỉ thấy cậu làm động tác tay thực nhanh rồi vỗ lên người anh một cái, ngay sau đó anh cảm thấy thân thể ấm áp, cảm giác rét run kia cũng theo cơn gió tan biến.

Nghe thấy lời Tống Triết, trợ lý run run, sợ tới tái mặt: "Đại sư, không phải quỷ kia muốn tới tìm tôi chứ? Tôi không có quy tắc ngầm nữ đồng nghiệp, cũng không có lăng nhăng bay bướm đạp thuyền đạp ghe này nọ a? Tôi solo hơn hai mươi năm rồi."

Tống Triết bị dáng vẻ ngốc nghếch của đối phương chọc cười: "Không tìm anh, chỉ là gần nhất thân thể anh quá yếu ớt, dễ bị âm khí xâm nhập. Vừa nãy tôi đã giúp anh trừ khử âm khí, trở về uống nhiều thuốc bổ canh bổ một chút, cộng thêm rèn luyện thân thể để dương khí vượng lên."

"Được được được, trở về nhất định phải uống ba chén mỗi ngày, cám ơn đại sư, cám ơn đại sư!"

Nhìn dáng vẻ trợ lý, Lý Nghị Nhiên cũng cảm thấy có chút không đúng, do dự nói: "Đại sư, tôi có phải cũng..."

Tống Triết giơ tay ngắt lời đối phương: "Hết thảy bình thường, dương khí rất vượng, âm khí không thể nào xâm nhập."

Lý Nghị Nhiên thở phào: "Cám ơn đại sư chỉ điểm!"

Thấy Tống Triết tiếp tục quan sát cao ốc, Tiêu Thiên vẫn trước sau như một ở sát bên cạnh, tựa hồ không hề bị ảnh hưởng chút nào, Lý Nghị Nhiên cho là Tống Triết cho Tiêu Thiên thứ tốt, liền len lén hỏi.

Tiêu Thiên liếc mắt: "Mấy thứ đó không thể tới gần tôi." Muốn tới gần anh thì chính là tự tìm đường chết.

Nếu không phải hiện giờ sát khí trên người anh đã bị Tống Triết kiềm chế, Lý Nghị Nhiên nói với anh vài câu như vậy ít nhất cũng trật chân.

Mà trợ lý của Lý Nghị Nhiên ở cao ốc nhiều ngày như vậy cũng không bị âm khí xâm nhập, mới đụng Tiêu Thiên đã lạnh phát cóng, trừ bỏ thân thể quá kém thì còn một nguyên nhân là vận khí không tốt, sau khi gặp Tiêu Thiên thì thảm càng thêm thảm.

Trong mắt Tống Triết, âm khí bên cao ốc Lý thị đối diện rất dễ tìm, cậu dò xét một phen thì tìm thấy tung tích nữ quỷ trong phòng làm việc ở tầng trên cùng, cô mặc chiếc váy dài màu trắng, tóc đen tới eo theo gió lay động, nếu bỏ đi gương mặt chỉ có miệng không có ngũ quan của cô thì đó đúng là hình ảnh rất đẹp.

Nữ quỷ bây giờ cũng thích cosplay Sadako sao?

Tống Triết híp mắt, chắc chắn nữ quỷ kia thấy bọn họ, thậm chí còn lớn mật ngoắc tay với cậu, cái miệng đầy răng nhọn cười tươi rói, tựa như đang nói, tới a, tới a!

"Đi thôi, tìm được rồi!"

Lý Nghị Nhiên đang suy nghĩ câu không thể tới gần của Tiêu Thiên có ý gì thì lập tức bị câu tìm được của Tống Triết sút bay ra khỏi đầu: "Ở đâu?"

Tống Triết tùy ý chỉ văn phòng trên cùng ở đối diện: "Chính là phòng đó, thấy không, váy trắng tóc dài, còn đang ngoắc ngoắc chúng ta nữa."

Nhất thời, biểu tình Lý Nghị Nhiên trở nên vặn vẹo.

