Tiền Thế Kim Sinh Chi Thái Tử Phi

Chương 14

Vượt qua cậu, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, ở một góc rẽ có một nam tử áo xanh đứng đó, ánh mắt hắn dừng trên người Mạch Sương với bộ quần áo trắng tinh. Nhưng ngại có Mục Cẩm bên cạnh, hắn không tiện qua đó, chỉ đứng nhìn, biến ra một tiên ấn, rồi biến mất ở góc rẽ.

Dừng ở đây một chút, lại đi đến kia một chút, từ đầu đường tới cuối đường, tổng cộng đi mất một canh giờ. Mạch Sương đi đằng sau hắn, không trách cứ một câu, cũng không mảy may có một chút mất kiên nhẫn nào.

Đi đến cuối đường, Mục Cẩm quay người hỏi: “Hiệu sách ngươi nói ở đâu?”

“Đã là giữa trưa, điện hạ nên về phủ dùng bữa đi.”

Mục Cẩm ngẩng đầu nhìn trời, đúng là đã giữa trưa: “Tìm nơi ăn trưa trước, lát nữa lại đi.”

Hắn đã quyết tâm, thế nào cũng phải đến hiệu sách kia.

Lên tầng hai của một tửu lâu gần đó, ngồi xuống ghế, tiểu nhị lập tức tới hỏi muốn ăn gì, Mục Cẩm tùy tiện gọi mấy món.

Không ngờ lúc bưng lên, phần lớn đều là món mặn, còn món chay đại để chỉ có mỗi đĩa hành. Mục Cẩm liếc sang nhìn Mạch Sương đang trầm mặc không nói gì, dặn dò tiểu nhị: “Mang thêm mấy món chay lên.”

“Vâng, tiểu nhân đi ngay.”

Ăn xong, ngồi nghỉ trong tửu lâu một lát, mới tiếp tục đến hiệu sách.

Vào hiệu sách, lão bản nhìn qua một cái đã nhận ra Mạch Sương: “Công tử, cậu tới rồi, sách lần trước cậu cần, người kia mượn xong đã trả lại rồi, tôi vẫn giữ cho cậu đấy.”

Mạch Sương cười nhẹ với lão bản: “Đa tạ lão bản.”

“Khách khí quá.” Lão bản hiệu sách trông rất thân thiện kia nhìn thấy nam tử phía sau Mạch Sương, liền hỏi: “Vị này là?”

Mạch Sương dừng một chút, đáp: “Một vị tri kỷ của tại hạ.”

Lão bản hiểu ý ngay, chắp tay với Mục Cẩm: “Hạnh ngộ hạnh ngộ.”

Mục Cẩm không thay đổi sắc mặt, làm ra vẻ như không liên quan đến mình. Lão bản hiệu sách đi lấy sách trong tủ cho Mạch Sương, Mạch Sương nhận sách giao cho Đông Linh: “Ta vào trong xem tiếp.”

Nói xong, đi vào căn phòng chuyên dự trữ sách. Bên trong có kê khoảng bảy, tám giá sách, tối thiểu cũng phải có hơn vạn quyển, đủ loại sách đều có cả. Mục Cẩm đi vào cùng, Mạch Sương đang giở sách bên cạnh giá sách, hắn nói phía sau: “Lần sau nếu có ai hỏi, ngươi nên nói bản cung là phu quân của ngươi.” Ngữ khí có vẻ mỉa mai.

“Thần thì không sao cả, chỉ sợ Thái tử điện hạ để ý.”

Mục Cẩm định nói gì đó nhưng lại thôi, trong cổ họng như có thứ gì đó mắc kẹt, không nói ra lời.

Mạch Sương tiếp tục chọn sách, Mục Cẩm cũng nhìn xung quanh.

Tàng thư trong phủ Thái tử có thể xem như cái gì cũng có, nhưng đa phần đều là những tác phẩm của các danh gia, hầu như Mạch Sương đã xem hết. Còn ở đây có rất nhiều bộ sách của những người không có tiếng tăm, ở chỗ khác không dễ dàng tìm thấy, cho nên mới thích đến đây đọc.

