Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 75

Cô gái bị đánh cắn chặt răng, ánh mắt đầy nước mắt.

Mắt thấy Hoàng Văn Vũ lại muốn táy máy tay chân, Nghiêm Minh Nhân lắc lư lắc lư đi tới: "Ai yo, này không phải thằng điên Hoàng Văn Vũ ỉa đái tùm lum trên tòa sao? Sao? Hết bệnh rồi nên ra ngoài quậy tiếp à?"

Hoàng Văn Vũ sa sầm mặt, vung nắm tay đánh tới, gã hận nhất chính là có người nhắc tới chuyện tòa án, thực sự là mất hết mặt mũi của gã.

Trước mặt Tiêu Thiên Nghiêm Minh Nhân mới có chút sợ hãi, còn lại trước mặt những người khác trước nay vẫn rất nóng nảy, một là một hai là hai. Hoàng Văn Vũ nếu dám động thủ, Nghiêm Minh Nhân dĩ nhiên không sợ. Chẳng qua tên này hiển nhiên đã uống nhiều rượu, Nghiêm Minh Nhân đứng gần như vậy mà cũng đánh hụt, làm Nghiêm Minh Nhân cười ha hả không thôi.

Nghiêm Minh Nhân chạy ra chọc người, đám hồ bằng cẩu hữu tự nhiên cũng tham gia náo nhiệt, Tống Triết cũng vội vàng đi theo, tỉ mỉ đánh giá Hoàng Văn Vũ, trừ bỏ Vương Khang, Hoàng Văn Vũ là người có tướng mạo kém cỏi nhất.

"Ai yo, tên này phát bệnh tâm thần à? Sao nắm đấm mền nhũn như con gái thế? Lúc tông người ta không phải rất dữ dội à? Sao giờ nhũn như bún vậy?" Nghiêm Minh Nhân cười nhạo Hoàng Văn Vũ, đám hồ bằng cẩu hữu ở phía sau vừa cười to vừa chỉ chỉ trỏ trỏ, châm chọc không dứt. Đầu óc Hoàng Văn Vũ nóng lên, ánh mắt hung hãn, cứ hệt như một con trâu điên lao về phía Nghiêm Minh Nhân.

Nghiêm Minh Nhân đang đắc ý cười ha hả nên không chú ý, suýt chút nữa đã bị húc trúng, may mà Tống Triết nhanh tay lẹ mắt kéo cậu qua làm Hoàng Văn Vũ nhào thẳng vào đám người.

Người bị đụng trúng không ngừng lùi ra sau, mặc kệ Hoàng Văn Vũ ngã sấp xuống đất.

"Há há há há há, đáng đời, này thì muốn húc người ta!" Nghiêm Minh Nhân nấc một phát, vừa cười đắc ý vừa vỗ tay Tống Triết: "Cám ơn!"

Tống Triết nhàn nhạt nhìn Nghiêm Minh Nhân, sau đó nhìn Hoàng Văn Vũ: "Được rồi, đừng so đo với loại người như vậy, báo ứng sớm muộn gì cũng tìm tới gã ta thôi."

Nghiêm Minh Nhân giật mình, cậu biết Tống Triết nói không sai bao giờ, cậu đã nói có báo ứng thì nhất định sẽ có, vì thế liền rống lên: "Tống Triết, Tống Triết, đoán mệnh cho nó đi, đã lâu lắm rồi không thấy cậu đoán mệnh."

Tống Triết không có ý định khoe khoang trước mặt công chúng, thế nhưng nhìn ánh mắt mong đợi của Nghiêm Minh Nhân, cộng thêm ánh mắt vừa căm hận lại thâm độc của Hoàng Văn Vũ béo ú nằm lăn quay dưới đất, Tống Triết thay đổi chủ ý: "Được, vậy tôi cho cậu xem."

"Tuyệt, mọi người mau vỗ tay nào, đại sư đoán mệnh, hiếm lắm mới được xem a!"