Trợ lý trợn mắt há hốc: "Đó không phải phòng làm việc của boss sao?"

Mặt Lý Nghị Nhiên đen xì, đừng nói là mỗi ngày anh đều cùng nữ quỷ kia ở chung một phòng nha.

Tống Triết mặc niệm vỗ vỗ vai Lý Nghị Nhiên: "Đừng sợ, nữ quỷ kia không có ý muốn hại anh, bằng không anh cũng không an tổn lành lặn đến bây giờ."

Lý Nghị Nhiên vặn vẹo nhìn về phía văn phòng của mình, bên trong không có gì cả thế nhưng anh vẫn nhịn không được cảm thấy cả người không đúng: "Vậy thực sự cám ơn cô ta!"

Tiêu Thiên liếc nhìn cánh tay Tống Triết khoác trên vai Lý Nghị Nhiên, anh tiến tới kéo tay cậu nói: "Đi thôi, nữ quỷ kia đang chờ chúng ta!"

"Ừm!"

Tiêu Thiên nắm tay Tống Triết đi ở phía trước, Lý Nghị Nhiên cùng trợ lý trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt đau khổ đi ở phía sau, ai cần nữ quỷ đó chờ chứ?

Lý Nghị Nhiên tâm sự nặng nề, trợ lý thì hai mắt vô thần, ánh mắt nhìn bàn tay nắm lấy nhau của hai người đi phía trước, chân mày vô thức nhíu lại, biểu tình cũng trở nên kỳ kỳ quái quái, huých Lý Nghị Nhiên nhỏ giọng nói: "Tổng tài, anh không cảm thấy hai cái người này có gì không đúng à?"

Lý Nghị Nhiên nhìn bóng lưng hai người, có chút mất tập trung: "Không đúng chỗ nào?"

Trợ lý gãi đầu: "Hai người đàn ông sao lại nắm tay nhau đi đường a, có phải tụi con gái đâu?"

Lý Nghị Nhiên nghe vậy thì nhíu mày nhìn chằm chằm bàn tay nắm chặt của hai người, nghĩ tới lời Tiêu Thiên vừa nói thì bừng tỉnh: "Tiêu Thiên quả nhiên gian trá, biết có Tống đại sư ở thì không sợ âm khí nữ quỷ nên cố ý nắm tay Tống đại sư, bây giờ cho dù có quỷ tới thì cũng không phải sợ."

Trợ lý há to miệng, qua thật lâu mới khó khăn ngậm lại: "Là vậy sao?"

Lý Nghị Nhiên hỏi ngược lại: "Không thì sao? Ngay cả tôi cũng muốn đi bên cạnh Tống đại sư. Nhất là cậu ấy, thân thể yếu như vậy, cẩn thận một chút."

Sắc mặt trợ lý trắng như tờ giấy, nghĩ tới lời Tống Triết vừa nói, anh lập tức không nghĩ thêm gì nữa, vội vàng chạy tới đi bên phải Tống Triết. Anh không dám nắm tay Tống Triết nên chỉ đi sóng vai, ngay cả Tiêu Thiên lạnh lùng trừng mắt cũng không đuổi được.

Lý Nghị Nhiên bị hành động của trợ lý nhà mình làm sửng sốt, anh nghiến răng, động tác của tên này nhanh thật a! Hiện giờ chỉ còn dư lại một mình anh ở phía sau, vừa vặn một trận gió thổi qua làm Lý Nghị Nhiên tê hết da đầu, anh không nói hai lời chạy tới. Vị trí hai bên đã bị người chiếm, anh không có cách nào là đi tới phía trước mặt Tống Triết.

Nhìn cái đầu to thù lù trước mặt, Tống Triết thực khó hiểu, đường rộng như vậy sao lại cố ý muốn cản đường cậu a?

Cứ vậy, bên trái là Tiêu Thiên, bên phải là trợ lý, phía trước là Lý Nghị Nhiên, cứ hệt như nhân vật quan trọng bị bảo hộ ở giữa, Tống Triết chỉ biết câm nín.