Đột nhiên, rầm một tiếng, Mạch Sương quay người lại, thấy trước mặt Mục Cẩm có rất nhiều sách bị mở tung, còn trên giá thì trống rỗng một khoảng.

Mạch Sương qua đó, Mục Cẩm giơ quyển sách mà hắn đang cầm ra: “Ngươi đến đây để xem loại sách này?”

Mạch Sương nhìn lướt qua quyển sách trên tay hắn, chính là một quyển xuân cung, chắc là được nhét ở trong, bị hắn kéo ra, nên sách bên ngoài mới rơi hết xuống.

Mạch Sương thản nhiên, trong các hiệu sách mà có một hai quyển này cũng không có gì lạ: “Thần vẫn muốn xem, tiếc là không tìm thấy, ngược lại bị điện hạ tìm ra rồi.”

Mục Cẩm: “…”

Đông Linh, tiểu tư và lão bản hiệu sách nghe thấy tiếng động đều vào trong xem thế nào, nhìn thấy một đống sách rơi xuống đất, lại nhìn sang Mục Cẩm. Mục Cẩm giấu quyển sách đang cầm vào trong tay áo, nói với tiểu tư: “Còn không mau đến đây dọn dẹp.”

“Vâng.” Tiểu tư đến thu dọn ngay lập tức.

Trước khi rời đi, Mạch Sương trả tiền ba quyển sách cho lão bản, nhưng rõ ràng trên tay chỉ có hai quyển, sao lại trả nhiều hơn một quyển. Lão bản hiệu sách cũng không phải người tham lợi: “Công tử, cậu trả thừa tiền rồi.”

“Lão bản cầm đi, ta mua ba quyển, còn có một quyển trong tay áo.”

Sắc mặt Mục Cẩm trở nên xám xịt, quyển sách giấu trong tay áo dù đặt thế nào cũng thấy kỳ quái.

Lão bản hiệu sách lập tức hiểu ra, dù là người đứng đắn đến đâu, xem loại sách đó cũng rất bình thường, đều là nam nhân, có thể hiểu mà.

Đi từ trong hiệu sách ra, mấy người về phủ.

Đã nhàn rồi ở bên ngoài suốt cả ngày, Mục Cẩm vừa về đến phủ là vào thư phòng xem công văn, mới ngồi xuống, nha hoàn đã đến hầu hạ. Mục Cẩm nhớ ra trong tay áo còn có một quyển sách, nói với nha hoàn đang mài mực bên cạnh: “Lui xuống đi.”

“Vâng.” Đợi nha hoàn đi rồi, Mục Cẩm mới lấy quyển sách kia ra.

Tuy từng trang từng trang vẽ có chút cẩu thả, nhưng vẫn thấy rõ người trên đó đang làm gì. Quyển sách này cũng không phải xuân cung bình thường, mà là vẽ tranh của hai nam tử đoạn tụ với những tư thế giao hợp khác nhau, và ở những địa điểm khác nhau.

Ở trong cung cũng có tranh xuân cung, mấy huynh đệ có tình cảm tốt đôi khi cũng trao đổi với nhau. Hắn cũng từng xem một hai quyển, nhưng hai nam nhân, thì đây là lần đầu tiên.

Mục Cẩm tùy tiện giở mấy trang, thấy rõ tư thế trên đó, cơ thể nóng lên một cách kỳ lạ, lập tức đóng lại, vứt sang một bên, còn uống thêm mấy hớp trà để lấy lại bình tĩnh.

Ban đêm về phòng, Mạch Sương hành lễ xong, rồi tiếp tục xem hai quyển sách mà hôm nay mua từ hiệu sách về. Mục Cẩm đi đến dừng trước mặt cậu, Mạch Sương ngẩng đầu lên: “Điện hạ có việc?”

Mục Cẩm lấy quyển xuân cung từ trong tay áo chìa ra: “Không phải ngươi nói muốn xem sao, cho ngươi.”

“Đa tạ.” Mạch Sương ung dung nhận lấy, đặt sang một bên.