Đám hồ bằng cẩu hữu phát ra tiếng cười thiện ý, nghĩ là Nghiêm Minh Nhân hợp tác với Tống Triết chế nhạo Hoàng Văn Vũ. Bọn họ thực phối hợp vỗ tay, còn không ngừng gào to cổ vũ, không biết còn tưởng Tống Triết chuẩn bị tham gia cuộc thi chạy marathon.

Tống Triết nhìn Hoàng Văn Vũ, từng câu từng chữ rõ ràng nói: "Mày ngắn xương lồi, người này lòng dạ ác độc. Đỉnh đầu nhọn trán hẹp, người có đỉnh đầu nhọn thường rất thông minh, thế nhưng trán hẹp là người không có chí lớn, vì thế thông minh sẽ dùng hết vào chuyện cá nhân, đặc biệt làm chuyện hại người lợi mình, không hề để tâm tới đạo nghĩa. Ngoài ra xương gò má quá cao ấn đường có nếp nhăn, lòng ghen tỵ rất mạnh, khắc vợ khắc chồng hại con, người này không có thiện tâm, làm việc không quang minh lỗi lạc, cho dù có con thì không chết yểu thì cũng là bị cắm sừng."

Vừa dứt lời, Nghiêm Minh Nhân là người đầu tiên cưới phá lên: "Há há há há, cắm sừng, Hoàng Văn Vũ, mày không ngờ mình cũng ngày hôm nay đi!" Mặc dù Nghiêm Minh Nhân không quen biết Hoàng Văn Vũ nhưng ít nhiều cũng biết tên phú nhị đại này có một cô vợ đẹp và một đứa con rất đáng yêu.

Mọi người vẫn luôn nói, cô gái đó đẹp như vậy lại đi theo Hoàng Văn Vũ, nhất định là vì tiền.

Đám hồ bằng cẩu hữu của Nghiêm Minh Nhân cũng nhao nhao, Tống Triết nói gì bọn họ cũng cười, Nghiêm Minh Nhân nói Hoàng Văn Vũ bị cắm sừng, mặc dù không biết là thật hay giả, bọn họ vẫn hùa theo. Hoàng Văn Vũ suýt chút nữa đã giận tới hộc máu.

Sàn đại sảnh bóng loáng, Hoàng Văn Vũ tức tới phát run, không ngừng mắng chửi, thế nhưng tiếng mắng của gã bị tiếng cười đùa lấn áp, gã cố gắng thật lâu vẫn không thể đứng dậy nổi, trong lòng phẫn nộ vô cùng.

Thấy Hoàng Văn Vũ chẳng những không biết hối cải mà còn độc ác nhìn về phía nhóm người, trong lòng Tống Triết liền hiểu rõ, sau khi trở về kẻ này sẽ nghĩ cách trả thù, người như vậy quả nhiên sống trên đời chỉ lãng phí không khí.

Cậu lạnh lùng nhìn gã, nhàn nhạt nói: "Cậu ăn sung mặc sướng lâu như vậy nhưng không biết mang lòng cảm tạ, ngược lại lòng dạ thâm độc làm toàn chuyện ác, không coi mạng người ra gì, chẳng lẽ cậu không biết trên đời này có báo ứng sao?"

Hoàng Văn Vũ bật cười cuồng vọng, hổn ha hổn hển bò dậy: "Báo ứng?! A, ông đây nói cho mày biết, trên đời này tao chẳng sợ cái gì cả. Mấy thứ báo ứng gì đấy toàn là láo toét. Gì mà tướng mạo, gì mà đoán mệnh, mày nghĩ mày là ai?"

Tống Triết chậm rãi ồ một tiếng: "Tôi à, tôi là nhị đại gia* của cậu a!" [*chửi nặng nhưng có văn hóa]

"Con mẹ nó, mày..." Hoàng Văn Vũ nhổ nước bọt, tiến tới muốn dạy dỗ Tống Triết một trận. Nghiêm Minh Nhân liền bước tới, không khách khí nói: "Mày muốn gì?"