Thật vất vả đi thang máy lên tầng cao nhất, bước chân của Lý Nghị Nhiên cùng trợ lý rõ ràng chậm lại. Lý Nghị Nhiên lau hồ hôi trán lùi tới bên cạnh Tống Triết nói: "Đại sư, cậu xem xem, cậu có muốn vào trước không?"

Tống Triết cho Lý Nghị Nhiên ánh mắt coi thường, sau đó đẩy cửa văn phòng.

Nữ quỷ váy trắng đứng bên cửa sổ, không phải dáng vẻ đáng sợ vừa nãy, ngược lại dưới lớp tóc mái thưa là ngũ quan thanh tú, mỉm cười ngượng ngùng nhìn bọn họ.

Thân thể nữ quỷ nồng đậm âm khí nhưng không hề có chút sát khí cùng oán khí nào cả, Tống Triết nhìn mi tâm nữ quỷ, một bóng người nam chợt lóe, nhìn dáng dấp thì rất giống Lý Nghị Nhiên.

Người nam cưỡi xe đạp chạy trên con đường lớn rạp bóng cây, ở yên sau là một nữ sinh tóc dài để tóc mái, dáng vẻ lúc mỉm cười giống hệt nữ quỷ.

Nhóm Tiêu Thiên không thấy được nữ quỷ nên thấy Tống Triết không nhúc nhích đứng im tại chỗ nhìn về phía cửa sổ thì vội vàng khựng lại, Tiêu Thiên hoàn toàn không sợ gì cả, anh đã quen rồi. Bất quá trong lòng vẫn âm thầm cảnh giác, không muốn Tống Triết bị thương nữa.

Ngược lại Lý Nghị Nhiên cùng trợ lý thì chân đã mềm nhũn, không thấy lại càng cảm thấy sợ hơn.

Ánh mắt nữ quỷ lướt qua người Tiêu Thiên, con ngươi khẽ co rút, nụ cười cũng cứng đơ, tựa hồ nhìn thấu điểm đặc biệt của anh. Chờ ánh mắt quét tới Lý Nghị Nhiên thì nụ cười rõ ràng rực rỡ hơn rất nhiều, con ngươi đen ngòm tràn đầy yêu thương.

Tống Triết có chút suy tư, sau đó cắn bể ngón tay, bôi máu lên mí mắt ba người.

Tiêu Thiên thấy vậy lập tức móc băng cá nhân, kéo tay Tống Triết qua băng lại. Tống Triết cười híp mắt, cảm thấy Tiêu Thiên thực sự quá tri kỷ. Cậu cũng cảm thấy mỗi lần cắn tay bôi máu lên mí mắt người khác là công việc thực thảm thương, vết thương trên tay cứ chồng chất.

Tiêu Thiên nhìn thấy nữ quỷ thì bình thản đứng bên cạnh Tống Triết, thân thể hơi căng thẳng, chuẩn bị tâm lý hỗ trợ Tống Triết chiến đấu bất kỳ lúc nào.

Lúc Lý Nghị Nhiên mở mắt ra thì bị nụ cười tươi rói lộ ra lúm đồng tiền của nữ quỷ dọa hoảng, theo bản năng lùi về sau một bước, chờ lùi xong thì anh đột nhiên khựng lại, không dám tin tiến tới vài bước, trợn to mắt: "Phỉ Phỉ? Là em sao? Phỉ Phỉ?"

Trợ lý nhìn thấy nữ quỷ cũng hoảng hồn, vốn định cùng ông chủ nhà mình ôm nhau sưởi ấm, thế nhưng dáng vẻ ông chủ hình như quen biết nữ quỷ a, OMG!

Phỉ Phỉ lại càng cười vui vẻ hơn nữa, cô tiến tới vài bước, thấy trợ lý hoảng sợ lùi về sau thì khựng lại, tay siết chặt làn váy, tựa hồ có chút thương tâm: "Nghị Nhiên, là em!"

