Tiên Sinh, Xin Ngài Đừng Yêu Tôi!

Chương 4

Cố Diệc Hàn cười mỉa mai, xoay người rời đi, ở phía sau Tô Tấn sốt ruột không khống chế được mở miệng: “Cố thiếu gia, xin ngài tin tưởng tôi, ngài nhất định sẽ hài lòng với Thịnh Hạ...”

”Cậu vội vã mong tôi nằm trên người bạn gái của cậu như vậy sao?” Trong mắt Cố Diệc Hàn toàn sự khinh bỉ, một người đàn ông, thậm chí ngay cả người phụ nữ của mình cũng có thể mang đi bán để đổi lấy địa vị danh lợi, kể cả là bò cao tới đâu, cũng chỉ là đồ bỏ đi!

Tô Tấn cắn răng, trên mặt hiện lên sự nhục nhã, chỉ là lúc này đây, hắn chưa kịp nói cái gì đã bị kéo ra ngoài.

”Trần Lâm, mở cửa.” Cố Diệc Hàn giương giọng ra lệnh, người phụ nữ trung niên hơi sững sờ, nhưng cũng không nói gì, lập tức tiến lên một bước mở cửa phòng đang đóng chặt ra.

”Mấy người đi xuống trước đi.” Cố Diệc Hàn cất bước tiến vào gian phòng, anh dặn dò một câu, Trần Lâm lập tức gật đầu, rồi đóng cửa phòng lại, đoàn người lặng yên không tiếng động lui ra ngoài.

Ở bên trong xây dựng một căn phòng xa hoa hơn trăm mét, cách trang trí và sắp xếp theo phong cách hào phóng mà gần đây Cố Diệc Hàn rất thích, từng chi tiết đều lộ ra đường nét độc đáo tinh xảo nhưng mang đậm nét cổ xưa, cách bày biện cũng đơn giản, ở ngoài ban công là một bể bơi ngoài trời loại nhỏ, dưới ánh mặt trời làn nước trong xanh đẹp mắt, Cố Diệc Hàn hơi hí mắt, cái bể bơi này được xây dựng theo như ý muốn của anh, nhưng anh chưa từng mua vui cùng cô gái nào ở trong này.

Hai con ngươi tuấn mỹ không khỏi lộ ra vẻ hào hứng, mà chính tại lúc này, anh nghe thấy tiếng nước chảy ào ào ở trong phòng tắm truyền đến bên tai.

Lập tức nghĩ đến tấm hình một cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà Tô Tấn đưa cho xem, thân hình cao lớn của Cố Diệc Hàn lập tức quay trở lại, trực tiếp đi tới phòng tắm.

Hơi nước lượn lờ ở bên trong, Cố Diệc Hàn chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng mảnh khảnh ẩn sau hơi nước, anh đẩy cửa đi vào, đôi chân thon dài bước vài bước đã đến bồn tắm lớn phía trước rồi đứng lại.

Tóc đen hơi dài của Thịnh Hạ rũ xuống ở trước ngực, mà giờ khắc này này mái tóc đen cũng đã ướt nhẹp vì dính nước.

Cố Diệc Hàn có hơi khẩn trương, lấy tay nâng gương mặt ướt đẫm kia lên, trong lúc hôn mê cô gái dường như đang bị thuốc ngủ tra tấn khiến cô thấy khó chịu, hàm răng trắng noãn cắn chặt đôi môi, hàng lông mi dài cũng nhíu chặt lại, mái tóc dài đen ướt đẫm nước cũng run rẩy theo, tay Cố Diệc Hàn không khống chế được đột nhiên nắm chặt, khiến cô cảm thấy đau, một tiếng rên trầm thấp vang lên, cô run rẩy mở mắt ra...

Trong tầm mắt mông lung, cô mơ màng hé mắt ra nhìn khuôn mặt của người đàn ông xa lạ trước mặt, trong nội tâm bỗng nhiên kinh hoàng, theo bản năng cô muốn trốn tránh, nhưng hiện tại cô không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mặc cho người kia bóp chặt lấy cằm của mình.

Trong lúc hỗn độn, giống như có một đôi tay mềm mại có lực lướt qua khuôn mặt của cô, từ lông mày đi một đường uốn lượn xuống phía dưới, sau đó khéo léo dừng lại ở đôi môi, cô cảm giác được có đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, dường như có thể nhìn xuyên thấu vào da thịt cô.

Trong nội tâm Thịnh Hạ cảm thấy rất sợ hãi, nhưng trong đầu lại hoàn toàn mơ hồ, theo bản cô gọi tên 'Tô Tấn', người trước mặt nghe được lại hừ lạnh mỉa mai, mà tiếp theo sau một cái chớp mắt, thân thể ướt đẫm của cô đã bị đưa ra khỏi bồn tắm lớn.

Đang ở trong nước nóng bỗng nhiên bị nhấc ra, khí lạnh vây quanh thân thể, khiến cô run rẩy nhưng não bộ lại trở nên minh mẫn hơn.
Bình Luận (0)
Comment