Nghiêm Minh Nhân vừa lên, nhóm hồ bằng cẩu hữu cũng lên, sắc mặt bất thiện: "Sao? Muốn đánh lộn à? Tụi tao bồi mày!"

Hoàng Văn Vũ siết chặt nắm đấm, bị đám người nhục nhã một trận, cơn say cũng trôi đi không ít, ánh mắt căm phẫn liếc nhìn gương mặt từng người, đặc biệt nhìn Nghiêm Minh Nhân cùng Tống Triết vài lần, cười lạnh: "Ỷ đông à? Bọn mày chờ đấy!"

Nghiêm Minh Nhân đắc ý: "Hắc hắc, định làm gì? Bọn tao nhiều người đấy, không phục rồi sao?" Dáng vẻ khinh khỉnh thực sự làm người ta tức giận.

Hoàng Văn Vũ tức tới phát run, đầu óc nóng lên, giơ nắm đấm đánh tới, Nghiêm Minh Nhân không kịp đề phòng bị đập trúng mắt, đau đớn quát to: "Con mẹ nó, mày dám đánh tao á? Anh em, xông lên cho tôi!"

Nhất thời mười mấy người ùa tới vây công một mình Hoàng Văn Vũ, Hoàng Văn Vũ mặc dù có dáng người cao lớn nhưng thịt béo lại quá nhiều, lại còn uống rượu, đấu với mười mấy người đã định trước sẽ thua trận, mỗi người một quyền đã đủ để gã bầm mình.

Quản lý club vội vàng dẫn người tới ngăn cản, thế nhưng nhóm người đánh tưng bừng, Nghiêm Minh Nhân còn nhảy nhót hô hào trợ uy, dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ bất loạn.

Tống Triết dựa vào tường nhìn đám người hỗn loạn, song quyền khó địch tứ thủ, Hoàng Văn Vũ bị đánh thê thảm, càng về sau thì căn bản chỉ có phần bị đánh, không phản kháng được.

Người tới đây đều là nhân vật có mặt mũi, quản lý không có cách nào, chỉ đành gọi điện báo cảnh sát. Lúc cảnh sát tới, nhóm Nghiêm Minh Nhân đã sớm giải tán, chỉ còn lại Hoàng Văn Vũ bị đánh thê thảm nằm chèm bẹp dưới đất.

Cảnh sát nhìn một chút, ô, hay thật, tên này không phải là phú nhị đại Hoàng Văn Vũ mấy hôm trước được chuẩn đoán là bị bệnh tâm thần thoát tội ở tòa sao? Cư nhiên dám tới hộp đêm uống rượu đánh nhau, giỏi, giờ thì bị bọn họ chộp được đuôi rồi!

Hoàng Văn Vũ không ngờ chỉ vì ở nhà quá nhàm chán, cộng thêm chuyện đã lắng xuống nên chạy ra ngoài thả lỏng một chút cư nhiên lại tự hại mình chui vào cục cảnh sát.

Cha mẹ của đứa bé bị tông chết vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của Hoàng Văn Vũ, mặc dù bọn họ chỉ là người bình thường, không quyền không thế, thế nhưng con mình chết thảm như vậy, hung thủ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bọn họ làm sao nuốt trôi cơn hận này. Vì thế hai người liền từ chức, vẫn luôn canh giữ ở gần nhà Hoàng Văn Vũ, muốn tìm ra vấn đề của gã. Không ngờ thần may mắn đã chiếu cố bọn họ, sau khi biết Hoàng Văn Vũ ở hộp đêm uống rượu đánh nhau, hai vợ chồng kích động lập tức trình đơn khiếu nại lên tòa án.

Mặc dù chuyện vào đồn cảnh sát bị người nhà biết sẽ bị sưng mông, thế nhưng là một trong số nhóm người chứng minh Hoàng Văn Vũ ngụy tạo bằng chứng bị bệnh tâm thần, Nghiêm Minh Nhân cảm thấy thực vinh quang!

Không chỉ cậu, đám hồ bằng cẩu hữu của cậu cũng nghĩ vậy.