Mười năm trước, Lý Nghị Nhiên còn là học sinh cấp ba, chưa phải gánh vác trách nhiệm nặng nề của Lý gia. Anh có một người bạn gái ôn nhu xinh đẹp gọi là Diệp Phỉ Phỉ. Hai người bắt đầu yêu nhau từ năm lớp mười, đến tận năm mười hai. Sau khi tốt nghiệp xong bọn họ đã ước định sẽ cùng thi vào một trường đại học, thế nhưng ngay lúc tràn đầy hi vọng về tương lai thì tai nạn xe cộ đã mang Diệp Phỉ Phỉ đi mất, cũng làm Lý Nghị Nhiên bị thương nặng phải nằm viện suốt ba tháng.

Sau khi Diệp Phỉ Phỉ chết, Lý Nghị Nhiên suy sụp tinh thần, cả người ngơ ngơ ngác ngác, cũng nhờ người thân và bạn bè vẫn luôn ở bên cạnh an ủi, khích lệ, anh mới chậm rãi hồi phục. Thế nhưng sau chuyện này, anh chưa từng kết giao bạn gái khác.

"Phỉ Phỉ..." Hốc mắt Lý Nghị Nhiên đó ửng, anh chạy tới muốn ôm Diệp Phỉ Phỉ nhưng bàn tay chỉ chụp được không khí.

Diệp Phỉ Phỉ thâm tình nhìn Lý Nghị Nhiên, cô đưa tay vuốt ve đường nét gương mặt anh, động tác này cô đã làm rất nhiều lần, thế nhưng suốt nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên làm dưới ánh mắt Lý Nghị Nhiên.

"Nghị Nhiên, anh rốt cuộc cũng nhìn thấy em!" Từ sau tai nạn chết đi, Diệp Phỉ Phỉ vẫn luôn đi theo bên cạnh Lý Nghị Nhiên, nhìn anh đau đớn, nhìn anh khổ sở, cô gào khóc, kêu la không biết bao nhiêu lần, thế nhưng không có ai nghe thấy, cũng không có ai nhìn thấy. Dần dần, Diệp Phỉ Phỉ bắt đầu quen với cuộc sống tịch mịch cô độc.

Cô giống như cái đuôi đi theo bên cạnh Lý Nghị Nhiên, nhìn anh từng chút từng chút trưởng thành, từ trẻ trung thành thành thục, trở thành hình mẫu mà mình yêu thích.

Thế nhưng cô quá tịch mịch, cô không thể chạm vào Lý Nghị Nhiên, cũng không có cách nào để Lý Nghị Nhiên biết suy nghĩ cùng tình yêu của mình. Cô ở bên anh mười năm, nhìn anh cô độc một mình, nhìn anh ngắm nhìn hình mình mà uống rượu giải sầu, lúc khổ sở thì ôm album lặng lẽ rơi lệ.

Diệp Phỉ Phỉ muốn nói với anh, đừng nghĩ về cô nữa, tìm một người kết hôn đi, nhìn anh cô độc một thân một mình như vậy, cô rất khó chịu. Thế nhưng Lý Nghị Nhiên không nghe được, cũng không làm được.

Đến gần đây, Diệp Phỉ Phỉ từ chỗ nhóm dã quỷ biết được thủ đô xuất hiện một vị đại sư rất lợi hại, đã ra tay giải quyết Trần Tự Phương.

Trần Tự Phương là đối tượng mà nhóm cô hồn dã quỷ rất sợ hãi, bởi vì gã thường xuyên đi bắt dã quỷ làm pháp, biến họ thành ác quỷ để gã sử dụng. Diệp Phỉ Phỉ cũng từng gặp gã một lần, lần đó vì may mắn nên không bị Trần Tự Phương bắt đi. Cũng vì thế Diệp Phỉ Phỉ lại càng không dám rời khỏi Lý Nghị Nhiên.