Mục Cẩm nhìn lướt qua quyển sách bị cậu đặt ở một bên, nhướng mi: “Sao không xem, không dám à?”

Mạch Sương bình tĩnh nhìn hắn: “Điện hạ muốn thần xem bây giờ?”

“Bản cung chỉ tò mò muốn biết, rốt cuộc ngươi dám xem hay không dám xem.”

“Cái này có gì mà không dám?”

“Vậy xem ngay bây giờ cho bản cung thấy.”

Mạch Sương bỏ quyển sách trên tay xuống, cầm quyển xuân cung lên, mở ra. Mục Cẩm hồi hộp, dường như đang mong chờ điều gì đó.

Mạch Sương giở từng tờ từng tờ, xem rất chăm chú. Mục Cẩm lén nhìn phản ứng của cậu, không khác nhiều lắm so với bình thường. Hay là, ngoài mặt thì cậu bình tĩnh, thật ra trong lòng cũng thấy nhộn nhạo?

Mạch Sương đã giở được hơn nửa quyển, Mục Cẩm thấy mặt cậu vẫn không có chút biến hóa nào, càng lúc càng tò mò, nếu là nam nhân bình thường thì phải đỏ mặt tía tai từ lâu rồi chứ.

Bất chợt, Mục Cẩm cầm cổ tay cậu, muốn xem thử mạch đập của cậu, vậy mà không hề thấy đập nhanh hơn. Vô thức nhìn lướt qua bên dưới, cũng không thấy có phản ứng gì, rốt cuộc người này thanh tâm quả dục đến mức nào đây?

Mạch Sương ngước mắt nhìn hắn: “Sao vậy?”

Nhất thời, Mục Cẩm thấy lúng túng, không tìm được lý do, đột nhiên thốt ra một câu: “Bản cung mỏi vai, xoa bóp giúp bản cung.”

Mạch Sương trầm mặc một lúc, để sách xuống, đứng dậy nói: “Mời điện hạ ngồi.”

Mục Cẩm cũng không hiểu sao vừa rồi lại nói như vậy, nói ra xong mới phát hiện. Ngồi xuống, Mạch Sương đi vòng ra sau lưng hắn, đặt hai tay lên vai hắn bắt đầu xoa bóp.

Mạch Sương vừa chạm vào người, Mục Cẩm đã cảm thấy có một dòng điện chạy khắp toàn thân, tê tê dại dại, có chút dễ chịu.

Hơi nghiêng mặt đi, từ khóe mắt có thể nhìn thấy một bóng trắng ở phía sau, bỗng có một loại cảm giác như thăng hoa lên trời. Nói không rõ nghĩ không tỏ, cứ quanh quẩn trong đầu, trong bất tri bất giác ngay cả tim cũng đập nhanh hơn.

Mục Cẩm hơi nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ, từ khi nào mình đã bắt đầu cho phép cậu đến gần mình?

Lúc ban đầu, đến cả nhìn cậu cũng không muốn nhìn, chứ đừng nói đến chuyện tới gần, nhưng sau đó, cùng nhau đi dạo, cùng nhau ăn cơm, dường như tất cả đều rất tự nhiên, không có kháng cự, cũng không có chán ghét.

Vừa rồi rõ ràng là muốn nhìn dáng vẻ của cậu khi xem tranh xuân cung, ngờ đâu cuối cùng lại biến thành xoa bóp vai.

Lực xoa bóp của đôi tay trên vai rất thoải mái, nhịp nhàng không nhanh không chậm, khiến người ta thấy khoan khoái. Mục Cẩm vẫn nhớ rõ đôi tay đó, thon thả trắng ngần, đốt tay rõ ràng, múa kiếm vẽ tranh đánh đàn, không gì không biết.

Mục Cẩm không kìm lòng được, tay vội vàng giữ lấy bàn tay trắng ngần thon thả trên vai, động tác xoa bóp bỗng dừng lại, tay như bị giật điện, rụt lại.

“Được rồi.” Hắn đứng dậy, đi vào gian trong.
Bình Luận (0)
Comment