Mặc dù bọn họ có thân phận kém hơn Nghiêm Minh Nhân nhưng ít nhiều cũng tạo thành phiền toái cho nhà Hoàng Văn Vũ.

Bởi vì Hoàng Văn Vũ bị đánh trọng thương nên cảnh sát đã đưa gã tới bệnh viện điều trị, thuận tiện để bệnh viện kiểm tra một phen, sau đó nhận được kết quả là hết thảy bình thường, không có bệnh tâm thần gì cả.

Lần này thì hay rồi, Hoàng Văn Vũ thực sự rớt xuống mương.

Cảm thấy mình làm được chuyện tốt, Nghiêm Minh Nhân vô cùng đắc ý, lúc tới tìm Tống Triết bước chân nhẹ bổng như bông.

"Tống Triết, cậu nói coi đứa bé bị Hoàng Văn Vũ đụng chết biết tôi đã giúp nó báo thù thì buổi tối có tới nói cám ơn tôi không?" Nghiêm Minh Nhân có chút hiếu kỳ.

Tống Triết liếc mắt: "Cậu nghĩ quỷ dễ xuất hiện như vậy à? Đại đa số quỷ quái sau khi chết sẽ bị âm soa mang đi, chỉ có một số ít có oán khí quá nặng mới thoát được thôi."

"Ra vậy!" Nghiêm Minh Nhân có chút ủ rủ: "Cứ tưởng sẽ được quỷ cám ơn a!"

Tống Triết uốn nắn suy nghĩ của cậu nhóc này: "Người bình thường như cậu tiếp xúc nhiều với quỷ là tốt hay sao mà mừng? Hơn nữa, đứa bé bị âm soa mang đi cũng tốt, không cần nhìn dáng vẻ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật của Hoàng Văn Vũ, cũng không cần nhìn dáng vẻ khổ sở của cha mẹ mình."

Nghiêm Minh Nhân cũng đồng ý: "Nếu đổi lại là tôi, tôi nhất định sẽ phát điên. Bởi vậy, nước mình cho phép một nhà hai con là chính xác, nếu chỉ có một đứa bé, lỡ như nó xảy ra chuyện thì gia đình sẽ tan vỡ mất!"

Mặc dù không biết vì sao chủ đề lại chuyển thành như vậy nhưng Tống Triết thực đồng ý điểm này: "Cả Hoa quốc có tới mấy triệu gia đình như vậy, quả thực làm người ta khổ sở."

"Bởi vậy." Nghiêm Minh Nhân tò mò nhìn Tống Triết: "Vậy sau này kết hôn rồi, cậu sẽ để vợ mình sinh hai đứa à?"

Tống Triết sửng sốt, kết hôn sinh con? Cậu tựa hồ chưa từng nghĩ tới chuyện này a!

"Không thể nào, cậu theo hội FA à? Hay là hội DINK?" [FA: không kết hôn, DINK: kết hôn nhưng không con cái]

Tống Triết khoát tay: "Tôi đây ngay cả vợ còn chưa thấy bóng dáng đâu, cậu nghĩ nhiều quá rồi."

Nghiêm Minh Nhân hưng phấn: "Tôi nghĩ xong rồi, tôi muốn sinh hai đứa, một tiểu công chúa và một tiểu vương tử, thế nào? Rất tuyệt đúng không?"

Tống Triết emmmm: "Rất tuyệt!" Chỉ là cậu không ngờ Nghiêm Minh Nhân cà phất cà phơ như vậy nhưng đã suy tính tới chuyện tương lai về sau. Nói tới tương lai, không biết vì sao Tống Triết lại nghĩ tới gương mặt Tiêu Thiên.

Cậu run bắn người, đùa gì vậy, nghĩ linh tinh gì thế kia. Bất quá nghĩ tới Tiêu Thiên, Tống Triết có chút nhớ anh, Tiêu Thiên đã đi công tác hơn một tuần, từ khi bọn họ quen biết nhau, tựa hồ chưa từng xa nhau lâu như vậy a!

...*... 
Bình Luận (0)
Comment