Biết quan hệ của Tống Triết với tổng tài Tiêu thị rất tốt, thường xuyên lui tới Tiêu thị, Diệp Phỉ Phỉ liền nghĩ cách thu hút sự chú ý của Tống Triết.

Cô muốn rời đi, cuộc sống làm quỷ quá khó khăn, cuộc sống được nhìn Lý Nghị Nhiên nhưng không thể chung sống với anh lại càng khổ sở hơn. Cuối cùng sẽ có một ngày Lý Nghị Nhiên kết hôn sinh con, cô biết mình không đủ bình tĩnh để nhìn cảnh này.

Cô cũng không muốn Lý Nghị Nhiên cô độc một mình, muốn tìm người tới bồi anh, thế nhưng nếu anh thật sự có người khác, cô lại thống khổ vạn phần. Nữ nhân chính là mâu thuẫn như vậy.

Cho nên Diệp Phỉ Phỉ mới muốn rời đi, không thấy là tốt nhất.

Nếu có thể đơn giản rời đi thì cô đã không gây ra động tĩnh lớn như vậy. Mấu chốt là cô không thể đi được, cô không có cách nào cách Lý Nghị Nhiên quá xa.

Không còn cách nào, cô chỉ đành giả ma giả quỷ trong cao ốc, hi vọng Tống Triết sẽ chú ý. Thế nhưng cũng không thể gây ra khủng hoảng, lúc cô đang suy nghĩ nên làm thế nào thì vừa vặn bắt gặp Mã Nhất Nhân ức hiếp Dương An An, đều là nữ nhân, lúc còn sống cô đã rất khinh thường loại đàn ông như vậy, chớ nói chi là sau khi chết.

Cô thành quỷ lâu như vậy, mặc dù không giết hại người nhưng cũng lây nhiễm thói quen của quỷ, ra tay không phân biệt nặng nhẹ, trực tiếp giết chết Mã Nhất Nhân.

Sau khi giết Mã Nhất Nhân, Diệp Phỉ Phỉ không hề sợ hãi, ngược lại cảm thấy chơi thật vui. Khi còn sống nhìn thấy đám cặn bã này cô chỉ hận không thể cầm dao phanh thây bọn họ, hiện giờ có thể xem là thực hiện được nguyện vọng lúc còn sống, Diệp Phỉ Phỉ hưng phấn còn không kịp.

Có lần trải nghiệm này, Diệp Phỉ Phỉ bắt đầu đi loanh quanh trong cao ốc, muốn giúp xã hội loại trừ đám cặn bã.

Sau đó, lúc lướt qua nhà vệ sinh nam thì cô nghe thấy Tống Trường Phong đang gọi điện thoại, mới giây trước bảo bối này bảo bối kia, giây sau cúp máy đã cùng nữ nhân khác hẹn đặt phòng khách sạn trên V tín, Diệp Phỉ Phỉ lập tức dừng bước.

Sau khi liên tục quan sát Tống Trường Phong một tuần lễ, xác định gã ngoại tình với cùng lúc hai ba nữ nhân, Diệp Phỉ Phỉ không chút khách khí bứt đứt bé chym tội ác của gã.

Có người thâm tình như Lý Nghị Nhiên tồn tại, kẻ cặn bã đứng hai thuyền như Tống Trường Phong làm sao đủ tư cách đứng ở đây?

Biết toàn bộ câu chuyện, Lý Nghị Nhiên trầm mặc nhìn Diệp Phỉ Phỉ vẫn trẻ tuổi như ngày xưa, muốn hôn trán cô, giống như lúc còn đi học.

Biểu tình trợ lý như bị táo bón, vô lực trách móc, ông trời ơi, tình đầu của boss sao không suy nghĩ kĩ càng một chút a, hai lần phát sinh án mạng ở cao ốc Lý thị sẽ dẫn tới khủng hoảng cỡ nào a!!! Đầu óc rớt mất rồi sao? Thế nhưng nhìn dáng vẻ Lý Nghị Nhiên, trợ lý không nói ra lời nào.

Tống Triết cũng một lời khó nói hết, bất quá cậu không bình luận gì, chỉ nói: "Tay cô dính mạng người, đến địa ngục phải nhận hình phạt." Diệp Phỉ Phỉ đã chết rồi, cậu không phải Hắc Bạch Vô Thường, cũng không phải Diêm La Vương, căn bản không có khả năng trừng phạt cô. Nếu cô phản kháng không chịu phối hợp, muốn ở chung một chỗ với Lý Nghị Nhiên, còn muốn tổn thương người khác, Tống Triết còn có lý do trấn áp, thế nhung hiện giờ cô phối hợp như vậy, Tống Triết ngay cả thủ đoạn cũng không cần dùng dùng.

Diệp Phỉ Phỉ nhoẻn miệng cười: "Tôi biết, sao cũng được, ít ra vẫn hơn ngây ngốc ở đây cả đời. Đại sư, có thể để tôi một mình tâm sự với Nghị Nhiên một chút không? Nói xong, tôi sẽ đi theo cậu!"

Tống Triết gật đầu, mở cửa để trợ lý, Tiêu Thiên cùng mình đi ra ngoài, sau đó còn tâm lý đóng cửa lại.

Nhìn cánh cửa đóng kín, trợ lý thở dài: "Mười năm như vậy, đổi lại là tôi, chỉ sợ đã phát điên rồi!"

Tống Triết tựa vào tường, cả người biếng nhác, không biết đang nghĩ gì.

Trợ lý cũng không cần cậu trả lời, tiếp tục lảm nhảm: "Không ngờ tổng tài lại có một người bạn gái thâm tình như vậy, thế nhưng cứ có cảm giác là lạ. Trong mấy bộ phim truyền hình, lúc này không phải tình đầu vì tổng tài mà sống chết không chịu đầu thai mới đúng chứ? Sao cô ấy ngược lại lại vì rời đi mà phí hết tâm tư như vậy a?"

Tống Triết trả lời: "Cho nên thực tế là thực tế, phim là phim. Bên cạnh Lý Nghị Nhiên có một nữ quỷ cũng không phải chuyện tốt, cho dù dương khí thịnh cỡ nào cũng sẽ có lúc cạn kiệt. Hơn nữa anh nghĩ đi, một cô bé cả ngày lẫn đêm phải hướng về phía Lý Nghị Nhiên suốt mười năm trời, quá lâu, cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể nhìn, bất kể là người hay quỷ thì cũng sẽ tuyệt vọng thôi!"

Trợ lý bi ai: "Cũng đúng, tình cảm sâu nặng cỡ nào mà bị dày vò như vậy cũng tan biến hết thôi."

Tiêu Thiên nhíu mày, không đồng ý với cách nói này. Nếu là anh, bất kể mười năm hay hai mươi năm, anh vẫn sẽ đi theo người mình thích.

Nghĩ như vậy, anh theo bản năng nhìn Tống Triết ở bên cạnh.

Nhóm Tống Triết ở bên ngoài chờ hơn một tiếng thì cửa một lần nữa mở ra, lộ ra Lý Nghị Nhiên với hốc mắt đỏ ửng, khàn khàn nói: "Có thể rồi, đại sư!"

Tống Triết gật đầu, đi vào.

Diệp Phỉ Phỉ đứng bên cửa sổ, váy trắng tung bay, chính là hình ảnh mà năm đó Lý Nghị Nhiên yêu thích.

"Đại sư, bắt đầu đi, tôi chuẩn bị xong rồi!"

Tống Triết bảo nhóm Tiêu Thiên lùi về sau rồi bắt đầu dùng bùa làm phép.

Nhìn Diệp Phỉ Phỉ dần dần trong suốt, Lý Nghị Nhiên khẽ phất phất tay, thấy ánh mắt cô cong cong mỉm cười thì cũng cười theo, nước mắt nhỏ xuống sàn nhà đọng thành vũng nước... dần dần biến mất.

...*... 
Bình Luận (0)
Comment